Kí ức ùa về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tự dưng nhớ lại ngày xưa. Lần đầu ra sân bay đón anh sau khi nhận lời yêu. Đứng chờ mà lòng cứ bồi hồi ko yên. Thấy anh từ xa đi đến, tay ôm bó hoa hồng màu tím mà tim cứ đập liên hồi.. Lên taxi để về mà ko dám ngồi sát. Anh kéo lại gần rồi nói "Tặng em. Em có biết anh vất vả như nào mới tìm mua đc bó hoa này ko? Là hoa hồng tím tự nhiên, chứ ko phải hoa nhuộm đâu nhé".
– Em cảm ơn nha! (Mặt ngượng ngùng).
– Em có biết có bao nhiêu bông ko?
– 99 bông.
– Ko. 101 bông. Là mãi mãi yêu em.
Nói rồi anh lấy 1 chiếc nhẫn cài trong bó hoa ra đeo vào tay cho cô.
– Lúc nãy đứng ở sân bay, anh thấy đẹp quá nên mua. Vừa in nhỉ?
Cô chăngr nói được gì. Một phần vì vẫn còn ngại, phần còn lại là quá bất ngờ.. Anh vòng tay ôm cô rồi thơm vào má.. Mỗi lúc một ôm chặt hơn như ko muốn rời.. Nhìn lên gương chiếu hậu, có lẽ chú tài xế taxi đang mỉm cười cùng đôi bạn trẻ hạnh phúc bên nhau sau những ngày xa cách...

Về đến nhà là 6h30 tối. 2 thằng đã được ông nội tắm xong xuôi và đang cho ăn cơm. Nhìn thấy Mẹ về chúng chay ra ôm Mẹ. Thực sự sau 1 ngày với nhiều cảm xúc, nhưg nhìn lũ nhóc này sao cô có thể chẳng nghĩ đến điều gì nữa..
– Mẹ ơi! Bố đâu?
– Bố đi làm mua thịt cá rồi.
– Sao Bố về muộn thế? Bố ko ăn cơm à?
– Có, chốc Bố về Bố ăn. Bố vất vả lắm con thương Bố ko?
– Có ạ. Chốc Bố về con để dành thịt cho Bố nhá...
Người ta nói, con người ta càng lớn thì trái tim càng nhỏ lại. Có phải vậy nên cô thấy trẻ con sao mà rộng lượng thế! Chúng nói yêu thật lòng chứ chẳng giống người lớn, chẳng yêu mà vẫn nói là yêu. Nói thương để rồi vẫn làm điều có lỗi khi ko có mặt...
Lên nhà tắm rửa sau 1 ngày đi xa.. Cảm giác xói vòi hoa sen vào mặt thấy dễ chịu thật đấy. Hẳn nào trong phim, cứ mỗi lúc ai đấy gặp chuyện j là y như rằng vào nhà tắm xả nước vào mặt. Hehe.. Nghĩ đên đấy mà cô thấy buồn cười thế.. ?
Nghĩ lại lời đề nghị của C. Cô bỏ đt ra vào fb. Thấy fb của anh mới online cách đây vài phút. Cô nt cho anh.
– Bao h anh ra HN?
– 18 anh bay vào rồi nên 16 hoặc 17 anh ra.
– Vậy nếu muốn gặp e thì anh qua gần công ty em nhé. E mời anh uống càphe gần đấy. Địa chỉ:.....
– Anh nhớ rồi. Hôm ấy anh sẽ đến sớm. Có gì anh gọi điện nha!
Ngày hôm ấy, cô mặc váy đi làm. Cô k muốn anh thấy cô vẫn dáng vẻ của ngày xưa. Cô muốn anh thấy cô đã thay đổi.. Ko còn quần jean, áo sơ mi sơ vin như ngày xưa nữa...
– A đang gần cho em rồi..
– Ok anh. Anh sang quán caphe X cách chỗ e làm 1 nhà nhé. Rồi e sang.
Chỉnh sửa đầu tóc và tô 1 tí son. Cô thấy cũng hồi hộp lắm. Nhưg ko được, cô tự dặn lòng mình phải coi như ko còn gì...
Sang nhìn thấy anh đã ngồi đấy. Vẫn phong cách thik màu đen như ngày xưa. Áo phông đen, quần bò đen, đi giày đen.. Khuôn mặt vẫn vậy chẳng già đi chút nào. Anh béo hơn, và đặc biệt ko còn cắt đầu trọc như ngay xưa nữa. Khiến cô thấy anh đã bớt "ngáo ngơ" đi nhiều..
– Đợi em lâu chưa?
– Vừa thôi. Em uống gì?
– Cà phê nâu đá nhiều sữa.
– Sao lại nhiều sữa?
– Vì em sợ vị đắng!
Ngồi nói chuyện mà cô chẳng dám nhìn vào mắt anh. Nhưng từ khoé mắt cô cảm thấy như anh chỉ ngồi nhìn cô ko rời mắt.. Cô với anh ko ngòi đối diện cũng ko phải cạnh nhau. Nhưng cũng đủ gần để anh có thể chạm vào tay cô bất cứ lúc nào.
– Sao cứ nhìn em như thế?
– Sao em lại cắt tóc ngắn.
– Em chán tóc dài rồi?
– Chồng em thích như này à?
– Em cắt vì em thik thôi chứ ko vì ai cả?
– Từ trc đến nay anh vẫn ko thik con gái để tóc ngắn. Nhưng sao giờ nhìn em anh lại ko nghĩ vậy?
– Vì em cắt đẹp thôi. Haha...
.....
Rồi cứ thế cũng đến 5h. Cô bảo rằng phải về đons con.. Anh với vẻ mặt tiếc nuối nhưng ko níu kéo gì.. Anh chỉ bảo:
– Mai đưa anh ra sân bay nhé!
– Không đâu. Em phải đi làm. Anh tự đi đi....
– uhm, anh biết rồi. Em về đi ko thì ko kịp đón con..
– Em đi đây!
Nói rồi cô dứt khoát đứng lên đi. Cũng k quay ra nhìn anh 1 lần nữa. Mặc dù trong tâm trí của mỗi ngừoi, có lẽ ai cũng nghĩ rằng.. Đây là lần cuối cùng chúng mình gặp lại nhau.
Vậy rồi cũng đã nửa năm trôi qua. Sau ngày ấy chẳng ai chủ động nói điều gì. Fb của anh vẫn online thường xuyên và cô cũng vậy. Đôi lúc vào thấy ảnh gia đình anh đi chơi thấy có vẻ hạnh phúc. Cũng chỉ âm thầm LIke và đọc hết các comment của anh với người khác. Cô tự thấy mình tọc mạch thật, chắc anh chẳng bao giờ làm điều ấy đâu... Cô thì chẳng bao giờ post ảnh vợ chồng lên mạng. Đối với cô mạng xã hội có 2 mặt của nó.
Cô chán ngấy cái kiểu nay than vãn rồi mai lại yêu đời của lắm đứa sống ảo. Ngoài post ảnh con và đôi khi vài bức tự sướng thì cô chẳng bao h nói điều gì ám chỉ cuộc sống của mình trên fb. Thế nên, chưa một ai biết được cuộc sống của cô thế nào. Sướng hay khổ, hạnh phúc hay ko, chỉ mình cô biết!!!
Lướt fb lại thấY anh post 1 bức ảnh. Thấy bạn bè anh có vẻ rôm ra comment bức ảnh này nên cứ tắt đi vào lại thì nó lại hiện lên đầu tiên newfeed của cô. La liếm vào đọc comment lại thấy bạn anh hỏi "Mai mấy h chú ra". Anh trả lời "Vẫn 5h30 đến nơi anh ơi, ra đón em nhé. Anh em mình ko say ko về..". Hoá ra mai anh lại ra, chắc lại có đám cưới... Định nhắn tin messenger cho a nhưng nhìn đồng hồ muộn rồi. Sợ nt vợ anh lại đọc rồi hiểu nhầm cô cũng ko muốn.. Sáng hôm sau đến công ty, cái suy nghĩ hôm nay anh sẽ ra Bắc cứ thôi thúc cô nt cho anh, mà chẳng biết sẽ nói gì cho đỡ vô duyên.. Nhắn rồi lại xoá cuối cùg cô hỏi:
– Chiều nay anh ra à? Em nhờ anh 1 việc đc ko?
Chờ mãi chẳng thấy anh trloi. Bình thường anh sẽ trloi luôn vì có thôg báo messenger bao h chẳng báo luôn trên đt. Cô xoá tn đi, tự thấy hơi xấu hổ cho câu hỏi của mình. Biết thế ko nhắn nữa...
– Anh đây! Sáng anh bận chút việc ko biết e nt. Sao thế có việc gì nhờ anh? Anh chuẩn bị ra sân bay đây.
Định sẽ ko trloi luôn. Nhưng sợ anh đi rồi ko kịp, thì sẽ lỡ mất cơ hội gặp anh. Cô trả lời..
– À, thằng ku nhà em nó thik ăn mứt dâu trong ấy lắm. A mua hộ e mấy lọ được ko? Ngoài này ko có. Mua xong rồi gửi xe khách xuống Hn cho em...
– Anh ko gửi đâu. Chiều anh ra rồi về luôn kịp tối liên hoan với bạn. Mai anh ra HN anh sẽ cầm sang cho e.. Thế nhé, để anh đi mua luôn ko thì ko kịp..
Chả kịp nói gì thấy anh out luôn. Cô cũng ko từ chối.. Nói thì có vẻ sẽ từ chối nhưng rõ ràng đây là cái cớ để cô gặp anh còn gì. Cô mỉm cười.. Vậy là trước ko phải lần cuối mình gặp nhau.
Hôm sau, chờ mãi ko thấy anh gọi điện. Ko biết anh có còn nhớ ko. Vào fb thấy 1 ngày chưa online.. Tự dưng cô thấy hụt hẫng quá.. Tự dưng làm mình rơi vào trạng thái chờ đợi này.. Biết thế hôm qua cứ kệ chẳng nt.
Ting... Ting... Tin nhắn imesseage
– Anh đang ở Hn rồi. Nhưng chắc ko sang chỗ em được.
– Sao vậy? Anh phải vào Nam luôn à?
– Không, hôm qua anh chơi đến tận sáng, chẳng hiểu sao giờ cứ ăn là nôn. Anh đang ở bên nhà chú anh ở Nguyễn Trãi.. Em sang đây lấy được ko?
– Thôi em ko sang đâu, kệ anh. Anh ko sang đây thì thôi. Để mứt đấy cho ai đi.
– Em quá đáng thế! Sang mất bao lâu đâu. Anh ko ốm như này anh sang chỗ em lâu rồi. Em có biết vì mấy lọ mứt mà anh bị mọi người nói chẳng ra gì.
– Ai nói anh?
– Mọi người bảo ra nhớ đến ai mua cho. Còn bạn bè bao nhiêu người nhất định anh ko cho. Để nguyên 5 lọ cho em. Đi đến đâu cũng phải xách theo đấy.
– Được rồi. Chốc e sang. Anh mệt mấy thì cũng xuống dưới đưa cho em. Em ko lên nhà chú anh để lấy đâu.
– Anh biết rồi. Hihi...
Sang chỗ anh cũng mất 20p. Cô vẫn nhớ chỗ này vì ngày xưa hồi còn yêu nhau anh đã đưa cô vào đây chơi một lần. Từ xa cô đã nhìn thấy anh đứng dựa tường, mặt thì xám xịt. Hôm nay trời tự dưng giở gió mùa đông Bắc, gió vù vù nhìn anh mặc đúng 1 cái áo khoác mỏng trên người tự dưng cô thấy thương anh.
– Đứng chờ em lâu chưa?
– 15p rồi.
– ui trời. Em bảo em bắt đầu đi 15p nữa anh xuống mà anh lại xuống luôn à? Thôi đưa đây cho em, hết bn tiền em gửi rồi anh lên nhà đi ko lạnh đấy.
– Em chỉ nói với anh mỗi thế thôi à?
– Thì anh đang ốm mà, anh lên nằm nghỉ đi.
– Không, sang quán cà phê bên kia ngồi đi...
Sang quán, lần này cô với anh ngồi đối diện. Anh có vẻ rất mệt mỏi nên cứ dựa vào ghế. Mắt nhắm lại và chẳng nói câu gì. Cô cứ ngồi, nhìn khuôn mặt ấy.. Nhìn mãi ko thôi..
– Anh chị uống gì ạ?
– Uh, cho chị 1 nâu đá nhiều sữa. Còn cho anh ấy cốc nước cam nóng đi.
– Thôi, anh ko uống nước cam đâu. Anh buồn nôn lắm. Cho anh sinh tố mãng cầu.
– Sao anh lại ốm thế?
– Tối qua chúng nó cho anh chơi loại gì anh ko biết nữa. Từ đấy đến h anh cứ buồn nôn, ăn gì là nôn đấy anh sợ quá!
– Sao bây h anh còn chơi bời cả nthe nữa sao?
– Tại em cả đấy!
– Sặc, sao lại tại em chứ! Em đâu có làm gì đâu.
– Em đã bỏ anh. Dứt khoát bỏ anh, rồi chưa đc mấy tháng em đã đi lấy chồng. Em ko thể hiểu được cảm giác của anh đâu. Thôi đừng hỏi lại chuyện ấy nữa.. Anh mệt quá!
– Em ra mua thuốc đỡ chóng mặt cho anh nhé!
– Em sang đây ngồi cạnh anh đi..
– Không được.
– Một lúc thôi. Cho anh mượn vai anh dựa một chút.
– Anh cứ dựa vào ghế như vậy đi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro