Ngoại truyện 4: Giáng sinh không quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 4: Giáng sinh không quên

February 10, 2015Trần Như Ta

Trót nhận lời yêu anh rồi, lại còn hẹn một ngày đẹp trời nữa, nên Minh bị anh khủng bố bằng những lời mời đi chơi không dứt. Phàm là con người mà, nhất là lại đang yêu nhau nữa, ai chẳng muốn được làm cái điều hạnh phúc nhất cho người mình yêu. Thời đại ngày xưa các cụ cổ hủ là thế mà còn cùng nhau ở bụi tre, thì bây giờ, việc anh đòi hỏi được yêu cô cũng chẳng có gì là to tát, nhất là bản thân cô cũng muốn đến với anh rồi. Chỉ là cô vẫn chưa tự tin hoàn toàn, cô sợ anh sẽ chê cô bèo nhèo sau hai lần sinh nở, sợ anh sẽ thẳng thừng mà nói chán cô khi vừa mới mặn nồng xong, như thế thì cô sẽ chết vì xấu hổ và không dám mở lòng với ai nữa. Mấy lần giữa đêm khuya, cô nhớ anh day dứt, muốn gọi anh đến với cô ngay, nhưng không đủ dũng khí mà bấm điện thoại. Cô thì sợ gì cái kiểu cọc đi tìm trâu, (đúng hơn là cọc đề nghị trâu….), nhưng một lần vấp ngã khiến cô luôn phải đắn đo trước khi thể hiện tình cảm, kể cả là ôm, hôn hay giờ đây là làm tình.

Anh cũng khéo biết cưa cẩm người ta, cứ 11-12 giờ, biết chắc là cô đã cho các con ngủ xong, là gọi điện. Lúc thì thủ thỉ hỏi han, lúc thì ve vãn bằng những câu nhớ nhung da diết, rồi có khi còn nói thẳng thừng ra rằng “anh đang tưởng tượng đến cơ thể em đây này”. Vì anh không ở trước mặt nên Minh mới có thể chối đây đẩy được, chứ mà anh thử ở gần cô xem, chả lao vào như thiêu thân. Nhiều khi, Thắng đề nghị “anh đến với em nhé”, Minh đã im lặng ra điều đồng ý rồi, thế mà khi anh vui sướng “đợi anh 2 phút” thì Minh lại rối rít “thôi thôi”. Hai cái con người đấy yêu nhau bỏ xừ đi rồi, mà cứ vờn nhau mãi, cho đến tận ngày giáng sinh. (Gần 1 tháng sau hay sao í nhỉ? ko nhớ rõ nữa)

Minh không thuê ông già noel tặng quà cho các con, mà những ngày gần đấy, cô sẽ động viên Sóc viết thư cho ông í nói ra mong muốn của con, và tất nhiên cu cậu hào hứng lắm, lại còn xin hộ cho cả Miu nữa.Cô mua một cây thông giả nho nhỏ, trang hoàng lộng lẫy, rồi bảo con cứ để bức thư ở dưới cây thông, tự khắc con tuần lộc sẽ đến thu mang đi. Sóc và Miu luôn vô cùng phấn khích vì điều đó, đến nỗi mỗi dịp noel qua đi, cô lại biết mình năm sau phải mua đồ trang trí khác chứ không thể tận dụng cái đống bòng bong rách nát ấy được nữa. Trẻ con là thế chăng? chúng yêu cái gì thích cái gì là cứ phải vò vún, giày xéo, giẫm tả tơi ra thì mới thỏa cơn thích? Giống như mỗi lần Miu bắt gặp mẹ nằm thảnh thơi là y như rằng trèo lên bụng, còn Sóc thì ngồi lên chân, bất kể mẹ kêu la oai oái, chúng vẫn hả hê mà cười đùa. Minh luôn tự tay đi mua những món quà đó, gói ghém cẩn thận, viết một thiếp để trả lời và dặn dò con, sau đó nhờ ông ngoại len lén mang sang để ở cửa, sáng hôm sau hoặc tối hôm đó con sẽ ngạc nhiên vô cùng khi đi ra ngoài. Minh không muốn thuê dịch vụ đưa quà, vì không muốn cáccon cô phát hiện ra đó là giả, cứ để chúng tin rằng noel là có thật, chúng sẽ sốngnhững năm tuổi thơ trọn vẹn chứ không phải nghi ngờ Năm nay thì ngược lại, cô bắt ông bà phải trông con cho cô,rồi chính cô sẽ để quà ở cửa, rồi đi chơi luôn và sẽ về muộn.

Thắng mang xe đến tận cty để đón Minh, rồi nằng nặc đòi đưa cô về căn hộ của anh, chứ ko cho cô về qua nhà tắm rửa thay quần áo, cứ làm như sợ cô vào nhà rồi sẽ không chui ra nữa. Ngay từ lúc lên xe, Minh đã thấy anh có phần nhiệt tình và háo hức quá, hết ôm hôn rồi cứ một tay lái xe, một tay cầm chặt lấy bàn tay cô, khiến cô thấy hơi run run trong người. Không chỉ anh đang kìm nén, mà chính cô cũng đang kìm nén bản thân lắm, đã một thời gian dài rồi, cô không biết đến ái ân, nhất là với người cô đang yêu, người đấy ngồi ngay trước mặt cô đây.
– Em chuẩn bị tinh thần nhé.
– Tinh thần gì?
– Anh sẽ làm thịt em
– Haizzzz, chả lãng mạng tí nào.
– Sẽ có mà…..
– Nhiều không?
– Đợi rồi biết.
– Haizzz, anh cứ phải làm em tò mò thì mới thích à.
– Phải trả đũa vụ em khiến anh chờ đợi quá lâu thế chứ.
– Chờ đợi là hạnh phúc mà.
– Tôi xin cô, tôi có phải là cha sứ đâu.
– Hị hị….anh làm em nhớ đến cha Ranfer-de-bricasa quá (ko biết có viết đúng ko nữa – Tiếng chim hót trong bụi mận gai)
– Anh không đưa em tới bãi biển thơ mộng như ông í được, nhưng chắc chắn sẽ không làm em thất vọng đâu.
– Anh chắc ko đấy? ảo tưởng sức mạnh quá. Ông í cao to, đẹp zai, gấp mấy lần anh đấy.
– Cao to đẹp trai chắc gì đã hoàn hảo. Anh xấu nhưng cơ cấu tốt là được.
– Được, em sẽ kiểm chứng, hị hị.
– …………………

Đứng trong cầu thang máy mà anh cũng ko rời tay khỏi eo cô, cứ kéo vào để thơm thít, cười đùa. Khi ở bên cô, nhiều lúc anh cứ trở nên trẻ con thái quá, khiến cô cũng bị lây mà hùa theo. Ai đời 2 con người đã hơn 30 tuổi, mà suốt ngày chí chóe, cãi nhau như trẻ lên 3, giận hờn nhanh mà làm lành cũng chóng, chẳng bao giờ quá được 2 phút. Ở bên anh là cô quên luôn thế giới xung quanh, chẳng còn nghĩ rằng mình đã già tới mức có những 2 đứa con 1 đời chồng, cô cứ vô tư mà hưởng thụ cái cảm xúc hạnh phúc mà ông trời ban tặng đi, rồi mọi việc có xoay vần thế nào thì cô cũng sẽ dũng cảm mà đương đầu, vì cô tin sẽ có anh bên cạnh.

Bước vào nhà, Minh hơi cụt hứng, vì thấy chẳng có gì thay đổi cả. Cái “lãng mạng” mà anh nói, ít ra cũng phải có nến có hoa, có bóng bay chứ nhỉ? Cô qua cái tuổi thích thú mấy thứ đó rồi, nên chỉ hơi nhíu mày thắc mắc tí thôi. Anh chắc là cũng hiểu được ý cô, nhưng không thanh minh gì cả, chỉ bảo cô đi rửa qua mặt đi rồi ra ăn cho ngon vì anh đói lắm rồi. Vừa bước vào khu bếp là Minh phải nhoẻn miệng cười ngay, vì anh đã bày biện ra trên bàn nồi lẩu cháo mà cô thích, với bao nhiêu nấm và rau, lại còn món óc heo sở trường nữa. Kể ra thì Minh cũng mũm mĩm một phần là vì cái tính khá háu ăn với những món kiểu này (chứ không phải cơm). Nhiều khi cô còn nghĩ, không biết liệu mình có phải kẻ hay chăng hoa không, khi mà nhìn thấy cơm thì dửng dưng, mà nhìn thấy lẩu thì mắt cứ phải sáng lên long lanh, nước bọt chảy ra từ cả kẽ răng. Anh đã tự tay nấu cả bữa hôm nay, chỉ nhờ cô giúp việc mua hộ đồ và phụ anh rửa rau thôi. Minh khá xúc động, không phải như đứa trẻ được cho quà, mà cảm giác có người vì mình mà lọ mọ chuẩn bị, vì mình mà đeo chiếc tạp dề kia – thứ vốn được đàn ông Việt Nam nghĩ rằng nó chỉ dành cho đàn bà. Trong suốt bữa ăn, cô chỉ việc ngồi khoanh chân lên ghế (thói quen xấu) mà chấm ăn thôi, anh nâng niu gắp cho cô đủ thứ, muốn thêm gia vị có gia vị, muốn ăn rau có rau, muốn ăn óc thì anh phải kiểm tra xem chín kĩ chưa rồi mới múc cho cô. Tự dưng, Minh thấy mình trở nên nhỏ bé quá đỗi. Trông anh lúc đó là hỗn tạp các loại hình ảnh: một người cha ân cần, một người anh chu đáo, một người yêu hết lòng thương cô. Làm sao mà cô không yêu con người ấy được chứ, khi họ trân trọng cô như vậy?

Ăn uống dọn dẹp xong, Minh vào tủ quần áo của anh, chọn lấy một chiếc sơ mi trắng dài tay rồi đi tắm. Cô đã vô cùng ngỡ ngàng, khi thấy anh để sẵn cho cô một chiếc bàn chải đánh răng mới, một lọ sữa rửa mặt mà cô hay dùng, và chiếc khăn tắm thật to mềm mại. Minh cứ đứng nhìn 3 thứ ấy, không nói lên lời. Mắt cô nhòe nhoẹt đi, những giọt nước mắt hạnh phúc, cảm giác được quan tâm ấm áp chưa từng có. Anh đi vào, thấy cô như vậy thì vội vàng suýt xoa:
-Lại khóc à? Sao thế? Xúc động quá à?
– ………….(gật đầu)………
– Haizzz, biết vậy không làm em bất ngờ nữa, báo hại anh phải dỗ dành.
– ……….(cười cười)
– Hay, anh vào tắm chung với em nhé???
-Haizzzz, biến thái.
Minh cố đẩy anh ra, rồi đóng cửa. Còn anh thì vẫn cố với vào mà trêu ghẹo cô.
– Đi mà, đằng nào tí nữa anh chẳng nhìn thấy em hết?
– Biền!!!!!!!!!!!
– Em có phải người mẫu đâu, làm gì mà ki bo thế?
– Haizzz, anh đi sang nhà tắm bên kia mà tự sài mình đi.
– Anh sài anh lúc nào chẳng được, quan trọng là với em í chứ.
– Để yên cho em tắm đi.
– Anh vào cọ lưng cho.
– Tôi tự cọ được.
– Anh cọ móng chân cho vậy nhé?
– Kinh quá.
– Không thì anh xả nước cho em thôi cũng được.
– AAAAAAAAAAA
– ………
– ………

Vì không mang theo quần áo, nên chỉ một chiếc áo sơ mi thôi khiến cô khá trống trải và lạnh. Minh lấy chiếc chăn của anh, trùm lên người, lê trên sàn ra đứng chỗ cửa kính nhìn ngắm thành phố lung linh bên dưới, với bao đoàn xe hối hả . Họ đang đưa nhau đi chơi giáng sinh, đi hưởng cái không khí lạnh của mùa đông, để rồi cùng hạnh phúc vì đã sưởi ấm cho nhau. Cô cũng đang được một người đàn ông bao bọc trong tình yêu mãnh liệt đến quên cả trời đất đây. Sẽ không phải tủi thân vì luôn luôn đi một mình nữa, cũng không phải rớt nước mắt vì ghen tị khi thấy cảnh những người đàn ông/thanh niên ôm ấp cười đùa với người phụ nữ của mình mà cô vẫn thường gặp trên đường nữa. Cô có anh rồi, ngay trong căn phòng này, giữa mua đông lạnh giá này…..
– Anh bật điều hòa rồi sao em không ở trong phòng (ngủ) cho ấm?
– Em thích nhìn mấy đôi đang ôm nhau co ro đi dạo dưới kia, để thấy mình ở trong chăn này ấm hơn, hị hị
– Em ác thế….
Thắng tiến lại gần cô, đưa cho cô li rượu vang, rồi ôm cô cả cô cả chăn từ phía sau, hai người cùng nhấm nháp chút rượu nữa vì dường như trong bữa ăn họ uống chưa đủ để có thể phá tan cái cảm giác ngượng ngùng khi nghĩ tới họ sắp là của nhau. Thắng đã bật một bản nhạc nhẹ nhàng, rất hợp với khung cảnh và cảm xúc của hai người lúc này. Đung đưa theo điệu nhạc hồi lâu, Minh tách ra, cô quay lại , đứng dựa lưng vào kính, nhìn anh chăm chú từ đầu đến chân. Anh mặc một chiếc áo đông xuân dài tai body và chiếc quần gió thể thao, làm nổi bật lên thân hình khá quyến rũ. Chiều cao của anh thì chỉ khiêm tốn thôi, nhưng dáng người khá đậm và cân đối chứ không gày gỏng tong teo, nên trong mắt cô, cái thân hình đó rất vừa mắt.

-Em đang soi cơ bắp anh đấy à?
– Uh, anh thua xa Jason Staham (Phim Người Vận Chuyển)
– Trời, đi so sánh anh với chú pê đê đó.
– Ai bảo là pê đê, mà pê đê nhưng đẹp trai ngon zai như thế, em cũng xin chết.
– Xì………..
– Cứ quyến rũ như anh David Olyphant (Hitman) ,ới em một tiếng, em sẵn sàng dâng hiến ngay.
– Điên
– Điên gì mà điên, nói thật nhé, môi của David Olyphan là gợi tình nhất thế giới.
– ……..
– ……..

Thắng hôn chặt lấy môi Minh, làm cô không liến thoắng được nữa. Đấy, anh lúc nào cũng thế, không kịp cho cô chống chế một tí để xua đi cảm giác ngại ngùng, mà bắt cô phải cuốn theo cảm xúc mà anh vẽ ra.
– Bây giờ thì môi ai quyến rũ hơn.
– …..David Olyphant…..
– Haizzz, Môi người ta quyến rũ nhưng có hôn em đâu.
– Đấy là chưa nhìn thấy em thôi…hị hị
– Chắc gì người ta đã hôn em nhiều cảm xúc như anh đang hôn em?
– Chưa thử sao biết được.
– Thế thì cứ chờ đi, trong lúc đấy, để anh sài môi em trước.
– Ôi đùa, môi em ko phải đồ vật nhé.
– Không phải đồ vật, thì lúc này cũng là của anh rồi.
– Nè…..
-……….
Lại một nụ hôn nữa, sâu hơn, mãnh liệt hơn, Minh cảm giác giờ mà rời ra không biết cô có lải nhải được tên mấy anh đẹp trai của HBO nữa không. Minh cứ nghĩ là anh sẽ hôn thế, rồi bế cô vào phòng để chuyện gì đến sẽ đến, nhưng không, anh rời môi cô ra đột ngột, nhìn cô tinh nghịch rồi nói:
– Anh có quà cho em đấy, để trong phòng, vào xem đi.
– Haizzz, đang hôn ngon thế lại quà với cáp
– Kinh chưa, lộ rõ bản chất thích sex rồi kìa.
– Anh không thích chắc.
– Có thích, nhưng xem quà đã.

Thắng để trên đêm một hộp quà nhỏ rất xinh, thắt nơ cẩn thận. Minh không trông mong anh tặng quà, nên tỏ ra khá dửng dưng, có lẽ nếu không hiểu cô thì Thắng ẽ hụt hẫng lắm.
– Cái gì đây, đừng nói là lại đồng hồ nữa nhé.
– Em gì mà thô thế, người ta tặng quà thì cũng phải tỏ ra thích thú tí chứ.
– Điều khoản 1
– Vứt cha cái điều khoản của em đi, anh ko tuân thủ đấy.
– Cái gì….anh ăn nói với em thế à?
– Thì làm sao, cô giỏi thì lăn vào mà đánh tôi đi.
– Em đi về…..
– Thôi thôi được rồi, tôi xin chị. Chị mở quà ra tí cho tôi đỡ cụt hứng.
– Thế mới ngoan chứ.
– Haizzz, không biết tôi chịu được bao lâu đây…..
– Cái gì?
– Dạ, không ạ…….

Bên trong hộp là một chai nước hoa rất xinh , Minh chưa dùng nước hoa bao giờ nên không sành lắm. Thỉnh thoảng đi qua mấy em xinh đẹp, Minh cũng thấy ngất ngây vì mùi thơm thoang thoảng, nhưng cô chẳng có thời gian quan tâm đến cái đó lắm, mỗi lần đi với anh, cô cứ gội đầu tắm rửa sạch sẽ quần áo thơm tho thế là tự tin rồi, chứ cũng không dựa vào nước hoa, nhiều khi còn sợ mình dùng ko sành điệu lại sực nức lên đau mũi thì xấu hổ. Mặc dù không nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng cô cũng nhoẻn miệng cười và nhìn anh âu yếm. Thắng mở nắp, dạy cô cách dùng, rồi còn bắt cô thử. Chưa quen nên cô xịt quá tay, thành ra người cứ gọi là cuộn tròn trong hương thơm ngào ngạt. Minh quay sang đùa với anh:
– Thế hôm nay anh sài nước hoa gì? em ngửi coi
– ..này này, ko nhớ lần trước à, người ta vồ lên bây giờ….
– Hôm nay em cho vồ thoải mái, hị hị
– Eo, nhìn mắt em dê quá đấy
– Ha ha ha

Thắng ngồi xuống giường, kéo cô lại gần, gạt chăn trên người cô ra, anh có vẻ hơi đỏ mặt vì lúc này đây cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của anh trên người. Minh đứng trước mặt anh lúc này thực sự bắt đầu thấy run mặc dù hai tay cô đã tựa lên 2 vai anh rồi mà chân vẫn líu ríu vào nhau. Hai người nhìn nhau không dứt cho đến khi Minh thấy tay anh đưa từ eo lên lưng cô như muốn kéo cô sát hẳn vào người anh thì Minh lại đẩy ra:
– Khoan khoan, em phải nói trước mấy điều đã khỏi anh sẽ sốc
– Lại gì thế? (bụng xịu)
– Em đã sinh 2 con rồi, nên người em không được săn chắc đâu, bụng sẽ bèo nhèo lắm.
– Haizzz, anh biết rồi
– Còn nữa, ngực em cho con bú nhiều, nên giờ nhão nhoét và chảy sệ lắm.
– Trời ạ, anh ko đòi hỏi thì thôi sao em cứ kể ra thế?
– Ư…e sợ anh sốc quá , lăn đùng ra đấy thì mất vui chứ sao, rồi ăn vạ đòi chia tay thì biết làm thế nào?
– Anh chưa khám phá phụ nữ sinh con rồi bao giờ thì làm sao anh biết được. Nhưng mà, yêu em rồi, anh sẽ quen. Nhiều cô ngực phẳng như màn hình ti vi mà vẫn ối anh yêu đấy thôi, không phải ai cũng thích gái ngực khủng cả. Anh mà sợ, thì đã chẳng để em đứng trong phòng ngủ của anh rồi mà tụt lên tụt xuống cảm hứng thế này đâu.
– Thật không?
– Tự tin lên em……
– ………
– ………

Thắng ôm eo Minh rồi kéo lại đặt cô ngồi lên đùi anh. Hai người bắt đầu cuộc yêu bằng một nụ hôn ngất ngây. Lần đầu tiên Minh thấy anh hôn cô mãnh liệt như thế, lưỡi anh cuốn chặt lấy lưỡi cô khiến Minh hơi ngộp thở. Cơ thể cô nóng ran lên trong lớp áo mỏng, và cô cảm nhận cơ thể anh cũng thế. Tay anh luồn vào trong áo, mơn trớn eo, lưng, và lần lên ngực Minh. Cô hơi sựng lại, rời môi anh ra và nhìn anh lo lắng. Đôi mắt anh lúc này không phải là ấm áp nữa rồi, chưa trong đó là sự đam mê bất tận. Anh không mở to mắt nhìn cô, mà đôi mắt hơi dại đi ấy khích lệ cô tự tin lên. Thắng cởi 2 cúc áo trên và cúi xuống, một tay khẽ nâng bầu ngực cô lên, rồi đặt vào đó nụ hôn nhẹ nhàng. Minh như thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể, khiến cô run lên, một tay vịn vai anh, một tay luồn vào tóc và ôm lấy đầu anh, cô nhắm mắt lại để cảm nhận sự rung động của con tim và của cả cơ thể. Liệu có phải sau một thời gian dài không cùng với người đàn ông nào, nên cô mới dễ dàng bị ham muốn lấn át như thế? hay thực sự là cô đang khao khát anh? Thắng không quá vội vàng, anh yêu chiều hai bầu ngực của cô một cách dịu dàng nhất có thể, rồi đôi lúc lại dùng lưỡi để kích thích cơ thể cô mãnh liệt hơn, và mỗi khi thấy cô ôm chặt lấy anh thì Thắng biết rằng cô đã cảm nhận được những đê mê mà anh muốn mang tới.

Thắng bế bổng Minh lên, đặt cô lên chiếc bàn gần đó. Cô giúp anh cởi áo, anh cũng nhanh chóng ném chiếc quần sang một bên, rồi áp vào cô mà hôn, và để 2 cơ thể gần gũi cọ sát vào nhau. Hơi thở của Minh gấp gáp khi anh vừa miên man lướt trên cổ trên vai cô, vừa cởi nốt những chiếc cúc còn lại và và để chiếc áo rơi khỏi người cô. Thắng một tay cầm tay MInh chống xuống bàn, anh không dùng môi để khám phá cơ thể cô nữa, mà dừng lại,miệng hơi mở ra vì phải cố gắng thở cho đều đặn, thấy cô đang dựa vào tường mà nhìn anh đầy dục vọng. Thắng đưa tay xuống mơn trớn khám phá nơi quan trong nhất của người phụ nữ, chỉ một lát thôi đã khiến MInh bị kích thích cao độ, cô ôm chặt lấy cổ anh và khẽ gọi trong yếu ớt:
-Anh…..
– Ơi……
Anh đáp lại mà có phần lạc giọng đi, cúi xuống hôn cô, rồi ôm cô đặt sang giường mà cơ thể cô vẫn không rời anh.
– Anh…vào nhé?…..
– Uh……..
Tạo hóa thật tài tình khi để hai cơ thể hòa vào nhau bằng sự kết nối đầy đam mê. Minh cảm nhận con người anh đang ở tận trong cùng con người cô khiến mọi dây thần kinh tập trung ở đó rung lên hạnh phúc, cô phải ôm chặt lấy anh, bấu các đầu ngón tay vào lưng anh để không bị cảm giác ngất ngây ấy đánh bại quá sớm. Thắng lồng hai tay anh vào tay cô rồi đè chặt xuống đệm, anh cũng thở gấp gáp lắm rồi, ngực và vai anh rịn rịn mồ hôi, và Minh thấy rõ anh cũng đang run run. Hai người nhìn nhau không dứt trong khi thắng tiếp tục ra vào, họ như đang nói với nhau rằng, anh yêu em biết bao và em thấy hạnh phúc nhường nào.
-Chúng mình cùng tới nhé?
– Uh…..
Thắng không chống tay nữa, anh cúi xuống, vòng cả hai tay qua cổ Minh, ôm chặt lấy cô và lên xuống đều đặn, mạnh mẽ và nhanh hơn, khiến cả anh và cô không thể kiềm chế được nữa, gồng mình lên giữ chặt lấy đối phương để đón nhận sự lên đỉnh. Hai người như hòa vào nhau, tan chảy trong nhau, khi giây phút thăng hoa ập tới, cả hai cơ thể ấy rung lên và cùng thốt ra một tiếng “A” thỏa mãn. Minh sung sướng tới nỗi, hai giợt nước mắt lăn ra từ khóe mắt, miệng thở không ngừng mà cảm tưởng vẫn thiếu oxi. Anh cũng thế, cô nghe rõ anh đang thở mạnh vô cùng trong khi cả 2 trái tim cứ đập liên hồi. Minh nói nhỏ trong hơi thở hổn hển:
– Thắng ơi…em…yêu…anh!
– …………
Anh không trả lời cô, mà chỉ ôm chặt lấy như không muốn cô biến mất. Anh có hạnh phúc không , người tình của em? Đây không phải lần đầu tiên Minh ái ân, nhưng là lần đầu tiên cô vỡ òa hạnh phúc trong nước mắt. Có phải bởi vì cô mới trải qua khoảng thời gian quá đau khổ, nên khi được anh mang lại cảm giác yêu thương tột cùng ấy, cô sẽ thấy nó nhiều lên gấp bội? Một cuộc yêu mà cô chỉ biết có nhận và nhận từ anh, một cuộc yêu không dài nhưng đủ để cô kiệt sức.

Phải mất 5 phút, Thắng mới có thể lấy lại hơi thở và khẽ nới vòng tay để nhìn cô. Anh vuốt tóc Minh, hôn lên trán, mũi và môi cô những cái hôn nhẹ, rồi cười mỉm , nụ cười chứa chan bao yêu thương.
– Em có hạnh phúc không?
– …….(gật đầu)……..
– Anh có làm em đau tí nào không?
– …….(lắc đầu)
– Em có mệt không?
– Có, nhưng rất vui.
– Có nhanh quá không?
– Không, lâu rùi chưa chinh chiến, thế là quá sức em rồi đấy.
– Hì……..anh cũng thế.
– Điêu
– Thật mà
– Thanh niên trai tráng khỏe mạnh thế này mà chịu nhịn lâu được à?
– Thành quen đấy.
– Xì… chả tin.
– Không tin thì thôi.
– ……..
Thắng không cho cô nói nữa, hôn cô rồi vùi cô vào chăn. Hai người phải nói chuyện một lúc nữa đến mệt rồi mới chịu ôm nhau ngủ. Đêm giáng sinh khép lại, và món quà mà Minh nhận được có lẽ chính là tình yêu mà cô đang có. Tương lai nó ra sao không ai nói trước được, nhưng nghĩ đến tương lai quá nhiều để làm gì, khi mà cô đã trải qua một quá khứ (tương lai của quá khứ quá khứ) không mấy suôn sẻ. Hiện tại ơi, tao yêu mày!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro