NGOẠI TRUYỆN 3: MIU ƠI, CỐ LÊN CON

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGOẠI TRUYỆN 3: MIU ƠI, CỐ LÊN CON

Nếu ai hỏi tôi rằng,khi nào cảm thấy tuyệt vọng nhất? Thì tôi sẽ trả lời ngay, đó là khi con ốm màbác sĩ nói “mãn tính rồi”.

Minh sang Sing được7 tháng, mọi việc ở nhà vẫn ổn cho đến một hôm, cô đang ngủ thì nghe tiếng chuôngđiện thoại của bố mẹ gọi tới:

-Mẹ không giấu màynữa, tối qua không phải cái Miu đi chơi không ở nhà nói chuyện với mẹ, mà là nóđang ở trong viện.

– Cái gì? ….Mẹ….nói rõ xem nào.

– Lúc đầu, mẹ cứnghĩ nó bị sởi hay gì đó, không thấy nó sốt, không quấy khóc gì, chỉ thấy nổi mấynốt đỏ tròn nhỏ từ sau tai, rồi lan ra khắp mặt. Mẹ bế nó ra phường hỏi, thì họbảo không phải sởi, đưa đi viện luôn đi.
– ……..

– Lên viện thì bácsĩ cho nhập viện, bảo là bị xuất huyết giảm tiểu cầu.

– Sốt xuất huyếtá?

– Không, không bịsốt. Mẹ hỏi nguyên nhân thì bác sĩ nói cứ nhập viện đã.Bây giờ mày tính sao?

– Thế giờ aitrong viện với nó?

– Cái H, bố mẹchạy ra chạy vào suốt, sang nay mới lấy máu làm một loạt xét nghiệm.

– Để con về.

– Không thì đợithêm mấy hôm xem sao, mẹ thấy nó vẫn chơi bình thường lắm, chắc ko sao đâu.

– Bệnh đó không đơngiản đâu mẹ, mẹ tuyệt đối không được để cháu ngã nhé.

Lòng như lửa đốt,Minh còn chẳng them thu dọn đồ đạc, gọi điện nhờ bạn lo thủ tục sớm nhất cho côvề VN, đến trường xin phép nghỉ, rồi lao ra sân bay. Dù ko được luôn, cô cũngko thể ngồi yên trong phòng, phải đến đó để có thể về ngay khi có vé. Minh gọi điệncho chồng (cũ), anh ta cũng đang ở trong viện. Cô gọi điện cho Thắng, hỏi xemanh có quen ai ở khoa huyết học của viện Nhi không để nhờ vả (Chẳng nhớ tênkhoa có chính xác chưa). Cô suy nghĩ mọi thứ có thể để gọi điện sx. Tranh thủ vàointernet đọc các bài về bệnh này. Minh tự trấn an mình, cô ăn ở không thất đức,chắc chắn con cô sẽ không sao. Bệnh này cũng phổ biến lắm mà, rất nhiều trẻ nhỏbị sốt xuất huyết chỉ cần 1 tuần là ra viện. Chỉ lo mỗi cái là, sao con cô lạikhông sốt?????? Cô lo là có rất nhiều trường hợp bị mãn tính, hoặc giấu gia đình,đén khi dậy thì là không sống được. Đấylà ngày xưa, y học chưa phát triển , còn bây giờ chắc là sẽ ổn cả thôi.  Nói thì nói thế, nhưng một cảm giác sợ hãi cứtrào lên tận cổ họng, khiến cô không nói được, và quên luôn là cả ngày chưa ăn uốnggì.

Về đến nơi, Minhthấy Miu đã được sx nằm ở phòng dịch vụ, bác sĩ trưởng khoa là người trực tiếp điềutrị. Phải đợi nửa ngày cô mới gặp được ông, vị bác sĩ nhỏ người với khuân mặtphúc hậu vô cùng. Vừa ngồi xuống, cô đã hỏi ngay:
-Bác sĩ xem giúpcháu trường hợp của bé P.N.K với ạ.
-Cô là mẹ của bé  à?
– Dạ , vâng ạ.
– ………

Lật giở cả chồnghồ sơ dày cộp ông mới tìm ra bệnh án của con cô. Phải công nhận các bác sĩ cótinh thần vô cùng vững vàng mới có thể chứng kiến sự đau đớn của rất nhiều bệnhnhân, và giữ cho mình đủ tỉnh táo để giải quyết hàng loạt các vấn đề khác nhau.Minh hồi hộp nhìn ông mở từng trang giấy, quan sát mọi thay đổi trên khuôn mặtvị bác sĩ già, và khi trán ông nhăn lại, cô như thấy tim mình đau nhói, tay runlẩy bẩy. Mỗi lần lo lắng là miệng Minh như cứng lại, khô không khốc, Minh khôngthể thốt ra lời, cũng không thể nuốt nước bọt, cô chỉ biết chờ đợi trong tiếngđập thình thịch nơi lồng ngực. Cô nhìn thẳng vào mắt bác sĩ khi ông ngẩng lên vàmở lời:

-Đến thời điểmhiện tại, chúng tôi mới xác định là cháu bị xuất huyết giảm tiểu cầu dạng tự miễn(tự phát).

– Dạ…….

– Với các cháunhỏ như thế này, hoặc nhỏ hơn, thì càng nhanh khỏi, và bệnh chỉ khoảng 1 tuần sẽhết.

-………

-Cứ cho cháu điềutrị theo phác đồ của bệnh viện đi, mẹ cháu đừng có lo.

– Dạ, cháu cảm ơnbác sĩ. Vậy bệnh này có ảnh hưởng gì cho cháu về sau này không ạ?

– Không, nếu khỏilà sẽ khỏi hẳn, chỉ là dạng cấp tính thôi.

– Dạ, vậy thì cháumừng quá ạ. Bác cho cháu hỏi là bệnh này chăm sóc có cần chú ý gì không ạ?

– Ăn uống bìnhthường.

– Vâng, cháu cảmơn bác sĩ.

Minh như thở phàonhẹ nhõm, cô ôm Miu vào long mà cưng nựng con sau bao ngày xa cách, cho vơi đinỗi xót xa đang đè nén cô. Sau khi hỏi han bố mẹ, cô mới biết là hôm sau khi nhậpviện, bác sĩ đã chuyển Miu từ phòng thường sang phòng dịch vụ mà bà không biếttại sao. Cô gọi cho Thắng thì được biết là anh đã nhờ người quen và gửi gắm Miucho ông bác sĩ. Minh thấy xúc động vô cùng, những lúc như thế này, Thắng luônnhiệt tình giúp đỡ làm cô bất ngờ. Chồng Minh có và xem Miu một lúc buổi sáng,rồi về luôn, chắc anh ta thấy an tâm vì đội ngũ nhà ngoại hùng hậu (ic ic), lạigần viện rất tiện ra vào. Minh và con ở trong viện được 3 ngày, cứ sang sang làlấy máu xét nghiệm, rồi tiêm, rồi uống các thể loại. Mỗi lần lấy máu là một lầnMinh thương con đến quặn ruột. Miu sụt 3 kg, người tong teo, yếu ớt, bác sĩ phảichọc ra chọc vào mấy lần mới lấy được ven. Minh cố hết sức bình sinh giữ con màứa nước mắt. Cô ước gì mình có thể chịu đựng cái đau hộ con. Miu ngoan lắm, chỉkhi nào tiêm hoặc lấy ven thì mới khóc, còn lại cứ chơi cả ngày. Nhưng Minh đứngngồi không yên vì các nốt đỏ của con ngày một nhiều, lan hết ra ngực, bụng. lưng,chân tay, ai nhìn con cũng tròn mắt ngạc nhiên. Cho đế chiều ngày T3, khi Minhthấy ở chân và đùi con xuất hiện các mảng thâm tím to, thì cô tá hỏa gọi bác sĩtrực. Nhìn vẻ mặt của anh bác sĩ trẻ, Minh biết ngay là con cô có chuyện rồi.Không nói không rằng, bé Miu được đưa đi lấy máu và gia đình được yêu cầu khôngcho bé đi xa khỏi phòng bệnh. Một lúc sau thì các cô y tá mang đến truyền choMiu một chai huyết tương, và hầm bà lằng các loại thuốc gì khác nữa. Cô có hỏi,thì chỉ được nói một câu:

-Tiểu cầu bé xuốngthấp quá, nên bác sĩ cho truyền bổ sung.

Tiếp đến mấy ngàysau, ngày nào cũng là một chuỗi: lấy máu, truyền, tiêm….. Bế con đi dọc hànhlang của Khoa, Minh mới thấy có nhiều mảnh đời sao mà trái ngang thế, nhiều embé bệnh còn nặng hơn Miu. Có gia đình người dân tộc Thái, bố mẹ lấy nhau cùnghuyết thống do phong tục tập quán, thế là đứa con bị trùng gen dẫn đến bệnh huyếttán, cách điều trị là truyền máu và truyền máu mà thôi. Lại có mẹ con cậu bé ởNinh Bình, cháu bị suy tủy, cũng xuất huyết như Miu, nhưng trong dạ dày. Hướng điềutrị của BS là cấy tủy của anh/em trong gia đình cho bé, nhưng người mẹ bây giờmới đang mang bầu con thứ 2, thuốc điều trị thì hết phải đợi nhập ở nước ngoài,mà không biết bao giờ mới có. Người mẹ nhìn tiều tụy, mang bụng bầu nặng nề, nátlong nhìn đứa con đẹp trai ngoan ngoãn vô phương cứu chữa mà không ăn không uốnggì được. Rồi một cháu bị XHGTC dạng mãn tính, nhưng chạy nhảy bị ngã, sưng cụcto ở đầu, và cứ thế cái cục ấy đọng máu mà to lên, nhưng không thể phẫu thuật vìsợ chảy máu không cầm được. Rất nhiều rất nhiều trường hợp hoàn cảnh gia đìnhkhó khăn mà con thì bệnh trọng. Đêm đêm, cả khoa hầu như không ngủ được vì tiếnggào khóc đau đớn của bé gái 14 tuổi bị bệnh, đến lúc dậy thì mới biết thì lạixuất huyết não rồi. Minh ôm chặt Miu trong long, kìm nén không khóc kẻo làm phòngbệnh thêm não nề, cô sợ lắm, cô sợ Miu của cô cũng bị như thế lắm, đau như thếthì làm sao con chịu được.

Sang tuần T2, bácsĩ đến tận từng giường khám cho các bé, và nói chuyện với cha mẹ.  Tới lượt Miu, vị bác sĩ nhìn bé trìu mến và cóphần buồn bã, ông chậm rãi nói:

-Tôi thong báocho mẹ cháu biết là như thế này, tiểu cầu của một người bình thường ít nhất là150.000 tiểu cầu trên một đơn vị, nhưng bé nhà chị hôm đầu vào chỉ có 7000, rồitụt dần xuống và giờ chỉ lẹt đẹt 1000-2000.  Hướng điều truị tiếp theo của chúng tôi là, sẽcho cháu đi chọc tủy để xác định xem có phải bệnh về máu hay không. Nếu khôngphải thì tức là cháu bị mãn tính rồi. Trong trường hợp đó, sẽ điều trị cháu chođến khi 4 tuổi sẽ cắt nách.

– Căt…cắt…nách làsao ạ?

– Bệnh của cháulà tự miễn, tức là ở lá nách sản sinh ra kháng thể kháng lại tiểu cầu, nôm na lànhư thế cho cô dễ hiểu, sau một thời gian, lá nách sẽ to lên, chúng tôi sẽ làmphẫu thuật cắt bỏ.

– Không còn cáchđiều trị nào khác sao ạ?

– Đó là về lâu dài,còn trước mắt, chúng tôi đang muốn điều trị cháu bằng truyền Gama, nhưng hiện tạithuốc ở bệnh viện không còn.

– Thuốc đó phảimua ở đâu ạ.

– Thuốc phải nhậpở nước ngoài về.

– Bác sĩ có thểcho cháu biết tên thuốc được không ạ?

– Tẹo nữa, mẹ cháuvào vp, tôi sẽ nói cụ thể.

Bác sĩ đi rồi,Minh ngồi phịch xuống cạnh con gái, mặt cô đờ đẫn ra, chân tay như muốn rụng rời.Sao Miu lại ra nông nỗi này? Sao tự dưng ông trời lại vận vào con cô cái bệnhquỷ quái này chứ. Làm sao đây khi con cô phải chịu bệnh tật tới tận năm 4-5 tuổichỉ với hi vọng là cắt nách thôi. Minh ôm ghì lấy con, gập người lên xuống, cắnchặt răng lại để cho khỏi phát ra tiếng khóc. Chồng cô đánh cô, bỏ rơi cô, cô cũngkhông khóc trước mặt ai lần nào, nhưng hôm nay cô không còn cảm thấy là xungquanh mình có ai cả.  Moi người trong phòngđều nhìn Minh với vẻ ái ngại, rồi nhìn Miu với ánh mắt thương hại. Lúc khám bệnh,chỉ được một mẹ một con, nên Minh không biết gọi ai để mà hỏi xem phải làm thếnào bây giờ. Cô chỉ biết gồng người lên, nắm chặt lấy tay mình để khỏi gào thétcâu tại sao. Minh ơi là Minh, mày phải là gì cho con mày bây giờ?

Hết giờ khám bệnh,thấy mẹ cô tất tưởi chạy vào hỏi:

-Sao rồi con

– …….mãn tính mẹạ.

– ………….

– Mẹ ơi, làm saogiờ?

– Bác sĩ bảo làmthế nào?

– Đang đợi đi chọctủy xem có phải bệnh về máu không. Nếu ko thì điều trị gamma, nhưng thuốc đanghết. Đợi 4 tuổi thì cắt nách.

– Nếu ở đây khôngđiều trị được, đưa nó sang Sing, bao nhiêu tiền cũng phải làm cho nó.

– Vâng, nhưng cứđợi xem thế nào đã mẹ ạ.

– ………

Minh thấy mìnhthật may mắn khi có một gia đình kinh tế vững chắc, chứ nếu mà cô cũng nghèo khổgiống các bà mẹ ở phòng điều trị thường thì chắc là không trụ nổi mất. Thắng cũnggọi điện hỏi cô tình hình thế nào. Từ hôm về, anh có được gặp cô mấy đâu, chỉ gọiđiện hỏi tình hình vào buổi sang, rồi chiều chiều mua một số đồ ăn nhẹ ăn vặtmang vào cho cô, lại chỉ gặp ở cổng bv, vì sợ bố mẹ biết. Minh kể lại cho Thắngnghe, anh nói chưa hiểu lắm, nhưng để anh hỏi xem. Cô không dám mà để ông ngoạigiữ con lúc chọc tủy, vì đứng ở ngoài, nghe các bé gào khóc kinh quá, lại đượcmấy anh chị miêu tả là cái kim tiêm to kinh khủng chọc thẳng vảo sống lưng thìcô bủn rủn chân tay rồi. Cái than hình gày gò yếu rớt của Miu đã đủ làm cô đauxót, nay phải chứng kiến con chịu đựng như thế thì là sao cô bình tĩnh được.

Sáng sớm hômsau, vị bác sĩ già cho gọi cô vào phòng, ông mời cô ngồi và vẫn giọng từ tốn hỏicô:
-Cô là người nhàcủa cậu K bên khoa tai mũi họng à?
– …dạ…vâng ạ.(trả lời bừa)
– Kết quả chọc tủyhôm qua có rồi, rất may mắn là cháu không bị bệnh về máu, mà chỉ là bệnh tự miễnthôi.
– ………

– Chúng tôi sẽ điềutrị truyền Gamma cho cháu, Viện đã hết thuốc, nhưng rất may là chúng tôi đã hỏibên BẠch Mai, và họ vẫn còn.  Sáng naythuốc sẽ về, cháu sẽ truyền chậm bằng máy lien tục 4 lọ một ngày, mỗi lọ khoảng2 tiếng, và truyền lien tục trong 2 ngày. Nếu cháu đáp ứng tốt với thuốc thì sẽ có kết quả rõ rệt ngay thôi.
– Ôi, thật ạ. Cháu……hixhix (khóc rồi, ko nói được nữa)

Cô biết là Thắngđã nhờ vả, chứ gia đình cô không quen ai ở viện này cả. Dù sao, cũng có một chútánh sang hi vọng cho Miu nên cô vui lắm, gọi điện báo cho bố mẹ và anh luôn.Hai ngày truyền dài dằng dẵng, Miu phải ăn ngủ vệ sinh tại giường luôn, vì khôngbê cái máy tiêm đi được. Minh quấn quýt hỏi han rồi kể chuyện để con quên đi khỏinhõng nhẽo đòi bế. Hết 2 ngày truyền, kết quả xét nghiệm cho thấy tiểu cầu củaMiu đã tăng lên 70.000. Bác sĩ nói đấy là một dấu hiệu rất khả quan, điều trịthêm vài ngày, khi nào tiểu cầu lên trên 100.000 thì xuất viện.  Minh mừng rớt nước mắt, nhưng cô cũng đuối sứcsau gần 2 tuần trong viện với con, ông bà ngoại thay nhau trông Miu để cô về nhàtắm rửa và nghỉ ngơi một chút. Sóc thì ở riệt bên nhà ông bà ngoại với 2 bác vàdì H rồi. Cô bảo đi taxi, nhưng Thắng nhất quyết đòi  đón rồi đưa cô về nhà. Ngồi trên xe anh, côngủ thiếp đi không biết gì, cho tới khi thấy bàn tay ấm áp của anh vuốt tóc mình.

-Em dậy đi, tớinhà rồi, có 10p mà em ngủ sâu thế.

– uh, em mệt quá…

Minh bật bình nónglạnh, bảo đi tắm, rồi kêu anh lục tủ lạnh xem có gì nấu cho cô ăn với chứ ăn cơmbệnh viện mãi chán quá rồi. Lọ mọ trên tầng một lúc lâu, Minh vác chiếc máy sấytóc xuống tầng 1, thấy anh đang ngồi ở bàn ăn, xem dt trước một bát đựng mì đợichan nước.

-Anh ơi.

-Sao em?

– Sấy tóc cho emvới, em mỏi cổ lắm rồi.

– uh.

Thắng bỏ dt xuống,bảo cô ra ngồi ghế phòng khách gần ổ cắm, rồi anh đứng đằng sau cứ thế sấy tóccho cô. Minh ngồi gác chân lên bàn (khệnh), tay thả lỏng sang 2 bên, mắt nhắm lạinhư muốn ngủ nữa, nhưng anh nào có để cho cô yên

-Hôm về sao khôngbảo anh ra đón.

– Lúc đó em cònnghĩ dc gì đâu.

– Mệt lắm không?

– Sắp đóng nắpquan được rồi í.

–  Haizzz, ăn với chả nói….. Việc học bên kia thìthế nào?

– Chưa biết nữa,xem tình hình Miu thế nào đã. Chỉ là một khóa học tiếng thôi mà.

– Thế thì ở nhàluôn đi

– Ở là ở thế nào,em còn định đăng kí thêm mấy khóa học nữa đấy

– Cái gì. (tắtphụt  máy sấy tóc)

– Haizzz, sấy tiếpđi

– Em định bỏ Miuvới Sóc ở nhà thêm nữa đấy à?

– Hô hô,chứ kophải là bỏ anh à?

– Chậc, anh thìkhông sao, quan trọng là 2 bé……

– Thật ko sao không?

– Ờ thì cũng cósao, nhưng mà quan trọng là……

– Haizz, thôi thôi,ông cứ quanh co. Rốt cuộc là tôi đi ông cũng ko sao chứ gì?

– Haizz, cái conbé này.

– Sao, con bé nàylàm sao? (quay lại sấn sổ)

– ……….

Mặt Minh đang vênhlên thì bị anh cúi xuống giữ lấy mà hôn. Đúng là lúc cô lắm điều lên thì chỉ cóhôn thì mới tắt đài đi được. Thắng bỏ máy sấy tóc xuống, môi anh vẫn trên môi cô,một tay đỡ lấy vai Minh, một tay bế bổng cô dậy. Minh quàng tay ôm cổ anh, cứthế vừa bế vừa hôn đến chân cầu thang thì anh phải rời môi cô ra để còn nhìn đường(hị hị). Cô biết anh đang muốn bế cô đi đâu, nhưng Minh chỉ cúi đầu gục vào vaianh không phản đối. Thắng bế cô một mạch lên phòng ngủ, thả cô ngồi xuống giường,rồi quỹ xuống ngay cạnh chân cô, vén tóc cô lên, nhìn âu yếm:

-Anh nhớ em lắmbiết không?

– Ngày nào cũngnhìn em thay quần áo qua webcam mà vẫn nhớ à, hé hé? (cười tinh nghịch)

– Được thế tôi đãcó phúc.

– Đấy là máy tínhcủa anh ko nhìn được 365 độ, chứ  em toànđứng cạnh webcam mà xõa đấy.

– Thế hôm nay cóchịu để anh nhìn đủ 365 độ ko?

– Còn xét xem tháiđộ thế nào đã

– Còn muốn thế nàonữa?

– Bóp vai cho emđi, mỏi lắm.

– Haizzz, vâng ạ,

– Hị hị, thế mớingoan (Lấy tay cào cào vào dưới cằm anh- như cún con í, hị hị)

Thắng vén tócMinh sang một bên, anh nhẹ nhàng xoa hai bờ vai và sau gáy cho cô. Minh thấy rấtdễ chịu và khoan khoái. Nhưng anh chẳng chịu làm thế được bao lâu, mà cúi xuốnghôn lên đó, rồi cọ cọ chiếc cằm lún phún râu mới cạo vào vai cô, làm cho Minh vừanhột vừa thích thú. Ghé sát tai cô, anh thì thầm:

-Yêu anh nhé?

– Em sắp hết hơirồi đây này (nũng nịu)

– Vậy thì đừngthở nữa, để anh thở hộ cho.

-……

Minh quay lại, ômlấy hai vai anh, mặt cô sát mặt anh, cô hôn chụt anh một cái rồi nói:

-Em coi như anhvừa tỏ tình em nhé.

-Haizz, lần trướcanh chẳng bảo anh yêu em mất rồi còn gì?

– Nhưng lần nàyanh mới đề nghị em là yêu anh đi.

– Vâng, thì sao ạ.

– Em nhận lời,nhưng hãy để hôm khác được ko? Em muốn được yêu anh trong một tâm thế tự tin,thoải mái, với không gian ấm áp lãng mạng và riêng tư, chứ không phải lúc cơ thểmệt mỏi và đói rã rời như bây giờ.

– Thế anh lại phảinhịn tiếp à?

– Uh, hị hị

– Haizzz, thế thìcái hôm hoàng đạo đấy, phải đền gấp đôi gấp 3 nhé.

– Rồi rồi, biếtthế đã. Xuống nấu nốt mì cho em ăn đi.

– Vâng , thưa chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro