Tình cờ gặp nhau lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Là anh đây!
– Nghe tên fb là em đoán rồi. E tưởng anh ko bao giờ dùng fb cơ mà.
– Thấy ban bè dùng nhiều quá nên cũng phải đú đởn chứ (mặt cười)
– Đám cưới vui chứ anh?
– Uh cũng vui, anh say chẳng biết gì..
........
Rồi cứ thế chat với nhau hàng tiếng đồng hồ. Hỏi han nhau đủ chuyện. Nhưg ko ai nhắc về chuyện tình cảm lúc xưa...
– Thôi con em dạy rồi. Em cho chúng nó uống sữa đây.
– Uh, rảnh anh lại nt nhé?!
– Bạn bè hỏi thăm nhau em đâu có từ chối bao h..
Nói thì nói vậy. Vì cô ko muốn nói chuyện lâu rồi ko dứt ra được. Nhưng khi ko chat nữa cô vào fb của anh xem. Xem rồi biết fb của vợ anh, cô lại lân la vào. Vợ anh xinh thật. Anh cao 1m78 thì vợ anh chắc cũng phải 1m70. Nhìn họ chụp ảnh cưới đẹp đôi quá, cô k thấy ghen tị, nhưng cũng chẳng thấy vui... Người ta bảo, nhìn người mình yêu hp thì mình cũng hp theo. Sao cô chẳng thấy điều ấy đúng bao giờ nhỉ?

Kể từ ngày hôm ấy, cô ko chủ động nt mesenger cho a lần nào. Cô vẫn chưa từng nghĩ sẽ làm điều ấy sau lưng chồng mình. Và cô cũng ko muốn anh nghĩ cô là người đã có gia đình mà vẫn cứ nói chuyện với anh. Mặc dù vậy, cô và anh vẫn đơn giản "Like" hoạt động của nhau hàng ngày. Như thể ngầm hiểu rằng vẫn đang theo dõi cuộc sống của nhau.
7 tháng sau... Con anh chào đời. Đúng là có e bé nên a mới lấy vợ.. Thực ra đấy cũng là chuyện bt của thời buổi này.. Nhưng cô vẫn thấy nó làm sao ý... Like bức ảnh của em bé giống anh như lột với comment chúc mừng gia đình. Lúc sau có tin nhắn messenger..

– Anh chuẩn bị ra Bắc. Em chúc mừng thì phải mua quà cho cháu nhé!
– Ok anh! E sẽ mua rồi gửi cho. A ra Bắc có việc gì à?
– Anh ra ăn cưới anh T mà.
– Ô sao anh T chưa mời em?
– Chắc sẽ mời thôi. Hôm ấy mình gặp nhau nhé! Anh muốn biết sau 5 năm em nhu thế nào.
– Chẳng phải anh vẫn xem ảnh của e trên fb đó thôi.
– Không, anh muốn bên ngoài cơ.
– Em ko chắc đâu, vì e bận công việc và gđ cũng k biết sẽ đi ăn cưới đc lúc nào. Nên mình có gặp đc nhau chắc phụ thuộc vào duyên số.
– Duyên số do mình hết, em có muốn hay ko thôi...

Cô cũng ko biết mình muốn hay ko. Vừa muốn vừa sợ. Sợ cảm xúc ùa về. Sợ mình lại nhớ đến..
Mấy ngày sau cô mới nhận được đt mời cưới của a T. Cô trách a mời cô gì mà muộn thế hay là quên. Anh T chỉ cười khì khì bảo rằng, mời mày muộn cho mày đỡ quên
Thứ 6 ngày 13. Facebook anh post ảnh vé máy bay chuyến bay ngày hôm sau. Có lẽ anh báo tin cho mọi người biết ngày mai anh ra rồi. "like" cũng như báo hiệu cô đã biết điều đó. Có điều, cô quyết định sẽ ko gặp lại anh.
– Anh T à? 15 e bận ko đi cưới anh đc rồi, mai 14 em lên chơi với anh nhé!
– Bận gì, mày phải đi đón dâu với anh chứ?
– Em bận việc gia đình. Chứ e cũng muốn đi lắm..
– Thế mai mày lên với chồng à? Mai anh cũng có cỗ rồi đấy.
– Không, em đi 1 mình thôi ạ.

giua-hang-tram-co-gai-anh-quen-sao-lo-chon-chi-toi-de-cuoi2

Sáng hôm sau dạy sớm để đi ăn cưới. Tự lái xe 100km lên đến chỗ anh T khiến cô mỏi dừ lưng. Đây cũng là lần đầu tiên cô lái xe 1 mình xa nthe. Bình thường cũng chỉ lái 60km là về đến nhà bố mẹ đẻ thôi. Lên đến nơi là 11h, có vẻ mọi người chuẩn bị ăn bữa dựng rạp. Thấy cô đến anh T cười tươi rói.
– Kinh quá, dạo này nhìn xinh xắn anh suýt ko nhận ra rồi.
– Em vẫn xinh như xưa mà
– Vào ăn đi, anh đợi mày mãi. Chiều nay thằng kia ra đến nơi đấy. Hay ở lại tối về.
– Hj, ko được rồi, e phải về sớm con cái nữa.
– Tưởng ở lại được thì vui...
– Em còn muốn ở hơn anh ấy chứ. Mà e có bộ quần áo gửi cho con anh C, chiều a gặp a ấy thì đưa cho em nhé!
– kinh, vẫn quan tâm đến nhau ghê.
– Quan tâm theo kiểu khác thôi anh...
Ăn uống xong 2 anh em đi uống cà phê đến 3h cô xin phép anh T để về cho sớm. Khi về cô ko đi thẳng ra đươngf cao tốc để về Hn mà cô đi đường bên trong. Chủ yếu để đi qua nhà C. Đã 5 năm rồi, nơi mà có rất nhiều kỉ niệm của cô và C, ngày trc cô thường nói dối ra Hn sớm để học nhưng thực chất bắt xe lên nhà C chơi mỗi khi anh ra Bắc. Lúc ấy nhà anh vẫn chưa bán đi, vì có ý định sẽ cưới nhau nên anh bảo giữ lại nhà ấy sau 2 đứa ở. Sau này khi cô đi lấy chồng rồi, anh xác định vào Nam ở hẳn nên có lẽ giờ nhà này đã bán đi. Bỏ đt ra chụp bức ảnh ngôi nhà ấy. Cô định sẽ gửi tin nhắn messenger thônng báo cho anh biết là cô đã đi ăn cưới anh T và có lẽ sẽ ko gặp được nhau nữa. Nhưg rồi cô lại ko gửi và xoá bức ảnh ấy đi. Cô nghĩ, mình ko nên quan trọng mọi thứ khi bây giờ ai cũng đã có gia đình riêng.. Nghĩ rồi cô đi thẳng ra đường cao tốc để về, trong xe vừa hay đến bài hát "Nối lại tình xưa" của Băng Tâm – Đan Nguyên. Vừa hát theo mà chẳng hiểu sao, cô lại rơi nước mắt..
Về gần đến Hn cũng là 5h30. Chuông điện thoại đến, ko phải sdt quen thuộc..
– Alo
– Anh đây!
Im lặng.... Cô k biết nói gì. Sao anh lại gọi cho cô nhỉ?
– Vâng. Em nghe đây.
– Em về sắp đến nhà chưa?
– Em đền cầu Thanh Trì rồi.
– Sao em ko chờ đến ngày mai hãng đi. Em tránh mặt anh à?
– không, em bận thôi. À, em gửi quà cho anh T rồi đấy. Anh nhớ nhắc anh T đưa cho ko anh ấy bận lại quên đấy.
– Anh muốn là em đưa cơ.
– Hj, ai đưa chả vậy. Anh đang ở đâu rồi?
– Anh vừa xuống đến sân bay. Chuẩn bị về đây.
– Tiếc nhỉ, biết sớm thì em qua đón. Haha
– Uh, anh cũng định gọi điện cho em trước lúc lên máy bay rồi.
– Nhưng vì ko có bó hoa hồng tím 101 bông tặng em như ngày xưa nên ko gọi em ra đón nữa đúng ko?
– Hay bây giờ em ra đón đi, anh đợi.
– Thôi, em về đến Hn rồi. Anh tự bắt taxi về nhé!
– Anh biết rồi. Em lái xe cản thận nhé.
– Vâng. Em chào anh!
– Từ từ đã... Mấy hôm nữa anh sẽ ra Hà Nội. Mình gặp nhau nhé!
– Biết thế đã!

Tìm kiếm nâng cao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro