3. Hôn Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Cổ và Trần Nhược Vũ sắp kết hôn.

Sau khi trải qua một chuỗi đàm phán, thương lượng và thảo luận, cuối cùng Mạnh Cổ đã dàn xếp được gia đình hai bên, quyết định tất cả các chi tiết nhỏ. Một lô một lốc các công việc như tiền biếu, sính lễ, của hồi môn, tiệc cưới, tuần trăng mật, danh sách khách mời v.v... đều được thảo luận hoàn tất, không còn bất đồng quan điểm nữa.

Về những vấn đề như sinh con, chăm con, cho con đi học ở đâu, ông bà nào chăm bẵm, Mạnh Cổ đề nghị rằng chuyện còn chưa phát sinh, không liệt vào phạm vi thảo luận của lần này, bởi vậy cuối cùng cũng không ai đề cập tới nữa.

Về những vấn đề như tiếp tục đi làm hay ở nhà làm bà nội trợ, công việc gia đình phân chia thế nào, quyền quản lý tài sản, quyền con người và các quyền khác, Mạnh Cổ nói đó là chuyện riêng của hai vợ chồng anh, cũng không nằm trong phạm vi thảo luận với cha mẹ hai bên, vì vậy cuối cùng cũng không có ai ý kiến gì nữa.

Nói tóm lại, bác sĩ Mạnh Cổ đã tung ra sự quyết đoán khi làm việc, làm chủ đề tài thảo luận, giải quyết vẹn toàn mọi chuyện.

Cứ lấy việc định ngày cưới ra làm ví dụ, sau khi trải qua một phen thảo luận, cuối cùng người lớn hai bên đã nhất trí chọn một ngày đẹp, nói ngày đó đại cát đại lợi, Trần Nhược Vũ hoàn toàn không có ý kiến gì cả, nhưng Mạnh Cổ lại phản đối. Khi mọi người hỏi vì sao thì vị tiên sinh ấy mặt không đổi sắc, thản nhiên như thường bảo: "Hôm đó vướng vào kỳ sinh lý của Nhược Vũ."

Người lớn hai nhà nhất thời im bặt, một lúc sau mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng, cuối cùng mấy ông bà mới ngượng ngùng bảo: "Thế thì, lại chọn ngày đẹp khác vậy".

Trần Nhược Vũ ngồi bên cạnh chả hiểu ra sao, vì thế liền vội vàng tỏ rõ thái độ: "Không sao đâu, tuy sẽ hơi bất tiện một chút, nhưng em có thể khắc phục được mà".

"Nhưng anh không khắc phục được", Mạnh Cổ nói.

Trần Nhược Vũ nhíu mày, ngày ấy của cô cơ mà, liên quan gì đến anh, anh cần khắc phục làm quái gì? Cô nghĩ thật lâu, đến khi mọi người chọn ra được một ngày khác rồi cô mới hiểu.

Anh đúng là đồ XX, bẽ mặt chết mất thôi, thật muốn xách cổ quý ngài khủng long bạo chúa qua một bên đét đít.

Sao có thể nói năng như thế cơ chứ!

Cuối cùng, đến khi mọi sự đều đã được quyết định, Trần Nhược Vũ tổng kết một điều thế này: Hóa ra đàm phán là như vậy, phải mặt dày mày dạn, phải dám nói dám phán, mới có thể thắng được.

Thế là Trần Nhược Vũ cả gan tuyên bố với ông xã đại nhân là bác sĩ Mạnh nhà mình rằng, cô muốn sau hôn lễ mới chụp ảnh cưới.

Suy nghĩ gì đây hả trời? Làm gì có ai tổ chức hôn lễ xong mới đi chụp ảnh cưới? Vậy thì trang trí hôn lễ và phòng tân hôn thế nào bây giờ? Đời thuở nhà ai kết hôn mà không có ảnh cưới?

Mạnh Cổ bất mãn vô cùng.

Hơn nữa, cái cô Trần Nhược Vũ này chả đổ một giọt mồ hôi nào trong công cuộc "dẹp loạn" người lớn hai nhà, chỉ còn thiếu mỗi bưng trà lên uống, cắn hạt dưa ngồi coi diễn kịch thôi, lại hùng hồn tuyên bố bản thân mắc chứng sợ trưởng bối, không thể làm được công việc có yêu cầu cao và độ khó cao như thuyết phục cha mẹ, điều hòa quan hệ hai bên gia đình. Cô ấy đã không giúp thì thôi, đến cuối cùng lại còn bày thêm rắc rối như vậy là thế nào?

"Những bức ảnh chúc mừng có thể dùng trong hôn lễ nhiều không đếm xuể, sao cứ nhất quyết phải dùng ảnh cưới làm gì?" Lời này của Trần Nhược Vũ khiến Mạnh Cổ cảm thấy cô đang viện cớ.

"Thế sao em cứ khăng khăng đòi chụp ảnh cưới sau hôn lễ?"

"Bởi vì em muốn cho anh một món quà kinh hỷ."

"Em quên rồi hả? Hồi nào tới giờ thứ anh nhận được chỉ toàn 'kinh' thôi chứ đâu có 'hỷ'."

"Cho nên em nhất định phải tạo ra được một lần, kinh - hỷ!"

Trần Nhược Vũ rất kiên trì, cuối cùng Mạnh Cổ cũng chịu thỏa hiệp. Nhưng chẳng mấy chốc mà anh phát hiện, thỏa hiệp là một sai lầm.

Trước hôn lễ, anh không được biết cô dâu của mình mặc váy cưới trông sẽ như thế nào.

Thì ra Trần Nhược Vũ nói không chụp ảnh cưới là vì cái này. Chẳng những không chụp ảnh cưới, ngay cả lúc thử váy cưới trước hôn lễ, cô cũng không cho anh nhìn.

Càng gần hôn lễ Mạnh Cổ lại càng lo lắng không yên. Trần Nhược Vũ nhà anh sẽ không định cho anh "kinh hỷ" trong lễ cưới rồi kết quả lại thành rùm beng mọi chuyện lên đấy chứ? Căn cứ vào tác phong làm việc của cô ấy thì khả năng này thực sự quá lớn. Là lúc khác thì cô muốn làm loạn thế nào cũng được, nhưng nếu làm bung bét lễ cưới ra thì anh nhất định sẽ đét mông cô thật.

Anh nghiêm túc nói lời cảnh cáo ấy cho Trần Nhược Vũ nghe, bảo cô nếu có chuyện gì thì tốt nhất hãy bàn bạc với anh trước, nếu không, làm hỏng đám cưới của anh thì anh sẽ điên lên thật đấy.

"Yên tâm, yên tâm đi", Trần Nhược Vũ an ủi, "Có hỏng thì chỉ hỏng của em chứ không hỏng của anh đâu mà lo".

"Của em chính là của anh còn gì", Mạnh Cổ tức giận nhắc nhở cô.

"Thế thì càng không cần lo lắng làm gì. Đây là hôn lễ của em mà, em nghiêm túc lắm đấy".

"Em vừa mới nói có hỏng thì chỉ hỏng của em chứ không hỏng của anh cơ mà". Mạnh Cổ lại nhắc nhở cô. Người con gái này nói năng có logic không vậy?

"Của em chính là của anh mà". Cô nói vòng vo trở lại. Mạnh Cổ vô cùng bực bội.

"Em đảm bảo, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, hôn lễ tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì." Trần Nhược Vũ vỗ ngực cam đoan. Thái dương Mạnh Cổ giật liên hồi, đúng là không biết phải nói thêm gì nữa. Lại còn đầu có thể rơi, máu có thể chảy cơ đấy, cô ấy nghĩ lễ cưới là chiến trường chắc?

Mạnh Cổ quyết định mặc kệ Trần Nhược Vũ. Dù sao nếu xảy ra chuyện gì thì nhất định anh sẽ đét đít cô, cô tự mà xử lý cho tốt đi.

Có điều, Trần Nhược Vũ nói thì hùng hồn như thế, nhưng chưa được mấy ngày đã tìm tới Mạnh Cổ thổ lộ nỗi lòng.

"Bác sĩ Mạnh, em phát hiện mình mắc chứng sợ lễ cưới".

"Lo lắng làm gì, đời này em chỉ kết hôn có một lần thôi".

"Anh nói cũng đúng". Lời đáp của Trần Nhược Vũ khiến Mạnh Cổ trừng mắt nhìn cô, cái gì mà "anh nói cũng đúng", chẳng lẽ cô còn định thử kết hôn vài lần?

"Có điều em không sợ số lượng lễ cưới, nên câu an ủi này của anh không đánh trúng trọng tâm."

"Làm ơn đi, anh có định an ủi em đâu?"

"An ủi vợ là một kỹ năng cơ bản mà anh chồng nào cũng phải có".

"Kỹ năng thì cũng có lúc không muốn phát huy".

Trần Nhược Vũ lườm anh.

"Khiến chồng mình yên lòng cũng là một chức trách cơ bản mà người vợ phải làm được". Lần này đến phiên Mạnh Cổ "thảo phạt" cô.

"Đương nhiên em có thể làm được điều ấy. Em cứ theo nề nếp cũ mà làm, chăm chú cẩn thận, vô cùng cẩn trọng với bổn phận của người làm vợ, lúc nào cũng cúc cung tận tụy, tới tận lúc chết thì thôi".

"Rất tốt. Em có quyết tâm và sự quyết đoán như thế, chứng sợ hãi nho nhỏ ấy nhất định có thể tự khắc phục được."

Nói tóm lại, cô không nói cho anh dự định mà mình sẽ làm trong lễ cưới, anh cũng sẽ không thể nuông chiều, bao bọc cô mãi được.

Đúng là gã đàn ông nhỏ nhen!

Trần Nhược Vũ trong lòng bất mãn vô cùng, nhưng quyết tâm muốn tặng anh món quà "kinh hỷ" trong ngày cưới thì không hề thay đổi. Cô không làm nũng với anh nữa, quyết định giữ nguyên bí mật, nhất định phải giữ kín tới tận ngày hôm ấy.

Trước khi ngày ấy đến, Trần Nhược Vũ đã phải trải qua rất nhiều thử thách. Cô tập thể dục, ăn kiêng, nghiên cứu đủ loại tin tức thời trang. Chọn giày, lựa lễ phục, chọn trang sức, thử trang điểm. Quay cuồng với những việc ấy còn chưa xong, cô còn phải vất vả giấu diếm Mạnh Cổ, không để anh phát hiện. Mặt khác, công việc của Mạnh Cổ cũng bận rộn, không tiện xin nghỉ phép, rất nhiều công việc chuẩn bị cho hôn lễ đều cần cô lo liệu. Bản thân cô cũng có công việc của mình, hằng ngày lại còn phải làm việc nhà, lo cơm nước, vậy nên cô gầy đi trông thấy.

Có điều, Trần Nhược Vũ cũng thầm vui mừng, bận rộn đã giúp cô che giấu bí mật, hy vọng Mạnh Cổ không phát hiện ra việc cô đang làm.

Nhưng Mạnh Cổ vẫn phát hiện ra có chuyện bất ổn.

"Trần Nhược Vũ, ngoài việc ăn kiêng ra thì em còn làm gì đó giảm béo đúng không?"

"Đâu có, đâu có. Chẳng qua gần đây công việc nhiều quá, bận rộn nên trông em gầy hẳn đi thôi."

"Lại còn ngụy biện?", Mạnh Cổ rất bất mãn, "Gầy thì gầy, nhưng sao chỗ không nên gầy em cũng làm cho nó hóp vào là sao?"

Bàn tay to lớn của anh còn cố ý dùng lực vân vê, Trần Nhược Vũ nhất thời tỉnh ngộ, gương mặt đỏ bừng.

"Vốn dĩ người em cũng không béo, sao phải học người khác giảm cân làm gì. Có gan thì cứ thử gầy thêm nữa đi, dám bóc lột phúc lợi của chồng thì biết tay anh."

Đêm đó Trần Nhược Vũ khóc không ra nước mắt, bởi vì cô bị anh "xử lý" mang tính chất cảnh cáo, có vị bác sĩ nào đó ỷ vào việc hôm sau không phải đi làm không cần dậy sớm, đã "giày vò" cô đủ kiểu, thế này thế kia, rồi lại thế kia thế này, tiêu hao quá nhiều thể lực, vậy nên kế hoạch đạp xe tại chỗ ngày hôm sau của cô đã thất bại hoàn toàn. Cô lén lút đi thử lễ phục, trông có vẻ vừa đẹp, đúng là không nên gầy thêm nữa, không còn ngực mà nâng áo thì xấu mặt lắm.

Trần Nhược Vũ cứ cẩn thận dè chừng như thế, giữ gìn vóc dáng, cuối cùng ngày tổ chức hôn lễ cũng tới.

Theo kế hoạch đã bàn bạc từ trước, đầu tiên hai nhà sẽ tổ chức tiệc cưới tại thành phố A, một tuần sau đó sẽ tổ chức tại thành phố C.

Cha mẹ Trần Nhược Vũ đã sớm tới thành phố A, ở nhà của Mạnh Cổ. Một ngày trước hôn lễ Mạnh Cổ trở về nhà cha mẹ, ngày hôm sau sẽ dẫn theo đoàn xe cưới tới căn hộ của mình để đón dâu.

Đêm trước ngày cưới cả hai người trẻ tuổi đều không ngon giấc.

Không có Trần Nhược Vũ ở bên cạnh gác chân lên người anh, ôm lấy cánh tay anh, Mạnh Cổ lại thấy thật không quen, cứ cảm giác thiêu thiếu cái gì đó, trở mình liên tục rồi lại thấy tư thế không đúng.

Trần Nhược Vũ nhìn bộ váy cưới treo ở trong phòng, căng thẳng đến độ không ngủ nổi. Cô cố gắng suốt thời gian dài như vậy, ngày mai nhất định không được để xảy ra sai sót. Còn nữa, còn nữa, quý ngài khủng long bạo chúa nhà cô tốt nhất nên trưng ra được phản ứng mà cô mong muốn, nếu không, cô sẽ thất vọng, khổ sở đến chết mất. Có điều, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là cô, cô thật sự hy vọng Mạnh Cổ sẽ vừa lòng.

Hôm sau, xe đón dâu đã tới. Mạnh Cổ quần áo chỉnh tề, khôi ngô phóng khoáng tới đón Trần Nhược Vũ.

Đi qua từng cánh cửa, cuối cùng Mạnh Cổ cũng vào được đến phòng, gặp được cô dâu.

Trái tim Mạnh Cổ có chút loạn nhịp, anh cẩn thận mở cửa phòng ra, liền trông thấy một bóng hình xinh đẹp khoác trên người bộ áo cưới tinh khôi. Đám người sau lưng chen chúc xô đẩy mong nhìn lén, Mạnh Cổ đột nhiên chẳng muốn chia sẻ với bọn họ chút nào, anh đưa tay đóng cửa.

Quay người lại, anh thấy Trần Nhược Vũ đang mỉm cười với mình.

Bộ váy cưới nền nã đẹp xinh, vóc người nhỏ nhắn, trang điểm khéo léo, xinh đẹp vô cùng. Đây là một Trần Nhược Vũ hoàn toàn khác.

Trái tim Mạnh Cổ thình lình bị lấp đầy bởi một thứ cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Anh kinh ngạc khi cô có thể đẹp xinh, duyên dáng tới nhường này, cũng đột nhiên hiểu được vì sao trước đây cô lại ra vẻ thần bí như vậy.

Trần Nhược Vũ của anh quả thực ngốc nghếch đến quá đỗi đáng yêu.

Anh đứng ở đó, ngơ ngẩn nhìn cô, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy khóe mắt mình nóng lên. Cô đã dụng tâm như vậy, cô nhất định là nàng dâu mỹ lệ nhất trên đời.

"Trần Nhược Vũ, em thật xinh đẹp." Mạnh Cổ sững người thật lâu, ngoài mặt xúc động, trái tim cũng rung lên, nỗi cảm động tràn đầy trong ánh mắt anh khiến Trần Nhược Vũ có phần đắc ý.

"Vậy sao." Cô lao tới, không hề để ý tới hình tượng mà ôm chầm lấy anh: "Em đã bảo mà, nhất định sẽ cho anh món quà kinh hỷ. Đời người chỉ kết hôn một lần, gì thì gì em cũng phải để anh choáng váng một lần chứ, đúng không nào?".

"Đúng."

"Nếu để anh nhìn em mặc váy cưới trước thì nhất định anh sẽ không thấy đặc biệt đâu, đúng không nào? Bác sĩ Mạnh, em có thông minh không? Em đã khắc hình ảnh xinh đẹp nhất của mình lên ký ức của anh trong ngày quan trọng nhất."

"Bà xã, cho phép anh nhắc nhở em một chút, hôm nay cũng là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời em."

"Của anh cũng chính là của em mà, cái này còn cần nói nữa sao." Cô cười rất đắc ý, thoải mái vô cùng. "Bác sĩ Mạnh, mau khen em lần nữa đi." Cô vui mừng lắm, nhảy nhót không yên.

Mạnh Cổ ôm lấy cô mỉm cười: "Trần Nhược Vũ, em thật xinh đẹp, chỉ có điều hơi thiếu khí chất một chút". Làm gì có cô dâu nào giống Trần Nhược Vũ nhà anh cơ chứ, nhảy tới nhảy lui như khỉ vậy.

"Này." Cô không nhảy nhót nữa, trợn mắt lên, cố sức nện anh một cú, có ai khen người khác như vậy không?

"Lại còn hơi hung dữ." Anh tiếp tục cười.

Cô không trừng mắt nhìn anh nữa, phùng má giận dỗi.

"Biểu cảm trên gương mặt phong phú quá." Anh cười híp mắt.

Trần Nhược Vũ bĩu môi, đang muốn phê bình anh sao có thể soi mói tật xấu của cô dâu trong ngày cưới như thế, kết quả Mạnh Cổ lại kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

"Trần Nhược Vũ, anh đã nói em rất đáng yêu chưa nhỉ?"

"Nói rồi." Không khen nổi từ xinh đẹp, chỉ đành dỗ dành nói cô đáng yêu, cái này thì có gì đáng tự hào chứ?

"Em rất đáng yêu." Mạnh Cổ ôm cô, thầm thì bên tai: "Bất kể em có trang điểm hay không, ăn mặc xinh đẹp hay không, em đều đáng yêu vô cùng."

Người Trần Nhược Vũ mềm nhũn, cảm giác ngọt ngào vô cùng.

"Anh yêu em lắm," Mạnh Cổ nói.

Trần Nhược Vũ nhắm nghiền mắt, vành mắt nóng lên.

Đáng ghét quá đi, sao trên đời này lại có gã đàn ông đáng ghét như thế cơ chứ, nếu anh chọc cho cô khóc, hỏng hết lớp trang điểm thì làm thế nào? Tốn bao nhiêu thời gian, khổ cực lắm mới làm xong đấy.

Đáng ghét quá rồi! Cô muốn khóc ghê.

Mạnh Cổ, anh đúng là đồ đểu!

Cô hít thật sâu, cố gắng nén những giọt nước mắt, không cho anh nói thêm câu gì nữa. Anh không được chọc cho cô khóc, nếu không thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Cuối cùng Trần Nhược Vũ cũng nén được nước mắt, nhưng vẫn phải tốn chút công sức trang điểm lại.

Bởi vì lớp trang điểm đã bị phá hư bởi nụ hôn của chú rể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ko