4. Chuyện Vợ Chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bác sĩ Mạnh, chúng mình nuôi một con thú cưng đi? Anh nhìn này nhìn này…”
Trần Nhược Vũ giơ quyển tạp chí thú cưng lên, “Anh trông con chó này này, đáng yêu quá, muốn có một con ghê!”.

“Không nuôi, nuôi một mình em là đủ lắm rồi.”

“”Em tự chăm sóc nó được mà, không cần phiền đến anh đâu.”

“Em chăm sóc mình anh là đủ lắm rồi.”

Trần Nhược Vũ mếu máo, lửa nhiệt tình bị anh dội cho một gáo nước lạnh, có chút mất hứng: “Nói như vậy, anh có cần em bé nữa không?”

“Em bé với thú cưng không giống nhau.”

“Đương nhiên là không giống nhau rồi, nhưng em bé cũng cần nuôi, cũng cần chăm sóc!”

“Không sai. Nhưng anh thích quá trình ‘sản xuất’ ra em bé, thú cưng lại không có cái này.”

“…”

***

Ngày hôm đó Mạnh Cổ đang ngồi trên sô pha xem tivi.

“Bác sĩ Mạnh, nhìn vào đây này, nhìn vào đây này.”

Tách tách. Trần Nhược Vũ cầm máy ảnh chụp cho anh một tấm hình. Cô nhìn một hồi, không vừa lòng lắm.

“Bác sĩ Mạnh, anh có thể nghiêng đầu sang một bên, làm vẻ mặt dễ thương hơn một chút được không?”

“Anh đang coi tin tức.” Đàn ông lúc đang xem tin tức xã hội mà lại phải nghiêng đầu, trưng ra vẻ mặt đáng yêu như thế thì còn ra thể thống gì nữa?

Trần Nhược Vũ bĩu môi, đàn ông đúng là chẳng đáng yêu gì cả.

Lại có một ngày, khó khăn lắm Mạnh Cổ mới có cơ hội ngủ nướng.

Nhưng vừa mở mắt ra đã trông thấy bà xã nhà mình đang cầm máy ảnh đứng ở đầu giường.

“Bác sĩ Mạnh, anh thò tay ra, với lên trên đầu, nghiêng người chút xíu, sau đó nở môt nụ cười mỉm ngọt ngào mà biếng nhác đi.”

Không có nụ cười mỉm nào, đổi lại, anh chau mày cho cô xem: “Làm gì thế?”.

“Em muốn chụp ảnh cho anh.”

“Chán ngắt.”

“Không chán mà. Nhà ai nuôi thú cũng có thể tạo dáng thỏa thích, chụp ảnh thỏa thích, đáng yêu lắm đó. Nhà chúng ta không có thú cưng, chỉ có nước chụp anh thôi à.”

“…”

“Bác sĩ Mạnh, em nói anh nghe này, hôm nay trong chương trình Trò chuyện với chuyên gia, một chuyên gia tình yêu có phát biểu thế này: Mỗi ngày hai vợ chồng phải ôm nhau một phút đồng hồ, làm thế có thể làm tăng thêm tình cảm.”
Trên bàn ăn, Trần Nhược Vũ tán gẫu mấy chuyện thường ngày với đức ông chồng.

“Mỗi ngày chúng ta ôm nhau đâu chỉ có một phút đồng hồ”, Mạnh Cổ ung dung nói.

“Cũng đúng.” Trần Nhược Vũ cắn đũa, bọn họ không chỉ ôm nhau, còn có thể thế này, thế kia, tình cảm tốt vô cùng.

“Chưa hết, chuyên gia còn nói thế này: Mỗi ngày hai vợ chồng phải nói ra một ưu điểm của đối phương, làm như vậy sẽ giúp xóa bỏ mâu thuẫn, giảm thiểu xung đột.” Cô và Mạnh Cổ cũng thường xuyên cãi cọ, có nên thử chiêu này không nhỉ?

Mạnh Cổ ăn một miếng rồi nói: “Chuyện này hơi khó đấy.”

“Sao lại thế?”

“Ngày nào anh cũng tua đi tua lại một câu, em nghe sẽ thấy bực mình, dễ khiến mâu thuẫn nảy sinh, gia tăng xung đột.”

“…”

Một lát sau Trần Nhược Vũ cuối cùng cũng phản ứng lại được: “Chẳng lẽ ưu điểm của em ít đến thế sao?”.

“Em xem, có phải là đã gia tăng xung đột rồi không? Vị chuyên gia đó đúng là nham hiểm.”

***

“Bác sĩ Mạnh, anh nói xem bé cưng của chúng ta trông như thế nào?” Bà mẹ tương lai mang thai sáu tháng bắt đầu nghiêm túc tưởng tượng.

“Em yên tâm đi, có gen của anh trấn thủ, dù là tướng mạo hay IQ cũng tuyệt đối không thua kém bố con nhà nào.” Ông bố tương lai vuốt ve cái bụng tròn vo của vợ yêu, trong lòng cũng thầm nhủ bảo bối nhà mình nhất định không được thua kém người ta.

“Ừm.” Trần Nhược Vũ thật lực gật đầu, “Em không lo chuyện tướng mạo với IQ của nó, cái em lo hơn là nhỡ nó nửa tuổi đã biết cãi nhau, một tuổi đã biết châm chọc người khác, hai tuổi hễ mở miệng ra là có thể nói cho người ta cứng họng ngã lăn ra đất.”

“…”

Ông bố trẻ nghẹn lời lúc lâu mới hồi phục lại: “Vợ yêu à, có tự tin là chuyện tốt. Nhưng thân là người nhà của bác sĩ, có thiếu kiến thức phổ thông thì cũng mong em cố gắng che đậy một chút.”

***

“Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh, con trai anh cãi nhau với em này.”

Mạnh Cổ rời ánh mắt khỏi quyển Tạp chí Y học, nhìn về phía cô vợ thân yêu: “Con mới có sáu tháng tuổi, nói còn chưa biết, sao cãi nhau với em được?”.

“Con ném đồ chơi xuống đất, em nhặt lên, vừa nhặt em vừa thuận miệng nói con một câu, thế là con liền chỉ vào em mà a a ầm ĩ cả lên, lại còn trưng ra cái bộ mặt ghét bỏ nữa chứ.”

Bà mẹ vừa cáo trạng vừa học theo động tác và vẻ mặt của cậu con trai.

Ừ.” Ông bố thì rất muốn tiếp tục đọc cuốn tạp chí của mình, nhưng ánh mắt của vợ yêu ngập tràn mong đợi, anh chỉ đành chiều theo vợ mà hỏi một câu: “Vậy em muốn anh làm thế nào?”.


“Anh phê bình con đi.”

Mạnh Cổ thở dài trong lòng, dẫn vợ yêu vào phòng cậu con trai. Bé yêu đang ngồi trên giường dành cho trẻ em, vô cùng hoạt bát, vẻ mặt láu lỉnh. Vừa trông thấy cha vào cửa liền cười như thể nịnh nọt.

Trần Nhược Vũ nhỏ giọng bảo: “Anh xem, anh xem, ban nãy vẻ mặt con không đáng yêu thế này đâu.”

“Vợ ơi, em nghĩ nhiều quá rồi.” Mạnh Cổ có chút bực bội. Anh bước tới trước giường, giả bộ nói chuyện với con trai: “Con trai, có phải ban nãy con hỗn với mẹ không?”.

Bé yêu nghiêng đầu qua một bên, mắt tròn xoe nhìn cha nó, vô cùng ngây thơ, sau đó liền kêu a a hai tiếng.

Trần Nhược Vũ đứng bên phiên dịch: “Con nói con không làm thế.”

Mạnh Cổ liếc mắt nhìn cô, sau đó lại quay sang con trai: “Mẹ con cáo trạng với cha rồi đấy, con phải đối xử với mẹ tốt một chút, biết chưa hả? Nếu mà hư là cha đánh mông con đó.”

Bé yêu chớp chớp đôi mắt, cười khúc khích, sau đó lại a a hai tiếng.

“Con nói con biết rồi”, Trần Nhược Vũ tiếp tục đóng vai phiên dịch viên.

Lần này Mạnh Cổ quả thực không diễn tiếp được nữa, anh không nhịn được cười, kéo Trần Nhược Vũ lại, cùng ngồi trên sàn nhà, hỏi: “Vợ yêu, có vui không?”.

“Vui.” Trần Nhược Vũ thấy làm vậy rất thú vị. Cô dựa người vào trong lòng ông xã, nhìn cậu bảo bối, cảm thấy thật hạnh phúc.

Nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên Trần Nhược Vũ hỏi: “Bác sĩ Mạnh, lúc nhỏ không phải anh quậy lắm sao, lúc nào cũng chống đối cha anh. Vậy sao con mình lại không thế nhỉ? Em muốn có một đứa con giống anh lắm luôn ấy.

Ôi ôi, thằng bé ngoan như thế này, đúng là khiến người ta rầu rĩ mà!”

“…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ko