Chương 14: Chưởng khống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Chưởng khống đã sửa

Minh Lạc nhìn hắn, nàng rất muốn tỉnh táo, coi như những ngày này nàng đã sớm bình tĩnh lại, chí ít nàng có thể khống chế được tâm tình, nhưng giờ khắc này, vẫn cảm thấy tròng lòng tràn đầy bi thương. Nếu lời hắn là sự thật, Minh gia và hắn là tử thù. Trong tình huống này, dù không cân nhắc lập trường chính trị, không cân nhắc đấu tranh trên triều, tổ phụ, tổ mẫu, còn có cô mẫu, bọn họ đem nàng đến Túc vương phủ, nàng đương nhiên không thể sống tốt, đồng thời, bọn họ còn mượn tay người bên nàng, lợi dụng tín nhiệm của nàng làm nhiều chuyện như vậy.

Căn bản, ngay từ đầu nàng đã được định làm quân cờ, lợi dụng xong liền vứt bỏ. Còn nữa, người trước mặt này, dù sao chỉ là lần thứ hai gặp mặt, vậy mà hắn cư nhiên tùy ý kinh mạn, vũ nhục mình, có điểm nào là thích mình chứ? Bọn họ đều coi nàng là kẻ ngốc.

Minh Lạc cho là trước khi chết đã thấu hiểu mọi việc, trùng sinh trở về có thể lạnh tâm sống tốt những ngày còn lại, không nghĩ đến mỗi lần lật mở lại thấy một sự thật khác, càng làm nàng không chịu nổi.

Thế nhưng, bất kể thế nào nàng đều phải tỉnh táo lại, không thể mất khống chế trước mặt hắn, không thể để hắn nắm được tâm tình của mình.

Nàng miễn cưỡng chịu đựng run rẩy nói "Thế nên mặc kệ phụ thân ta thế nào, Minh gia và người cũng là tử thù, không nói đến lập trường cùng tranh đấu trong triều, Minh gia và người cũng ở thế không đội trời chung. Vậy người sao còn phải nói ra hôn ước? Túc vương điện hạ... Ngài, đến tột cùng, ngài cưới ta vì lý do gì? Nếu phụ thân ta thật có ân tình với ngài, ta có thể xin ngài cự tuyêt hôn sự này không? Đối với ngài mà nói, đây không phải là việc khó. Vả lại, ta gả cho ngài, đối với ngài căn bản cũng chẳng có chỗ nào tốt, ngài cưới bất kỳ nữ nhi cuả đại thần nào so với ta đều hữu dụng hơn. Cưới ta, càng nhiều văn thần bài xích ngài hơn thôi."

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc như lắng đọng lại. Hắn biết nàng đích xác cũng không muốn cùng mình có bất kỳ gút mắc. Phụ thân nàng phó thác cho hắn chiếu cố nàng, coi như báo đáp ân tình cũ, hắn sẽ đối xử thật tốt với nàng, mặc kệ độc tình kia là thật hay giả, nàng và người trong huyễn cảnh giống nhau như đúc, hắn không thể để nàng cưới người khác được vì người kia vốn hoàn toàn thuộc về hắn. Mà hắn đã sớm phát hiện, chỉ với nàng, hắn mới có ham muốn, những kẻ khác thì không. Nguyên bản đại khái hắn nghĩ cả đời chắc sẽ vậy, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn nữ nhân trong huyễn cảnh, không nghĩ nàng tồn tại chân thực đến vậy. Thực ra độc tình loại này, theo hắn biết chỉ là nữ tử vì để nam nhân chung tình, không có bất kỳ tình cảm nào với người khác, chứ không có ảnh hưởng nào khác, chí ít ngoại trừ ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng với mình chứ không ảnh hưởng đến khả năng phán đoán. Tạm thời cứ cho là vậy đã.

Hắn chậm rãi nói "Ta cưới vương phi, không phải dùng thông gia làm công cụ. Nàng yên tâm, nàng gả cho ta, ta sẽ không để nàng liên lụy đến tranh đấu trên triều đình. Chỉ cần nàng tránh xa những thị phi ấy, ta cũng không cần nàng làm đến mức như đã nói với Minh Thiệu Án ở Hà Hoa đình, chỉ cần nàng nhớ kỹ nàng là vương phi của ta, việc gì khó xử cứ nói trực tiếp với ta, chuyện bên ngoài ta sẽ xử lý, không để nàng lẫn vào."

Không phải dùng thông gia làm công cụ... Đó là gì? Thật chẳng lẽ vì hứa hẹn với phụ thân? Minh Lạc lắc đầu, nước mắt rốt cục vẫn rơi xuống.

Nàng nghĩ đến kiếp trước, ánh mắt hắn đầy vẻ thất vọng, lạnh băng, chán ghét, hung ác, nham hiểm, bất luận thế nào, nàng cũng chỉ là nữ nhi của Minh gia, bọn họ đối chọi nhau chết đi, sống lại, nàng sao không liên lụy được?

Sau khi hắn lên ngôi, chờ đợi Minh Gia là khám nhà diệt tộc, không phải ngay lập tức thì cũng chỉ là sớm muộn mà thôi. Nàng hận cô mẫu và đại bá phụ lợi dụng nàng, cũng không có ý định lại để bọn họ lợi dụng nữa, nhưng đến lúc đó nàng thật không quan tâm đến tổ phụ, tổ mẫu nữa sao?

Không, không chỉ là như thế, nàng gả cho hắn, chuyện của kiếp trước cũng sẽ lặp lại, dây dưa với nàng, nàng vĩnh viễn không thể thoát được. Biết rõ đó là thời gian thống khổ, sao nàng phải lại đi qua?

Nàng nói "Ta sao có thể không liên lụy được? Không nói đến thái hậu và đại bá phụ, bọn họ có tâm tư gì, ta không biết cũng không muốn biết, nhưng ta được tổ mẫu nuôi nấng, người, nếu tương lai người chấp chưởng, ... chấp chưởng thiên hạ, tất sẽ không bỏ qua Minh gia, đến lúc ngươi muốn định tội cho Minh gia, ta sẽ phải tự xử thế nào đây?"

"Mà dù phụ thân ta đã cứu người, đến lúc đó, người có thể cam đoan người bên cạnh người sẽ không nghĩ đến việc thanh trừ ta không?Dù sao vị trí chính phi của người cũng có rất nhiều kẻ dòm ngó. Ta không muốn gả cho người, biết rõ đây là hố lửa, vì lý do gì ta còn phải nhảy vào?"

"Túc vương gia, nể tình phụ thân ta, xin người giơ cao đánh khẽ, thả ta một con đường sống. Chuyện hôm nay, ngày đã biết năm đó đại bá phụ an bài việc truy sát người, ta lấy tính mạng mình đảm bảo, tuyệt không để lộ viêc này ra ngoài, tương lai chuyện của người và Minh gia, ta cũng sẽ không tham gia. Phụ thân đã xin người chăm sóc ta, người chỉ cần hỗ trợ, xin người cự tuyệt việc thái hậu nương nương đem ta tứ hôn cho người là đủ"

Nàng cảm thấy nàng nói có chút hỗn loạn nhưng nàng nghĩ đại khái hắn sẽ hiểu.

Triệu Thành nhìn nàng, nàng thật rất thống khổ. Thống khổ này lại bắt nguồn từ hắn. Nàng không muốn gả cho hắn, hắn đưa tay đè lên tim, vì thống khổ của nàng cũng làm hắn đau khổ, hắn vậy mà cũng cảm thấy đau khổ. Nếu đây không phải trúng cổ, hắn mới không tin. Hắn lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói "Vương phi của ta không tới phiên người khác bàn luận. Minh cô nương, nàng đã thấy rõ ràng như vậy, coi như biết, nàng gả cho ai đều không thoát khỏi sự khống chế của gia tộc. Gả cho Tây Phiền vương thế tử , nàng cảm thấy tốt hơn so với gả cho ta sao? Đời Tây Phiền vương thế tử nào cũng vậy, trừ chính phi từ kinh đô tới nhất định còn có một trắc phi là quý nữ thế gia Tây Phiền. Trừ hai vị Tây Phiền vương từ bản triều thủa mới dựng nước, sáu vị Tây Phiền vương còn lại, bốn vị có mẫu thân là trắc phi từ thế gia Tây Phiền, một vị mất sớm, một vị cũng là nhi tử của trắc phi."

"Mẫu thân Cảnh Hạo xuất thân từ tam đại thế gia Tây Phiền – Lam gia, ngươi cũng biết, biểu muội của Cảnh Hạo, Lam gia đích trưởng nữ được nuôi dưỡng ở Tây Phiền vương phủ từ nhỏ, cô mẫu nàng là người bên cạnh mẫu thân Cảnh Hạo, ngươi biết đây là ý gì không? Mặc kệ Cảnh Hạo thực tình muốn cưới ngươi là thực tình hay không, hắn trở lại Tây Phiền vương phủ, liền phải lập mấy trắc phi từ thế gia Tây Phiền để có thể ngồi vững trên vương vị Tây Phiền. Hắn đã ở lâu dài trong kinh, lại có hai đệ đệ, một điểm căn cơ cũng không có. Huống chi, Tây Phiền chiến loạn lâu dài, lại là địa phương dùng vũ lực vi tôn"

"Nàng nói tương lai ta trị tội Minh gia, nàng gả cho ta, phải tự xử thế nào? Hoạch tội Minh gia, nàng chính là tội thần chi nữ, dù triều đình không tứ hôn quý nữ khác cho Cảnh Hạo, nàng cảm thấy tại Tây Phiền vương phủ, nàng phải tự xử thế nào?"

Hắn nhìn sắc mặt ngày một trắng, nhưng theo hắn, ánh mắt đã từ từ kiên định lại , không như lúc trước, cảm xúc hỗn loạn, nhưng trong ánh mắt vẫn đầy kiên cường, căn bản không nghe vào lời hắn nói, ánh mắt của nàng vẫn là dù ngươi nói gì ta cũng không gả cho ngươi đấy.

Hắn thở dài, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía hồ sen rộng lớn "Nàng thấy không, hồ sen ở ngay đây, Kỳ sơn phía xa kia, nàng trốn cũng không được, bọn họ đều ở đấy, chỉ có đứng ở vị trí thật cao, nàng mới có thể nhìn mọi vật trong tầm mắt, không sót thứ gì, không bị người khống chế."

"Nàng không thấy kỳ quái sao? Ta và phụ thân nàng chỉ gặp nhau có một lần đó, nhưng nửa năm sau, phụ thân nàng chiến tử, lưu lại một phong thư cho ta, cái gì mà Bắc Cốt, mà tiếp viện quân Tây Ninh, cũng không phải là giả, nhưng không đến mức để phụ thân nàng phó thác nàng cho ta, năm đó ta còn chưa đầy mười tuổi"

Minh Lạc khiếp sợ nhìn hắn, nếu là kiếp trước, những lời này nàng có thể không hiểu, nhưng giờ đây nàng đã hiểu ngay lập tức. Hắn nói là cái chết của phụ thân có điều nghi vấn.

"Ngài, ngài là nói..." Nàng chăm chú nhìn hắn, không muốn tin, có thể hết lần này tới lần khác vì có trí nhớ của kiếp trước, thấy bọn họ làm quá nhiều việc nên hoài nghi xâm nhập vào tận xương tủy nàng nhưng nàng chưa bao giờ lấy ác ý để phỏng đoán, không những thế, nàng đột nhiên nghĩ đến những việc trước đó khiến nàng hoang mang, không hiểu, vì sao Minh gia, hoặc là nói, đại bá nàng, ngay từ khi nàng còn nhỏ đã bố trí ngăn cản cữu cữu nàng hồi kinh, muốn nàng và cữu cữu xa cách nhau. Vậy mẫu thân của nàng đâu? Mẫu thân của nàng khó sinh, có thật là khó sinh không?

Nghĩ đến đây, Minh Lạc cảm thấy không hô hấp nổi, trời đất quay cuồng. Bọn họ giết phụ thân, mẫu thân nàng, sau đó, còn có con nàng, năm ấy nàng đã có hài tử trong bụng, họ khiến nàng cảm thấy Triệu Thành không muốn đứa con ấy, khiến tình cảm của nàng và hắn triệt để quyệt tuyệt, nhưng bây giờ...

"Minh cô nương", hô hấp của Minh Lạc trở nên dồn dập, Túc vương là người tập võ liền phát hiện bất thường, giơ tay đỡ đúng lúc nàng té xỉu. Hắn nhìn sắc mặt nàng tái nhợt hơi nhíu nhíu mày, không nghĩ phản ứng của nàng lớn đến vậy. Một khắc sau Minh Lạc mới tỉnh lại, thoát khỏi ngực hắn, chậm rãi đứng thẳng lại, đẩy hắn ra. Từ lúc trùng sinh trở lại, nàng chỉ muốn sống thật tốt, không làm con cờ cho bọn họ, không để bọn họ lợi dụng, cứ nghĩ né tránh, nàng còn tự nói với chính mình, dù có ơn dưỡng dục, nhưng kiếp trước nàng cũng đã trả hết, nên nàng không nợ bọn họ. Giờ đây nàng lại muốn làm sáng tỏ những việc không minh bạch trong kiếp trước, nếu sự thực như vậy, phụ thân, mẫu thân, con nàng nữa không phải chiến tử, không phải khó sinh, không phải sẩy ngoài ý muốn, những hung thủ kia, mặc kệ là ai, nếu không thiên đao vạn quả, nàng khó có thể tiêu mối hận trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro