Chương 11: Bác bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Bác bỏ

Ôn Tuệ quận chúa nghe Minh Viện nói câu này, con mắt sáng lên, lúc này nàng không thèm so đo câu "hoàng thất chúng ta" của Minh Viện, ai là Hoàng thất của các ngươi, ngươi họ Minh, lại chỉ là thứ nữ, mở miệng lại dám nói "hoàng thất chúng ta", hoàng thất Triệu gia chúng ta lúc nào thành hoàng thất Minh gia của các ngươi rồi?

Minh gia mặc dù thế lớn, nhưng chút kiêu ngạo làm quận chúa hoàng gia Ôn Tuệ quận chúa vẫn phải có, bất quá, lúc này tâm tư nàng ta đều đặt ở việc liên quan đến Cảnh Hạo mà Minh Viện vừa nói, nên không so đo với Minh Viện. Nếu lời kia là sự thật, chỉ cần Cảnh Hạo có người trong lòng, thân phận người kia cũng có, vậy nàng được giải vây rồi. Nếu đối tượng kết thân là người trong lòng của Tây Phiền vương thế tử hiệu quả dù sao cũng mạnh hơn nhiều so với nhét công chúa, quận chúa, cho nên trước khi tứ hôn đều sẽ hỏi qua ý kiến của Tây Phiền vương thế tử.

Có điều, ánh mắt nàng ta không sáng lên được bao lâu, rất nhanh ảm đảm xuống, người trong lòng, ai chẳng biết Cảnh Hạo ngạo mạn, ngang ngược, luôn chướng mắt với quý nữ trong kinh, cảm thấy các nàng đều là một đám "gió thổi đã bay, vừa mềm yếu vừa hư vinh, lại lắm chuyện thị phi". Từ lúc còn nhỏ, Cảnh Hạo vẫn luôn một mình, nào có thấy người trong lòng?

Nàng ta có chút ủ rũ, nhìn thoáng Cảnh Hạo bên kia, lúc thu hồi ánh mắt lại đụng phải hướng đi của Minh Lạc, trong lòng liền nhảy lên một cái, không khỏi nghĩ đến chuyện nghe được trên bãi tập mấy hôm trước. Lúc ấy nhiều người như vậy, trong cung cũng không có gì là bí mật.

Ôn Tuệ tính tình thẳng thắn nhưng không ngốc, thân là người hoàng gia, mấy ai ngốc thật, nhiều nhất là giả ngu thôi. Nàng ta liền minh bạch, Minh Viện lại muốn giật dây mình để Minh Lạc gả không thành cho Túc Vương.

Ôn Tuệ trong lòng hừ nhẹ, cười lạnh, thầm nghĩ, kể cả Minh Lạc thật gả cho Cảnh Hạo, chẳng lẽ nàng ta Minh Viện, một thứ nữ liền có thể thành công gả cho Túc Vương? Nhưng việc nàng ta lợi dụng mình có thể chậm rãi tính toán, việc cấp bách trước mắt là giải quyết việc của mình.

Ở bên cạnh, Ôn Nhã huyện chủ cũng là nhân tinh, nghe lời Minh Viện xong liền chuyển qua nhìn mọi người vài lượt, liền đoán được tâm tư, nhưng so với các nàng ấy, tâm tư nàng ta còn sâu hơn. Hiện giờ chưa biết ý tứ của Thái hậu, Minh gia, Khang Vương phủ, cả phủ công chúa nhà mình, nàng ta sẽ không tùy tiện lộ ý kiến.

Lại nói Minh Lạc mang theo Đông Phù đi về phía Minh Thiệu Án và Cảnh Hạo. Minh Thiệu Án nhìn ánh mắt Minh Lạc, quay đầu cười khổ với Cảnh Hạo "Ý tứ gia tộc đệ là muốn đem tam muội của đệ gả cho huynh , đáng tiếc huynh vô ý, gia tộc không cách nào khác đành bỏ ý định này. Vừa lúc Túc vương điện hạ hồi kinh, co mậu liền nghĩ có thể gả cho Túc vương cũng không sai nên mới thay đổi chủ ý. Thế nhưng tại bãi tập hôm đó, huynh cũng thấy đấy, thật không nghĩ tới, tính tình tam muội lại mạnh mẽ vậy"

"Sau hôm đó, đệ vẫn muốn tìm nàng trò chuyện, nhưng bình thương, đệ đi sớm về trễ, ở trong nhà cũng không có cơ hội nói chuyện riêng, vừa thấy nàng bên kia liền nghĩ không bằng thừa cơ hội này cùng nàng trò chuyện một lát, giờ cũng dễ buông lỏng tâm tình, chắc dễ nói ra tâm ý. Lát nữa đệ sẽ mang nàng sang đình bên kia nói chuyện, A Hạo, huynh cứ tự tiện dạo chơi trước, đệ sẽ tìm huynh sau"

Cảnh Hạo nhướn mí mắt, lười biếng nói "Cứ tự nhiên. Nhưng ngươi nghĩ nói với nàng cái gì? Khuyên nàng nghe theo gia tộc an bài gả cho Triệu Thành, khuyên nàng nên nghe lời, làm tốt nhiệm vụ trở thành đá kê chân cho nhị muội ngươi thì "Gia tộc" các ngươi mới tiếp tục "ân sủng" nàng?". Chữ gia tộc còn được đặc biệt nhấn mạnh. Minh Thiệu Án biến sắc hỏi "A Hạo, lời này của ngươi là ý gì?". Cảnh Hạo cười nhạo một tiếng, nói "Ý tại ngôn ngoại". Hắn muốn nói: cái gì gia tộc đến, gia tộc đi, chẳng phải là phụ thân ngươi đi? Nàng bất quá chỉ là một cô bé mồ côi, phụ thân ngươi muốn gả cho ai thì gả, nghĩ đến chỗ này, đột nhiên hắn cảm thấy có chút mất hứng. Hắn vốn thông minh tuyệt đỉnh lại ở chỗ này nghe Minh Thiệu Án nói linh tinh, những lời kia của Minh Thiệu Án vốn là để nói cho mình nghe, còn nói "trước đây ý của gia tộc muốn đem tam muội gả cho huynh", đúng là sợ mình không rõ hắn tính toán cái gì chắc.

Lúc Minh Lạc đi đến, thấy bầu không khí giữa hai người có chút cổ quái. Nàng chỉ làm như không biết, chỉ chững chạc, đàng hoàng, làm lễ với hai người rồi mới kính cẩn hỏi Minh Thiệu Án "Nhị ca, huynh tìm muội có việc gì vậy?"

Nguyên bản, Minh Thiệu Án cảm thấy sự việc theo ý hắn phát triển, nhưng lại thấy thái độ Cảnh Hạo có chút không đúng khiến hắn không biết bắt đầu từ đâu. Hắn sửa sang lại thần sắc, thu lại cảm giác quái dị trong lòng, hướng về phía Minh Lạc cười cười, ôn nhu nói "À, sau hôm ở bãi tập, vẫn muốn nói chuyện với muội, nhưng không tìm được cơ hội, vừa rồi thấy muội ở bên kia, nghĩ dù sao yến hội còn sớm, không bằng kêu muội sang đây"

Minh Lạc lơ đễnh cười đáp ứng. Minh Thiệu Án hướng Cảnh Hạo cáo từ rồi dẫn Minh Lạc đến Hà Hoa Đình sau Lâm Ấm các, cũng cách Lâm Ấm các không xa, lại tránh được ánh mắt của mọi người

Minh Thiệu Án và Lương Nghiệp quan hệ với nhau rất tốt, đã tới Thấm Cảnh viên vài lần, đối với nơi này cũng rất quen thuộc. Hai người đi đường, một hỏi, một đáp, có chút tẻ nhạt, đến khi vào trong Hà Hoa đình, hai người yên lặng một hồi, Minh Thiệu Án trực tiếp hỏi "Tam muội, muội thường ra vào cung, biết tính tình bệ hạ, nhị tỷ muội làm hậu, dù mặt ngoài phong quang thật đấy nhưng thực tế vạn phần gian nan. Cô mẫu chắc đã cùng muội nói qua, hi vọng muội có thể gả cho Túc vương điện hạ, trong tương lai cũng có thể giúp đỡ cho nhị tỷ, nhưng hôm trước trên bãi tập, huynh thấy muội hình như không có ý đó"

"Tam muội, muội có thể nói cho vi huynh ý nghĩ chân chính trong lòng muội là gì không? Nếu gả cho Túc vương, muội có thể nhớ công dưỡng dục chi ân của người trong nhà, nhớ tình thương của cô mẫu với muội, nhớ tình tỷ muội với nhị tỷ không? Sau này muội có thể lấy Minh gia làm trọng, đặt lợi ích của nhị tỷ lên trước được không?"

Minh đại phu nhân muốn nhi tử thăm dò Minh Lạc, có thể trong mắt Minh Thiệu Án Minh Lạc chỉ là đứa bé, hắn khinh thường dùng thủ đoạn với nàng, liền hỏi thẳng, nghe câu trả lời, nhìn phản ứng của nàng để lấy ra đáp án.

Sau đó hắn quả thật nhận được đáp án.

Minh Lạc nhìn Minh Thiệu Án, chân thành nói "Không thể, nhị ca". "Nếu đây là kỳ vọng của nhị ca, không, đại bá phụ và đại bá mẫu, thì vô luận tương lai muội gả cho ai, đại bá phụ và đại bá mẫu đều phải thất vọng rồi". Lễ Ký đã dậy: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. A Lạc không cha, lúc chưa gả thì thôi, nhưng nếu xuất giá, theo lễ phải theo phu mới đúng, sao có thể không để ý đến lợi ích của phu quân, đặt lợi ích của bá phụ và nhị đường tỷ lên trước?.

"Không nói đến lễ, lấy ân tình mà luận, A Lạc có phụ thân vì nước hi sinh, vì lẽ ấy triều đình mới lo lắng cho Minh gia, đại bá phụ mới được thăng lên chức Thượng thư Bộ hộ, như vậy cái chết của phụ thân A Lạc cũng tính là vì Minh gia mà chết rồi. A Lạc là do tổ mẫu nuôi lớn, sao lúc này nhị ca lại muốn A Lạc nhớ kỹ công ơn "dưỡng dục chi ân" của đại bá phụ, muốn một đời này phải đặt lợi ích của đại bá phụ và đường nhị tỷ lên trước, đến chết mới thôi? Xin hỏi đại bá phụ, nhị ca, nhị tỷ có ân tình gì với A Lạc mà muốn A Lạc trả ơn cả đời như vậy?

Đầu Minh Thiệu Án ông một tiếng, cái gì gọi là "vì phụ thân nàng chiến tử , triều đình lo lắng cho Minh gia, đại bá phụ mới được thăng chức Thượng thư bộ hộ"! Hắn nghĩ trách cứ nàng, có thể lúc phụ thân lên chức là đúng vào thời điểm ấy, và lại đây là phủ công chúa nên hắn chỉ trừng mắt nhìn Minh Lạc, cảm thấy nàng hóa điên, hắn không biết, từ bao giờ nàng lại có ý nghĩ như vậy, từ lúc nào nàng biến thành kẻ đầy tư tâm, âm u vậy?

Lồng ngực Minh Thiệu Án chập trùng đến mấy lần mới nhẫn nại trách mắng "Nhị muội, ngươi nói hươu nói vượn gì vậy? Ai đã dạy ngươi những thứ thất loạn bát tao này, để ngươi sinh ra ý nghĩ đại nghịch bất đạo, sinh tâm tư lợi bực này?"

Minh lạc nhíu mày, nghiêm mặt "Nói hươu nói vượn? Đại nghịch bất đạo? Tâm tư lợi? Xin hỏi nhị ca, A Lạc nói câu nào là nói hươu nói vượn, câu nào là đại nghịch bất đạo? Xin nhị ca chỉ rõ! Chẳng nhẽ vì ta không nhớ công "dưỡng dục chi ân" của đại bá phụ, đại bá mẫu, không thể vì lợi ích nhà chồng mà làm trâu làm ngựa để báo đáp nhị đường tỷ lại là tư lợi, đại nghịch bất đạo?"

"Ngậm miệng! Ta nói là ngươi hãy lấy Minh gia làm trọng, ngươi..." Minh Thiệu Án không nhịn được, cắn răng, gằn giọng trách mắng.

"Nhị ca, lấy Minh gia làm trọng cùng lợi ích của nhị đường tỷ, hai việc này căn bản không giống nhau. Minh gia là nhà mẹ đẻ A Lạc, A Lạc là do tổ mẫu nuôi lớn, tự nhiên sẽ lấy Minh gia và tổ mẫu làm trọng, nhưng vĩnh viễn không lấy lợi ích nhị đường tỷ đặt lên trước!"

Minh Thiệu Án khí huyết cuồn cuộn, hắn vừa "Ngươi" một tiếng thì sau lưng tiếng vỗ tay truyền lại. Cảnh Hạo từ từ đi đến, cười nói "Khá lắm, vĩnh viễn không đăt lợi ích của nhị đường tỷ lên trước, cái này đúng rồi. Bệ hạ không chỉ cưới một người, nữ nhân hậu cung tranh thủ tình cảm, không biết sẽ sử dụng bao nhiêu thủ đoạn, chẳng nhẽ đến lúc đó lại phải giúp nàng ta đoạt sủng chốn thâm cung sao? Minh gia các ngươi thủ đoạn thật âm tàn. Minh tướng quân vì nước chiến tử, tiên đế khen ngợi lẫn trấn an, cho Minh gia không biết bao nhiêu ân sủng, không nghĩ tới, đứa trẻ mồ côi tại Minh gia lại bị đối xử như vậy, gả cho người còn muốn nàng đặt lợi ích của nhị đường tỷ lên trước, lấy lực của nhà chồng trợ giúp cho nhị đường tỷ tại hậu cung mưu cầu tình cảm nơi hậu cung. Việc này, nếu hoàng thượng biết, sợ là đi ngủ cũng không an giấc nổi.".

Sắc mặt Minh Thiệu Án trắng bệch. Khánh An đế vốn có khúc mắc, cảm thấy vị hoàng hậu do tiên đế quyết định, Trịnh đại cô nương, là do Minh gia và Minh Tú hại chết, còn nữa, Minh Lạc là muốn gả cho Túc vương, giả sử không phải là Túc vương mà là vị trước mặt, Cảnh Hạo, những lời vừa rồi nếu để tiểu hoàng đế âm dương quái khí, lòng dạ hẹp hòi kia mà biết ... Minh Thiệu Án đột ngột giật mình, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, đang tra hỏi êm đẹp, sao lại lệch sang đến việc này?

Tác giả có lời muốn nói: Minh Lạc dám nói thế với, tự nhiên cũng có phương pháp ứng đối với thái hậu và Minh lão phu nhân ~~ Túc vương điện hạ, ngươi lại không đến, có người khác muốn nhanh chân đến trước , lạp lạp lạp ~~~ cuối cùng, vẫn là phải nước mắt chít chít cầu trảo trảo ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro