Chương 15: Tư tình đã sửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Tư tình đã sửa

Minh Lạc quay người rời đi, cứ như quên mất Túc Vương Triệu Thành đang đứng bên cửa sổ. "A Lạc", Túc vương gọi nàng, trước đó vẫn là Minh cô nương, giờ đã lại là a Lạc, ấy vậy mà hắn gọi một cách tự nhiên, giống như đã gọi rất nhiều lần như vậy. Minh Lạc quay đầu, nàng nhìn nam nhân trước mặt, giờ đây, đối mặt với hắn, tâm nàng lặng như nước, người này dù đáng ghét như so với những việc đáng sợ mà Minh gia có thể làm kia thì đối với hắn, nàng cũng có thể tâm bình khí hòa.

Mặc dù nàng vẫn không hiểu người này, kiếp trước dù nàng cũng coi như cùng hắn sinh hoạt một đoạn thời gian, nàng vốn tưởng mình chí ít đã hiểu được một chút, nhưng giờ đây nàng hoàn toàn không muốn tin vào phán đoán của mình trong kiếp trước. Nếu kiếp trước nàng thật tâm đối xử với cừu nhân giết phụ mẫu, móc tim móc phổi vì bọn họ mà lâm vào tình thế khó xử, tổn thương thấu tâm, nàng có tư cách gì mà tin tưởng phán đoán của mình đây?

Nàng nói "Vương gia, những chuyện này ta cần thời gian để biết rõ ràng. Xin ngài nghĩ chút tình cũ, nếu thực có chuyện đó, hãy cho ta chút thời gian đi. Kỳ thật, vương gia có nhiều lựa chọn tốt hơn mà"

Càng nhiều lựa chọn tốt hơn? Hắn nhìn chằm chằm nàng nói "A Lạc, nàng thật không biết ta tại sao lại muốn cưới nàng?" Minh Lạc có chút không hiểu, nàng nhìn hắn, cảm thấy biểu lộ của hắn thực cổ quái, có điều nàng vốn không hiểu hắn, hiện tại cũng không muốn hao tâm tổn trí đoán ý hắn.

Minh Lạc lắc đầu, có chút chán ghét nói "Ta không biết, tóm lại mặc kệ là tại sao, vẫn là thỉnh vương gia nghĩ lại". Bộ dáng này của nàng căn bản là không có khả năng biết chuyện của hắn, nếu nàng nuôi độc tình, không thể có bộ dáng này, nói lời này được. Việc này cứ để từ từ tra vậy. Có điều lúc trước phản ứng của nàng với hắn cũng hơi quá mức tuy hắn có hướng dẫn, nhưng cũng chỉ là mấy lời, nàng đã lập tức hiểu hàm ý trong lời hắn, chắp nối với câu chuyện ở Hà Hoa Đình của Minh Thiệu Án, hắn không thể không hoài nghi, nàng hoặc Minh gia đang giấu giếm chuyện gì, phải chăng cái chết của phụ thân nàng có liên quan đến đại phòng Minh gia, nàng phát hiện đầu mối gì đó? Nhưng việc này cũng không đúng lắm, nếu thật đại phòng Minh gia xuất thủ, hại chết phụ thân nàng, Minh gia sao có thể để nàng dưỡng độc tình đây? Có lẽ huyễn cảnh kia cũng chỉ là trùng hợp.

Nếu thật là trùng hợp thì thật khéo quá đi! Hắn không đón lời nàng, chỉ nói "A Lạc, nguyên nhân thực sự trong cái chết của phụ thân nàng là gì ta cũng không thể xác định, ta đã phái người đi điều tra, nhưng việc này thật cổ quái, dù sao giờ nàng vẫn đang sống ở Minh gia, không nên lộ dị trạng, nếu không, ta sợ nàng không thể sống sót để rời khỏi Minh gia."

Hắn vừa nói chuyện vừa nhìn thần sắc biến hóa của nàng. Minh Lạc phát giác ánh mắt hắn, trong lòng có chút tự giễu,cười cười, người này trước giờ nhạy cảm, chắc hẳn đã phát hiện mình có dị trạng nên mới dò xét. Thôi, phát giác thì phát giác đi, nàng không có tinh lực để phí sức che giấu với hắn, mà cũng không cần thiết phải che giấu. Nàng thi lễ với hắn, khách khí lại xa cách " Đa tạ vương gia nhắc nhở, việc ở Minh gia ta sẽ tự có cân nhắc", nói xong liền xoay người rời đi. Nguyên bản nàng đến tìm hắn là muốn hắn từ bỏ ý nghĩ cưới nàng, kết quả lại lại đưa nàng toàn tâm toàn ý xem xét chuyện xưa của phụ mẫu, việc lấy hắn làm chồng hay không còn quan trọng nữa.

Lần này Triệu Thành cũng không cản nàng. Minh Lạc rời đi dưới ánh mắt của hắn, xuống dưới lầu, nhận bánh ngọt phù dung tiểu nhị trong của hàng đã sớm chuẩn bị sẵn mang ra khỏi Như Tâm trai.

Thời gian lúc này so với lúc nàng đi vào cách đã vài chén trà, không phải chỉ lấy hộp bánh ngọt thôi sao, có cần lâu vậy không? Đông Phù đợi bên ngoài sốt ruột đến mười phần, đang do dự không biết nên vào hỏi hay không thì thấy Minh Lạc ra. Nàng ta thở dài một hơi, bận bịu đón nàng, cẩn thận nhận hộp bánh, chợt thấy sắc mặt Minh Lạc, giật mình hỏi "Cô nương, sắc mặt sao kém vậy, bệnh tim lại tái phát ư? Chúng ta nhanh về thôi, cô nương sớm nghỉ ngơi đi, lão phu nhân nếu biết cô nương còn đang ốm lại tự thân đi lấy bánh ngọt, sợ là sẽ trách nô tì không biết phân tấc, không chăm sóc cho cô nương".

Minh Lạc "Ân" một tiếng, cũng lười ứng phó với nàng ta, lập tức lên xe, nàng cũng thực mệt mỏi, nghĩ đến đoạn nói chuyện với Minh Thiệu Án ở phủ trưởng công chúa, vốn đem chuyện này xử lý cũng không khó, nhưng nếu cái chết của phụ mẫu nàng thật có vấn đề, nàng biểu hiện như vậy sẽ khiến một số người để tâm, làm họ ngủ không an giấc, nàng càng phải cẩn thận ứng phó.

Nàng thân còn ở Minh gia, không có một mối quan hệ, thế lực cũng không có, nếu có người muốn nàng chết, e là chẳng khác bóp chết một con kiến.

Sau khi về phủ, nàng trước về viện mình đổi một thân y phục mộc mạc, nhìn khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy trong gương mới hài lòng gật nhẹ đầu, ôm hộp bánh ngọt phù dung đến Vinh Thọ đường thỉnh an Minh lão phu nhân.

Minh Lão phu nhân nghe nói tôn nữ không đợi thi đấu hoa yến kết thúc đã trờ về, trong lòng đầy nghi hoặc, thấy Minh Lạc đến thỉnh an, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, lập tức đau lòng, miễn lễ cho nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nói "Lạc nha đầu, con đã bệnh, nghỉ ngơi cho tốt, sao còn tới thỉnh an tổ mẫu, con xem con kìa, trong khoảng thời gian này, nói bệnh liền bệnh, hiện tại cũng đã gầy thành cái dạng này rồi".

Minh Lạc ho hai tiếng, mới thấp giọng nói "Tổ mẫu, Như Ý phu nhân từ lúc gả cho Tôn đại nhân đã rất ít khi tự mình làm bánh ngọt, trước đây vài ngày, tôn nữ thật vất vả cầu bà ấy làm một hộp bánh ngọt phù dung, hôm nay đã hẹn đi lấy, sao có thể thất tín? Tổ mẫu biết đấy, bánh ngọt không thể để lâu được, hương vị sẽ mất ngon. Bệnh của con, tổ mẫu cũng đã nói, không phải ngày một ngày hai, dù sao cũng chỉ là vài bước đường, không có chuyện gì, huống hồ con cũng muốn gặp tổ mẫu, trong lòng mới có thể an tâm, cũng mới có thể ngủ được".

Nghe lời này mắt Minh lão phu nhân đỏ hoe, trong lòng cảm động, lại chua xót, ôm nàng hồi lâu mới cho tâm phúc Vu ma ma tự mình đưa nàng về viện tử, đợi Minh Lạc ngủ rồi mới về bẩm báo lại cho bà.

Lại nói Minh Thiệu Án.

Ở phủ Thăng Bình trưởng công chúa, Minh Thiệu Án thấy Cảnh Hạo đuổi theo Minh Lạc, lại thấy Túc vương Triệu Thành tiến ra nói chuyện – dù mấy người rất nhanh sau đó tách ra nhưng vẫn làm cho hắn thấy bất an.

Cảnh Hạo là hắn dẫn tới, có thể hắn không nghĩ tới buổi nói chuyện cùng đường muội lại biến thành như vậy, mà e rằng toàn bộ câu chuyện đã bị Túc vương Triệu Thành nghe được. Nghĩ tới ngày đó, ở bãi tập, Túc vương và Cảnh Hạo trước sau nói hộ với Minh Lạc, dự vào trực giác nam nhân, hăn cơ hồ có thể khẳng định Túc vương và Cảnh Hạo đều có ý với đường muội. Không nói đến những cái khác, vị đường muội này hắn nhìn không thấu, nàng lại có tư sắc, tính cách có chút khác biệt, ngay cả vị hoàng đế tính tình quái dị kia, hắn thấy cũng vài lần nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường.

Nghĩ đến đây Minh Thiệu Án trong lòng liền cảm thấy bực bội. Muội muội của hắn, Minh Tú mới là hoàng hậu tương lai của Đại Ngụy, tướng mạo kia của Minh Lạc vốn nên cho Minh Tú mới phải, ở trên người nàng ấy thật lãng phí. Minh Thiệu Án nghĩ đi nghĩ lại những lời Minh Lạc nói ở Hà Hoa đình, càng nghĩ càng bất an, ngày hôm đó hắn trở về Minh phủ không trực tiếp đi gặp mẫu thân, cũng không đến thỉnh an tổ mẫu mà trực tiếp đến thư phòng của phụ thân ở ngoại viện, một mực chờ Minh thượng thư hồi phủ. Sau đó hắn thuật lại những lời cuả Minh Lạc và Cảnh Hạo nói với hắn cho Minh thượng thư không sót một chữ, nói xong, hắn liền quỳ xuống thỉnh tội "Phụ thân, là nhi tử bị biểu hiện nhu thuận trước đây của tam muội làm cho mê hoặc, nhất thời sơ sẩy, gây ra sai lầm lớn, xin phụ thân trách phạt. Nhưng nhi tử nghe ngữ khí của tam muội, không biết sao cứ cảm thấy nàng ta mang lòng oán hận với phụ thân và nhị muội. Nếu nàng ta mang tâm tư này, lấy chồng xa ở Tây Phiền thì thôi, nhưng nếu gả cho Túc vương, Túc vương lòng lang dạ thú, nhi tử sợ đến lúc đó nàng ta chẳng những không giúp gì cho Minh gia chúng ta cùng nhị muội mà ngược lại lại đưa đến tai họa cho nhị muội và cô mậu".

Minh thượng thư sắc mặt trầm như muốn rơi xuống đất, ông ta ngồi trên ghế, tay nắm thành quyền, cảm xúc cuồn cuộn, không đoái hoài đến việc truy cứu con trai, nghiến răng nói "Ngữ khí của nàng ta thật mang lòng oán hận?" "Vâng, nhất định con không cảm giác sai" Minh Thiệu Án khẳng định.

Minh Thượng thư gật đầu, chậm rãi nói "Tốt, con đi xuống đi. Nhớ kỹ, việc này con không cần quản, phụ thân sẽ tự xử lý.". Minh Thiệu Án thấy cha mình có vẻ ngưng trọng, trong lòng không hiểu, sinh ra chút sợ hãi, dù trong lòng vẫn có nghi ngờ, vẫn là không nói gì rồi lui ra.

Minh Thượng thư đi lại, suy nghĩ thật lâu trong thư phòng, nghĩ đến cháu gái ở nội trạch, nàng lần này biến hóa như vậy sợ là bắt đầu cũng từ nội trạch, nghĩ như vậy, tâm mới nới lỏng chút. Đêm đó, ông ta liền tra hỏi phu nhân mình, Minh đại phu nhân Chu thị. Ông ta nói lại chuyện của Minh Thiệu Án và Minh Lạc, sau đó nói với Chu thị "Hôm đó bà nói với ta tính tình Lạc tỷ nhi khác thường, ta cũng không để ý, nhưng hôm nay nghe lời của Thiệu Án, nàng ta tựa hồ đối với đại phòng chúng ta có lòng oán hận, ta nhớ trước đó, đứa nhỏ này cái gì cũng nhu thuận, chưa từng có dị trạng, với bà, dù không thân như mẫu nữ nhưng cũng vẫn thân cận, với Minh Tú, Minh Viện cũng rất hòa hảo, sao tự nhiên tính tình lại đột biến vậy?". "Phu nhân, bà ở nội trạch có chú ý người bên cạnh nàng ta từng tiếp xúc với ai? Có kẻ nào nói lời không ổn với nàng ta hay không? Tỷ như, có từng gặp người cũ bên cạnh mẫu thân của nàng ta?"

Minh đại phu nhân nhìn chằm chằm vào mắt phu quân mình, trong lòng nhẩy dựng, thất thanh nói "Lão gia?" Bà ta tựa vào ghế, con mắt có chút nghi ngờ, rồi tinh tế nhớ lại một lần, tâm từ từ bình ổn lại, lắc đầu, chậm rãi nói "Hẳn là không có. Lão gia, người bên cạnh Dung thị năm đó, chết thì đều chết cả rồi, bán cũng bán rồi, không còn lại người nào ở nội viện cả". "Chuyện của Minh Viện, ta cũng tìm Lục Hạnh bên cạnh nàng ta hỏi qua, nàng ta cũng không gặp kẻ nào không nên gặp, chỉ là chẳng biết tại sao, gần đây thân thể nàng ta thường xuyên phát bệnh, tình tình cũng biến thành âm tình bất định. Theo thiếp thân thấy, tính tình này, giống như đã lớn, trong lòng có người thương, cho nên đối diện với việc hôn nhân đã bị an bài thì bất mãn, cũng bắt đầu hiểu phải suy tính cho chính mình". "Nghe lời lão gia nói, thiếp thân đột nhiên nghĩ, Cảnh thế tử đột nhiên cầu hôn Lạc tỷ nhỉ với Thái hậu, chuyện lớn như vậy, hiển nhiên không thể nhất thời xúc động. Thiếp thân hoài nghi, Lạc tỷ nhi cùng Cảnh thế tử sợ là đã sớm có tư tình, nói cho cùng, hai đứa cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, có chút tình cảm khác lạ cũng là bình thường. Lạc tỷ nhi sợ là hiểu lầm lão gia, vì Tú tỷ nhi của chúng ta nhất định phải đem nàng gả cho Túc vương, nên lúc này mới đối với lão gia, với đại phòng chúng ta sinh lòng oán hận".

Minh thượng thư chậm rãi gật đầu, cũng có thể như vậy, tâm ông ta cũng liền đặt xuống. Như vậy, chuyện năm đó sớm đã hôi phi yên diệt, một tiểu nha đầu như nàng ta, lớn lên ở nội trạch, sao đoán được manh mối gì, chình mình cũng là lo lắng quá mức.

Có điều, cô cháu gái này lại bày ra tính tình tiểu gia tử, lại sinh tư tình với Cảnh thế tử, gả hay không gả nàng cho Túc vương, ông ta còn phải cùng phụ thân thương nghị lại một phen.

Tác giả có lời muốn nói:Minh đại bá. Minh Lạc lấy Túc vương làm chồng hay không, ông làm như có thể quyết định được á?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro