Chương 10: Mười ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong xe im lặng....

Nước mắt bắt đầu chảy xuống hai bên khóe mắt của Nguyên Nguyên.

Dần dần, nàng nhẹ giọng nức nở, bờ vai mảnh mai run lên.

Khuôn mặt nàng bị hắn bóp lấy, buộc phải nhìn thẳng vào hắn, hai mắt họ chạm nhau

Bùi Thiệu nói chuyện rất thẳng thắn, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Lúc đầu hắn còn dùng lời dịu dàng dụ dỗ, nhưng bây giờ đã chuyển sang uy hiếp.

Nếu nàng không đồng ý, sẽ không cho phụ thân nàng lật lại bản án, thậm chí sẽ không để phụ thân sống yên ổn trong ngục

Bùi Thiệu chính là có ý tứ như vậy.

Nguyên Nguyên không ngờ hắn có thể là một kẻ xấu xa đến thế.

Tiểu cô nương chỉ khóc một lúc lâu, không nói được lời nào.

Bùi Thiệu cũng hoàn toàn không có vẻ gì đồng cảm.

Nhưng dần dần, dường như cảm thấy mặt nàng rất nóng

Bùi Thiệu buông nàng ra, đặt mu bàn tay chạm vào trán nàng.

Tiểu cô nương vô thức lùi lại phía sau.

Đầu nàng thực sự rất nóng.

Nguyên Nguyên cũng cảm thấy hô hấp của mình dồn dập, cổ họng khô rát, nhưng nàng không biết là do sốt hay do tiếp xúc với nam nhân này.

Ngay sau đó, lại thấy tay hắn vươn ra lần nữa, vuốt ve mái tóc dài của nàng, dường như muốn vào sờ cổ nàng.

Tiểu cô nương lại muốn né tránh, nhưng lần nào cũng không né được.

Cảm thấy được sự nóng ran, Bùi Thiệu chuyển sang chủ đề khác

"Ngươi bị sốt rồi?"

Hắn nhíu mày, giọng nói hờ hững.

Nam nhân này thật kỳ lạ, lúc nói dối ngon ngọt luôn ôn nhu dịu dàng, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười, giống như một người hiền lành, nhã nhặn, nhưng khi nói những lời đó xong lại trở nên lạnh lùng

Nguyên Nguyên vẫn còn thút thít, gật đầu nhẹ.

Nàng biết cơ thể mình đang nóng lên

Ngay cả khi không đụng chạm, chỉ đứng gần hắn thôi cũng khiến nàng nóng bừng, huống chi hắn còn sờ vào người nàng...

Bùi Thiệu thu tay lại, nhìn chằm chằm vào nàng, một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Vì ngươi đang bệnh, bản quan sẽ cho thêm thời gian, mười ngày sau, nếu ngươi vẫn còn không hiểu ra, bản quan liền cùng ngươi chơi thật tốt, Tô tiểu thư nghĩ thế nào?"

Nguyên Nguyên không gật đầu cũng không lắc đầu.

Hắn từng bước ép sát tới, phụ thân vẫn trong tay hắn, nàng không còn lựa chọn nào khác

Nhưng mười ngày vẫn là mười ngày.

Nguyên Nguyên được đưa về nhà.

Tiểu cô nương với khuôn mặt đầy nước mắt, trở về nhà không lâu, uống thuốc, nằm trên giường, càng nghĩ càng khó chịu, càng không biết phải làm gì, cuối cùng khóc nức nở, rồi khóc thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, Tú Nhi đã trở về.

Tiểu nha hoàn mang nước đến cho nàng, hỏi: "Tiểu thư, ngài...ngài ấy đã đến nhà tìm rồi sao?"

Nguyên Nguyên gật đầu.

Tú Nhi đoán được ngay.

Bởi vì hôm nay vị quan lớn kia không đi qua con đường bên cạnh nhà họ, vừa mới về nhà không lâu, đã có người lạ gõ cửa, đưa rất nhiều thuốc bổ đến, nói là đại nhân cho tiểu thư.

Chỉ riêng những loại thuốc bổ này, nếu để cho ma ma và phu nhân nhìn thấy, rất khó để giải thích

Mặc dù quầy bán sữa đậu nành của họ buôn bán khá đắt khách, nhưng cũng không thể mua được những thứ đắt tiền như vậy.

Lúc này, may mắn là nhà nàng hiện tại ít người, nếu không thì rất có thể sẽ bị ma ma và mẫu nthân phát hiện

Tiểu nha hoàn hỏi: "Tiểu thư, ngài ấy ép buộc người sao?"

Nguyên Nguyên gật đầu "Đại nhân cho ta thời gian mười ngày"

"Tiểu thư định làm gì?"

Phải làm sao bây giờ?

Nguyên Nguyên không biết.

Nếu nàng đồng ý, mẫu thân sẽ như thế nào, đây là điều nàng lo lắng nhất

Mẫu thân sẽ rất thất vọng về nàng!

Nàng muốn dùng mười ngày này để suy nghĩ kỹ lưỡng, tìm cách giải quyết

Thuốc mà vị quan lớn đưa đến hiệu quả hơn hẳn những loại thuốc rẻ tiền khác, Nguyên Nguyên chỉ uống một lần đã gần như hồi phục hoàn toàn.

Nhưng nàng cũng đã lãng phí một ngày, đầu óc rối bời, không nghĩ ra được ý hay nào.

Ngày thứ hai, nàng lấy lại tinh thần theo ma ma và nha hoàn đến cửa hàng nhỏ.

Lúc đầu nàng nghĩ rằng vị quan lớn kia sẽ không đến nữa.

Ít nhất cũng phải mười ngày sau họ mới gặp lại, nhưng ngoài dự đoán của Nguyên Nguyên, ngài ấy cùng Phương Tử Trừng đã đến vào ngày thứ hai.

Tuy nhiên, khác với những lần trước, họ không cùng nàng nói chuyện, chỉ đứng bên ngoài đợi như một vị khách bình thường

** ** ** **

Tên sai vặt Khánh Lộ thường xuyên lén lút đến hồ du ngõ hẻm để nhìn trộm Nguyên Nguyên, cùng quầy hàng của nàng.

Cửa hàng nhỏ đã mở được mười hai ngày, hắn đã đến tám lần.

Sáu ngày trước hắn đều đến hàng ngày, sau đó do bận việc nên cách vài ngày mới đến.

Ngày hôm đó là lần thứ chí, hắn đến như ăn trộm, cũng không đến gần, cũng không quang minh chính đại mà đi ăn uống. Hắn núp trong bóng tối, một mặt thay chủ nhân của mình quan sát xem họ buôn bán, mặt khác là lén nhìn tiểu thư nhà họ Tô.

Hắn có khi quan sát đến hai canh giờ, cho đến khi họ dọn quán xong, hắn vẫn lưu luyến không muốn rời đi, cứ như là nhìn mãi không đủ.

Nhan sắc Tô tiểu thư đẹp đến mức khiến ai cũng phải si mê

Nàng dáng vẻ yểu điệu, nhanh nhẹn tinh tế, mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng, làn da trắng mịn như tuyết, đặc biệt là vòng eo thon thả khiến hắn không thể rời mắt, thậm chí còn suýt chảy máu cam vì nhìn quá lâu. Khó trách thiếu gia nhà hắn không thể quên được, nếu là hắn, cũng tuyệt đối cũng sẽ không buông tay.

Nhưng bốn ngày sau đó, hắn đến vào ngày hôm trước và hôm qua đều không thấy được người.

Khánh Lộ có chút buồn bã, tương tư thành bệnh, hôm nay đến sớm hơn mọi ngày.

Hắn nấp ở chỗ cũ, nhưng vừa mới nấp xong, còn chưa kịp nhìn trộm tiểu thư kia, thì đã bị một chiếc xe ngựa lao vùn vụt trên đường thu hút toàn bộ sự chú ý, mắt sáng lên, tim đập thình thịch, sợ hãi.

Nhìn qua cũng biết đây không phải là một nhân vật đơn giản... . .

Có lẽ vì xuất hiện ở đây tương đối không phù hợp, Khánh Lộ ngẩn người ra một lúc lâu, nhưng không suy nghĩ quá nhiều, lại tiếp tục nhìn trộm Tô tiểu thư tiểu thư

Tối hôm sau khi trở về, hắn trực tiếp đến phòng thiếu gia báo cáo.

"Cửa hàng nhỏ của Tô tiểu thư vẫn đông đúc như trước, nghe nói một ngày có thể thu về ít nhất năm trăm văn! Nếu như vậy..."

Trong lòng hắn nghĩ: Như vậy, Tô tiểu thư có lẽ cũng không phải cần cầu xin ngươi, nhưng hắn dĩ nhiên không nói.

Hôm nay tâm trạng của Ninh Văn Ngạn không tệ, vì có chuyện vui, lúc này đang chỉnh trang ăn mặc, thoa son phấn, nghe gã sai vặt nói liền khinh thường "A" một tiếng

"Mấy ngày trước bản thiếu gia bận rộn làm việc lớn, nên để nàng kiếm tiền trước hai ngày, một ngày năm trăm văn, hơn mười ngày cũng được năm lượng bạc, chưa trừ vốn, nàng muốn trả cũng không dễ. Ngươi đi tìm vài người, sáng mai đến cướp tiền của nàng, đập nát cửa hàng, tất cả nồi niêu bát đĩa, đập hết tất cả!"

Gã sai vặt Khánh Lộ nghe xong, mắt sáng lên, giơ ngón tay cái lên: "Thiếu gia, cao tay!"

Ninh Văn Ngạn cười khẩy.

Mấy ngày trước, tâm tư hắn không hề đặt ở chỗ Tô Nguyên Nguyên mà là hướng về Tô Dao Dao, đường muội của nàng

Tô Dao Dao so với Tô Nguyên Nguyên cùng tuổi nhưng cũng rất xinh đẹp

Gần đây, nhà nàng ta liên tục gặp may mắn, mọi việc đều thuận lợi suôn sẻ

Ca ca của Tô Dao Dao, cũng là đường huynh của Tô Nguyên Nguyên, Tô Huyền, mới đây đã đỗ sĩ, làm chức quan bát phẩm Thái Bộc tự. Chức quan tuy không cao nhưng còn trẻ, rất có tiền đồ

Ninh Văn Ngạn sửa soạn xong liền đến nhà Tô Dao Dao.

Tô Dao Dao có nhan sắc, tuy không bằng Tô Nguyên Nguyên nhưng cũng khó tìm người sánh được.

Vừa thấy Ninh Văn Ngạn, Tô Dao Dao liền cười rạng rỡ như hoa nở, nhưng câu đầu tiên đã trách móc.

"Văn Ngạn ca ca bao giờ mới nói với Tô Nguyên Nguyên về chuyện của chúng ta?"

Ninh Văn Ngạn trong mắt đầy yêu thương âu yếm vuốt ve đầu nàng ta, ôn nhu nói: "Dao Dao muội muội không cần nôn nóng, chuyện này không cần vội vàng nói với nàng. Khi nào hôn sự đã định, nàng tự nhiên sẽ biết."

Tô Dao Dao nghe vậy, mặt đỏ ửng, sau đó lại cau mày, hừ một tiếng, quay lưng lại, gắt giọng: "Văn Ngạn ca ca không phải là còn luyến tiếc Tô Nguyên Nguyên đó chứ?"

Ninh Văn Ngạn lắc đầu cười, đến trước mặt cô, dỗ dành nói: "Dao Dao muội muội sao lại nhạy cảm như vậy, ngày ấy đã nói gì với muội, muội quên rồi à?"

Tô Dao Dao không quên, nhưng nàng còn muốn nghe lại một lần nữa, liếc hắn một cái, giả vờ yếu đuối.

"Quên rồi"

Ninh Văn Ngạn dịu dàng bất thường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Dao Dao, biết suy nghĩ trong lòng nàng, cố ý trêu chọc và dỗ dành nàng vui vẻ.

"Ta đã nói với muội rồi, ta chưa bao giờ thích Tô Nguyên Nguyên, là do nàng ta luôn quấn lấy ta, phụ thân nàng ép ta phải lấy nàng. Người trong lòng ta luôn thích chỉ có Dao Dao muội muội, đồ ngốc!"

Tô Dao Dao nghe xong liền cười.

"Cách đây vài ngày, nàng ta còn đến nhà cầu xin nhà ta, bị mẫu thân ta mắng, nàng ta thật không biết xấu hổ, còn muốn mượn tiền? Nàng ta dùng gì để trả? Bán mình à?"

Tô Dao Dao vừa nói vừa cười

Ninh Văn Ngạn cũng khinh thường lắc đầu cười cười, nhưng không nói thêm gì.

Tô Dao Dao dựa vào người hắn, nũng nịu nói: "Có lẽ nhà nàng hôm nay như vậy là do báo ứng vì lúc trước đã ép buộc Văn Ngạn ca ca!"

Ninh Văn Ngạn ôm lấy vòng eo Tô Dao Dao: "Đúng vậy, nếu nhà nàng không xảy ra chuyện này, chẳng lẽ không phải đã chia rẽ ta và Dao Dao, vốn dĩ yêu thương nhau, lại không thể trở thành đôi uyên ương sao"

"Văn Ngạn ca ca..."

Tô Dao Dao đỏ mặt cười, tay đặt lên ngực người đàn ông, khuôn mặt cũng tiến lại gần.

Trong lòng vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng đã chiến thắng Tô Nguyên Nguyên

Có lẽ Tô Nguyên Nguyên nếu biết vị hôn phu trước đây của mình giờ đã thuộc về nàng, nhất định sẽ rất đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro