Chương 16: Cầu hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Cầu hôn

Tâm Minh thương thư dù tạm thời nới lòng vì lời của Minh đại phu nhân nhưng chuyện của Minh Lạc, ông ta càng nghĩ càng cảm thấy gả nàng cho Túc vương giống như nuốt đinh vào bụng vậy, kiểu gì cũng sẽ làm ông ta khó mà an ổn. Đưa Minh Lạc gả cho Túc vương là việc mà phụ thân ông ta Thừa Ân công Minh lão thái gia và thái hậu thượng nghị, ông ta căn bản không lật được. Minh đại lão gia suy tính một phen, rốt cục hôm sau đến viện tử của Minh lão thái gia gặp cha minh. Minh lão thái gia đã sớm thối lui khỏi triều định, nửa ở trạng thái quy ẩn, nếu không phải chuyện gì quan trọng, Minh thượng thư cũng ít tới quấy rầy. Ngày hôm đó, khi ông ta tới, Minh lão thái gia đang ở thư phòng luyện chữ. Minh thượng thư tiến đến trước thư phòng, quay đầu nhìn thoáng qua tùy tùng tâm phúc, tùy tùng kia liên đứng canh giữ tít từ xa. Minh lão thái gia thấy nhi tử tới cũng không dừng bút lông trên tay, để Minh thượng thư đứng ở bên hầu gần nửa canh giờ, không ngẩng đầu cất tiếng hỏi "Hôm nay ngươi qua đây vì chuyện gì?"

Minh thượng thư không dám cùng Minh lão thái gia vòng quanh, nói "Phụ thân, Thái hậu nương nương cố ý đem Lạc tỷ nhi tứ hôn cho Túc vương gia, nhưng những ngày này lại phát sinh một số việc ngoài ý muốn, nhi tử nhìn ra Lạc tỷ nhi, nó sợ là đối với Túc vương căn bản là vô ý, vốn nhưng việc gia tộc đã định, không tới phiên tiểu bối chúng nó có nguyện ý hay không... nhưng Lạc tỷ nhi dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của nhị đệ, nhi tử thật sự có chút không đành lòng" .

Minh lão thái gia đang viết chữ "Tịch", nghe lời này của nhi tử, vừa vặn viết đến điểm cuối cùng, cũng không biết có phải vì chợt nghe nghe nhi tử đột nhiên nhắc đến ấu tử, nét bút trên tay đột nhiên dùng lực hơi mạnh, chọc vào tâm chữ Tịch.

Minh lão thái gia nhìn chằm chằm chữ kia không lên tiếng, lại nghe trưởng tử tiếp tục "Phụ thân, Túc vương lòng lang dạ thú, sớm muộn tất có ý nghĩ gian dối, đến lúc đó, Lạc tỷ nhi kẹp ở giữa... nhi tử càng nghĩ, đều cảm thấy có lỗi với nhị đệ...". "Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?" Minh lão thái gia vẫn không ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh. "Phụ thân, nhi tử nghĩ, Lạc tỷ nhi dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của nhị đệ, vì nhị đệ, nhi tử chỉ muốn con bé bình an, khang thuận, có cuộc sống mỹ mãn. Túc vương, theo nhi tử thấy, Bắc Cốt có ý hứa gả công chúa cho hắn, không bằng chúng ta để thái hậu nương nương thúc đẩy việc này, sau này để Viện tỷ nhi gả cho Túc vương làm trắc phi, như vậy vừa có thể lấy uy tín của Túc vương trong quân, vừa trấn an được hắn...".

Minh lão thái gia rốt cục dừng bút trong tay, quay đầu về phía nhi tử nói "Bá Lượng, ngươi cảm thấy nữ nhi Minh gia cao quý đến bực nào, muốn Túc vương cưới ai liền phải cưới người đó ư?". Nét mặt Minh thượng thư liền cứng đờ.Sau đó hắn lại nghe cha mình nói tiếp "Ngươi nói đến nhị đệ ngươi, trong lòng ngươi rất rõ ràng, Thái hậu đề xuất đem Lạc tỷ nhi gả cho Túc vương, Túc vương có thể sẽ tiếp nhận. Lý do ư?Vì năm đó khi Bắc Cốt xâm chiếm Tây Ninh, tiên đế từng hạ mật chỉ để nhị đệ ngươi thừa dịp tiếp viện quân Tây Ninh âm thầm phối hợp Bắc Cốt ám sát Túc Vương, nhưng nhị đệ ngươi lại nghịch ý chỉ tiên đế, liên hợp Túc Vương đánh lui Bắc Cốt, hai tháng sau, nhị đệ ngươi khi chiến đấu với Bắc Cốt ở Vân châu đã chiến tử". "Túc vương có thể không biết nhị đệ ngươi kháng chỉ trợ giúp hắn, nhưng cũng đã từng cùng nhị đệ ngươi kế vai sát cánh, Túc vương dù có tiếng lạnh lẽo vô tình nhưng xưa nay lại coi trọng những tướng sỹ cùng nhau chinh chiến, chưa từng bạc đãi. Hắn chấp nhận hôn sự này là nể mặt nhị đệ ngươi, không vì Lạc tỷ nhi là nữ nhi Minh gia mà bạc đãi nó, sau này nếu chúng ta để hắn biết chuyện nhị đệ ngươi từng trợ giúp hắn, cũng có thể khiến hắn thiện đãi Lạc tỷ nhi. Ngươi? Ngươi muốn đem Viện tỷ nhi gả cho hắn là dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?"

"Phụ thân." Minh thượng thư quỳ xuống, bi thống gọi. Minh lão thái gia nhìn bộ dáng ông ta một lúc lâu, đột nhiên "A" một tiếng, trong mắt không có nửa điểm ý cười, sau đó lãnh ý nói "Bá Lượng, hôn sự của Lạc tỷ nhi và Túc Vương, Thái hậu đã bàn bạc từ hai tháng trước, hai tháng này ngươi cũng không có ý kiến gì, sao giờ lại muốn đổi ý? Có phải ngươi thấy gần đây tính tình Lạc tỷ nhi thay đổi, khiến ngươi cảm thấy bất an? Ngươi sợ tính tình Lạc tỷ nhi không phải như ngươi nghĩ, không dễ khống chế nên ngươi thấy gả nữ nhi của ngươi sẽ an tâm hơn đúng không?" "Phụ thân" Minh thượng thư cả kinh, tâm tình ông ta khuấy động, bóp quyền, cắn răng, không bao lâu thì nước mắt chảy xuống, giọng trầm đục kêu một t iếng "Phụ thân".

Minh lão thái gia vẫn yên lặng nhìn ông ta, sắc mặt lúc trước vẫn bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao đột nhiên thay đổi, rồi trực tiếp ném bút lông trong tay về phía nhi tử, cả giận nói "Ngươi bày ra bộ dáng này là cho ai nhìn! Nói. Ngươi đến cùng là làm ra việc gì trái với lương tâm, Lạc tỷ nhi chỉ là một tiểu cô nương, thoáng có chút cảm xúc đã khiến ngươi hoảng sợ không chịu nổi. Ngươi đã làm ra chuyện gì mà phải kiêng kị con bé đến như vậy?" Bút lông rơi thẳng vào giữa trán Minh thượng thư "Ba" một tiếng, đau rát, màu mực đen kịt chảy từ trán xuống, hơn nữa mắt ông ta vốn còn đầy nước mắt nên khiến bộ dáng vô cùng thê thảm. Ông ta hoàn toàn không để ý, việc đã đến nước này, ông ta không muốn nói cũng phải phải nói "Phụ thân, không phải là nhi tử kiêng kị cái gì... mà là năm đó, nhị đệ chết, cũng không phải là chiến tử, mà là tiên đế, là tiên đế..."

Minh lão thái gia cảm thấy trong lòng vặn lên đau đớn, ông trừng mắt với trưởng tử, lại thấy Minh thượng thư sau khi nói "Tiên đế..." lại dừng lại nửa ngày không có nói tiếp, ông nghiến răng, nghiến lợi nói"Nói!".

Minh thượng thư quyết định chắc chắn, rồi nói tiếp "Là tiên đế hận nhị đệ kháng chỉ bất tuân, giúp Túc vương đánh lui Bắc Cốt, tạo lập uy tín cho Túc vương, làm Túc vương dù tuổi nhỏ đã lập uy, ngồi vững ở vị trí phiên vương. Tiên đế càng sợ nhi đệ để lộ chuyện Người mượn Tây Vực cùng Bắc Cốt phái sát thủ truy sát Túc vương, cho nên... cho nên mới có chuyện nhị để chiến tử" Nói đến đây, Minh thượng thư tràn đầy nước mắt. Minh lão thái gia ngã ngồi trên ghế bành, nét mặt không hề có vẻ chấn kinh, chỉ là gần như chết lặng, đầy bi thống. Năm đó ấu tử đột nhiên chiến tử, sau đó lại thấy di thư của ấu tử gửi cho Túc vương, ông cũng đoán được cái chết của ấu tử sợ là có điểm đáng ngờ, nhưng đoán được thì thế nào, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, ông cũng chỉ có thể giả câm giả điếc, huống chi... Ông nhìn trưởng tử quỳ trên mặt đất, nếu ông đoán không sai, việc kia, e rằng trưởng tử cũng không thoát khỏi liên quan, cho nên nhiều năm như vậy, ông đều cứ nghĩ ấu tử là chết trận thật, mà di thư của ấu tử gửi Túc vương ông chặn lại được, ông cũng chưa từng để trưởng tử biết, ông sợ trưởng tử không dung được nàng dâu và hài tử trong bụng của ấu tử. Minh lão thái gia ngồi, Minh thượng thư quỳ, thư phòng cứ như vậy tĩnh lặng hồi lâu. Minh lão thái gia rốt cục lên tiếng, giọng đầy trào phúng "Cho nên ngươi không dám để Lạc tỷ nhi gả cho Túc vương, ngươi sợ cái gì?" "Sợ Túc vương ghi hận đã từng bị tiên đế truy sát, sợ bị tính lại nợ cũ đúng không? Bá Lượng, hiện giờ Túc vương đã có đại quyền trong tay, binh quyền đều ở trong tay hắn, nếu hắn không muốn cưới Lạc tỷ nhi, kỳ thực thái hậu cũng chẳng bức hắn được, hắn đã đồng ý, sau này cũng sẽ không tệ với con bé. Nếu ngươi lo lắng thay nó, ta thấy, không cần.

Minh thượng thư quỳ, cúi đầu, thấp giọng "Không, phụ thân, nhi tử... nhi tử lo lắng, tiên đế đối với Lạc tỷ nhi, đó là thù giết cha. Nhi tử sợ, sợ rằng sau khi Lạc tỷ nhi gả cho Túc vương, không chỉ không hướng về Minh gia chúng ta mà còn làm phản, giúp Túc vương đối phó với Minh gia. Phụ thân, dù là tình huống nào, tương lai Túc vương với Thái hậu, với bệ hạ phân tranh là không tránh khỏi. Nếu thế, đưa Lạc tỷ nhi gả đi, sẽ khiến con bé kẹp ở giữa, khó xử".

Lượn quanh cả nửa ngày, rốt cục cũng nói ra lời nói thật. Con mắt Minh lão thái gia nhìn chằm chằm Minh thượng thư, như muốn đâm thủng ông ta, sau đó lạnh lùng nói "Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước tát đi, ngươi thử nghĩ coi, nếu ngươi gả Viện tỷ nhi, con bé sẽ giúp ngươi đối phó với trượng phu của mình sao?"

Thế nhưng, chí ít không có một ngày... Minh thượng thư còn muốn nói tiếp điều gì, như trong đầu lại vang lên câu nói của Minh lão thái gia "Hắn đã chịu cưới, tương lai cũng sẽ không tệ với con bé" ông ta đột nhiên giật mình, bỗng hiểu rõ tầng ý khác trong câu nói - tương lai, tương lai ý là tương lai của Túc vương, ông ta chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt, mồ hôi chảy ròng ròng, nhiều lời muốn nói liên không dám nói ra.

Sau thi đấu hoa yến tại phủ của Thăng Bình đại trưởng công chúa hai ngày, Minh thái hậu gặp hai nhóm người, đều xin nàng hạ chỉ tứ hôn. Thứ nhất là Tây Phiền vương thế tử Cảnh Hạo, Cảnh Hạo mười phần thành ý, tự mình cầu kiến Minh thái hậu, xin bà tứ hôn Tam cô nương của Thừa Ân công phủ - Minh Lạc cho hắn làm thế tử phi Tây Phiền vương, đảm bảo thiện đãi nàng, tuyệt không để nàng bị bạc đãi tại Tây Phiền vương phủ như các công chúa, quận chúa của đời trước, nếu thái tử phi sinh nhi tử, cũng sẽ nhất định lập làm thế tử. Cảnh Hạo ở trong kinh nhiều năm như vậy, thường xuyên nhập cung, cùng hoàng đế, chất tử, chất nữ cùng nhau lớn lên, Minh Thái hậu vốn không cảm thấy hắn và chất nữ của mình có tình ý, nên khi thây Cảnh Hạo đột nhiên cầu thân khiến bà có chút ngoài ý muốn. Bất quá, ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn nhưng Tây Phiền vương phủ mấy đời trấn giữ phía tây, trong tay có đại quân vài chục vạn, là chủ lực đối kháng Tây Vực, là vũ mạnh mẽ nhất kiềm chế quân Tây Ninh. Hiện giờ Đại Ngụy loạn trong, giặc ngoài, Minh thái hậu hoàn toàn cần Tây Phiền trung tâm, ủng hộ. Cảnh Hạo động tâm cầu hôn so với việc mạnh mẽ nhét người trong quá khứ hoàn toàn là hai việc khác nhau. Minh Thái hậu quả thực có chút động tâm.

Sau đó bà lại tiếp Thăng Bình trưởng công chúa, nàng ấy cũng là xin thái hậu tứ hôn, xin thái hậu đem Tam cô nương Thừa Ân công phủ tứ hôn cho Túc vương làm Túc vương phi.

Thăng Bình đại trưởng công chúa rất trực tiếp, bà nói với Minh thái hậu "Chúc mừng thái hậu nương nương, Túc vương đã đáp ứng việc hôn nhân, hắn nói nếu là cưới Minh tam cô nương có thể khiến thái hậu nương nương và hoàng thượng bỏ đi thành kiến và cố kị, để hắn sau này có thể chuyên tâm phò tá bệ hạ quản lý triều chính, quét sạch sâu mọt, vì bệ hạ giải lo, trự họa, hắn nguyện ý cưới Minh tam cô nương". "Túc vương còn nói, Thái hậu nương nương ngài dụng tâm lương khổ, hắn nhiều năm hành binh chinh chiến, uy tín đều ở trong quân, trong triều văn thần nhiều người không phụ, phổ biến triều chính cũng có nhiều cản trở, nếu là cưới Minh tam cô nương, được bệ hạ và Minh đại nhân ủng hộ, nghĩ đến thời điểm thực hiện chính sách mới nhất định có thể giảm bớt không ít lực cản. Thật ra ngay khi nương nương đề xuất cửa hôn sự này, theo bản cung biết, Túc vương đã chuẩn bị xong sính lễ, lúc đầu là định cầu hôn đích thứ tôn nữ Trịnh thủ phụ."

Trịnh thủ phụ đứng đầu quan văn, là quan thanh liêm, nhân phẩm chính trực, có địa vị cao trong lòng các quan văn, cùng học sinh trong thiên hạ, nếu thông gia cùng Trịnh thủ phụ cũng coi như lấy được tâm của đám văn thần, thế nhân vốn coi Túc vương chỉ nặng võ, coi nhẹ văn sao. Vậy Trịnh thủ phụ là ai? Là nội các đại học sỹ kiêm thái phó cho thái tử, là tổ phụ của Trịnh đại cô nương, người được tiên đế quyết định làm hoàng hậu tương lại- Trịnh Thành Huy đại nhân, tháng trước lão thủ phụ Vương đại nhân trí sỹ, Trịnh Thành Huy vưà vinh thăng làm thủ phụ

Minh Thái hậu được như nguyện, Túc vương đã nguyện ý cưới cháu gái mình, nhưng cũng không có bao nhiêu ý mừng, mà ngược lại kém chút đem mặt đến tức điên. Bà không thể phát cáu với Thăng Bình đại trưởng công chúa, đợi Thăng Bình đại trưởng công chúa vừa đi liền ném mạnh chiếc chén ngọc, sau đó quay đầu phân phó nữ quan tâm phúc, triệu chất nữ Minh Lạc tiến cung nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro