Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước cái vụ phẫu thuật chim cho chó thì bọn mình xảy ra mấy chuyện dở khóc dở cười như thế này.

Thứ Nhất là chuyện thằng Đạo kể. Mọi người còn nhớ mỗi tình vợt muỗi ở bờ ao của anh Đại nhà thằng Học với chị gái thằng Đạo không? (Em ếu nhớ chị thằng Đạo tên gì ý). Sau đêm tân hôn thì buổi sáng chị thằng Đạo chạy ngay về nhà, nhìn thấy bố là lủi vào buồng, lúc sau thằng Đạo với mẹ nó vào thì mới khóc thút thít. Khóc nhiều. Thằng Đạo dỗ mãi không được, mẹ hỏi mãi cũng không thèm trả lời. Lúc thằng Đạo không giữ được bình tĩnh nó mới quát.

- Thế cuối cùng là thế đéo nào? Ông Đại ông ý hiếp chị à?

=))) Mình nghe thằng Đạo kể đến chỗ này đã buồn cười rồi. Đi lấy chồng rồi mà con dùng từ hiếp. Chị nghe thằng Đạo nói thế mới gục vào lòng mẹ nó hốt hoảng:

- Mẹ ơi, liệu con có bị tội không? Bình thường của anh ý to và mập bằng quả chuối tiêu. Thế mà ấy con xong thì teo đi bé tí, nhèo nhuột như múi mít mật chín. Huhu....

Kể xong thằng nào thằng nấy nằm lăn ra cười rũ, có thằng còn lăn qua lăn lại như xe lu bẹp hết cả cỏ

- Dm nghe bả hỏi xong tao với mẹ cười gần chết luôn. Còn bà ý vẫn khóc ròng ròng.- Thế xong mẹ mày có bảo gì không? Cứ để chị ý khóc lóc thế mãi à.- Thì đuổi bà ý về rồi bảo cái đấy cứ đêm đến là nó tự động bự ra như chuối tiêu chứ sao =))- Thế ban ngày thì nhão nhuột như múi mít mật chín à =))))))))

Nghe bọn này kể chuyện hơi khốn nạn nhưng mà vui. Mình với thằng Hưng cười rách cả mồm. Linh thì cứ ngoác miệng cười ha hả. Chỉ có em là cứ bụm miệng cười, lại còn hơi đỏ mặt. Cái này em biết rõ mà. Nằm ngủ cạnh mình suốt. :">

Truyện thứ hai là chuyện bà làm bún. Chuyện này hơi khốn nạn và bẩn. Kể chuyện này ra chắc bác bác hết dám ăn bún luôn. Buổi sáng thứ ba em về thì bà bảo mình sang nhà bà Gấm làng bên mua cân bún về bà nội nấu canh riêu cho cả nhà ăn. Thằng Học dẫn bốn đứa mình đi. Bà Gấm này là mẹ thằng Bính Toét mà hay sỉ mũi bôi vào áo người khác ý. Hic, kể chuyện xong mới thấy mẹ con nhà nó bẩn giống nhau. Vào đến nhà thằng Bính thì thấy gà chạy tứ tung quay sân, chỗ nào cũng có cứt gà. Vừa đi vừa phải nhìn ngó với nhón chân để không dẫm phải cứt. Thằng Bính hôm ấy không có nhà. Bà Gấm làm bún ở cái bếp phía sau vườn. Bọn mình đi vào thì phải đợi bà nhào bột làm nốt mẻ bún mới thì mới đứng dậy lấy bún cho bọn mình được. Cả bốn đứa ngồi đợi, vừa nói chuyện vừa hào hứng xem bà nhào bột. Lúc sau thì thằng bé con con cởi truồng chạy vào. Thằng Học bảo đây là thằng con chị gái thằng Bính.

Ôi mẹ ơi, kể đến đây không dám ăn cơm mất. Thằng bé vừa ị đùn, chạy vào ăn vạ bà. Mọi người biết bà nó làm gì không? Cái tay đang nhào bột làm bún, bà bảo cháu chổng đít lên, lấy ngón tay trỏ chùi cứt một cái vàng khè, rồi quết quết vào cái chổi chít dựng ngay đấy lau lau cho sạch. Việc làm thuần thục đến mức như thể nó được làm đi làm lại từ ngày này qua ngày khác đến mức quá quen rồi ý. Mình và cả bọn tròn xoe mắt, há hốc mồm đến mức rãi rớt tong tong nhìn bà. Còn bà Gấm thì vẫn thản nhiên mặc quần cho cháu rồi cúi xuống tiếp tục nhào bún bằng cái tay chùi đít chưa rửa.

Mình chỉ tay lên trời thề rằng từ đó mình không bao giờ ăn bún, và cả bọn thằng Hưng, Linh, thằng Học và em chắc cũng thế. Hôm ấy cầm cân bún về mà thấy có lỗi với bà vì cả lũ chỉ ăn mấy miếng lấy lệ rồi lừa lừa đổ cho lợn gần hết. Cứ nghĩ đến cái cảnh hãi hùng ấy là tóc gáy mình lại dựng đứng hết cả lên.

Chuyện thứ ba là chuyện đã làm mình và lũ trẻ vừa cười bục ruột vừa được mẻ mát mắt. Buổi chiều cùng ngày với vụ phát giác ra việc làm bún đại bẩn thì mình với cả bọn ra ngoài đồng chăn trâu thả diều. Đồng ruộng của làng nằm ngay bên đường cái. Hằng ngày ô tô xe tải vẫn đi qua đông phết. Giữa buổi chiều thì có một xe khách dừng đúng chỗ bọn mình nô đùa. Xe khách dạng trung thôi, không to lắm cũng không nhỏ lắm. Nhìn qua là biết đi du lịch xa và cho khách xuống đi đái. Bên kia là một cái mương rộng nên không ai sang ruộng vệ sinh được. Chắc cho các bà các chị ngồi cạnh xe đi đái luôn. Còn mấy ông mấy chú thì đi ra cột điện to to phía đằng xa một chút. Bọn trẻ con hóng lắm. Cứ hát ông ổng lên trêu. Chả hiểu thế nào, mới được 30 giây thì lái xe tự nhiên phóng đi một đoạn. Để lại trên đường cái hình ảnh một hàng con gái mông trắng hếu đang ngồi tè bên đường. Các bà già thì không ngại mấy, vẫn cố ngồi đái tiếp. Các chị trẻ thì hốt hoảng vừa kéo quần vừa chạy theo xe. Mà cái trạng thái nhịn tè một quãng đường xa mà bây giờ mới được xả thì làm gì dừng được ngay. Chắc chắn phải có bà đái hết ra quần. =))

Với cái bọn trẻ đang tuổi lớn thì không có chuyện thông cảm đâu. Mình với Hưng quay đi còn cả lũ trẻ cứ chạy ra đường xem. *3* . chết mất. Vừa xem vừa cười hô hố chỉ trỏ xem mông bà nào to hơn. Thế mới biết trẻ con ngây thơ như tờ giấy... than!

Truyện cuối cùng là truyện về ông giảng viên của làng. Ở làng có một ông là giảng viên dạy trên trường Đại học Sư phạm Thái Nguyên. Mình không dám nói tên vì sợ nhiều người biết thì ảnh hưởng đến bác ý. Vợ ông ý đẻ được hai đứa con gái. Ở thành phố tiên tiến thì không sao. Nhưng ở quê mà không sinh được con trai thì khổ lắm. Đi đâu cũng bị xỉa đểu. Đi ăn cỗ cũng bị xua xuống mâm dưới không được ngồi với các ông đẻ được con trai. Mình thấy cái phong tục cổ hủ này làm khổ nhiều nhà quá mà mãi đến giờ nó vẫn còn hành hạ hạnh phúc nhiều gia đình. Chính vì vợ không đẻ được con trai nên mới bị mấy ông anh xúi dại là "Chú đi bồ rồi xin nó thằng con trai đi chứ nhìn háng vợ mày anh nghĩ đéo đẻ được zai đâu". Bọn anh em đã mất dậy rồi nhưng chính cái ông này cũng khốn. Giảng viên gì mà cổ hủ hơn cả dân tộc. Ông ý đi gái thật. Vợ ông ý cũng thuộc dạng ghê gớm. Có lần bắt được còn cầm quang gánh đuổi chồng chạy khắp làng đòi đè ra thiến một quả. Chết mất. =))

Thế rồi có một lần uống rượu ngoài nhà văn hóa, cả lũ đàn ông say khướt, ăn xong ôm vai bá cổ hát hò làm thơ rồi nằm lăn ra sân ngủ hết cả. Đến đêm vợ con các ông phải ra khiêng về. Cuối cùng còn lại mỗi ông giảng viên này bị vợ ruồng rẫy nên vẫn nằm một mình ngoài ấy. Tưởng vợ ông ý bỏ chồng cả đêm ngoài kho cơ. Nhưng lúc bọn mình đang chơi bắn bòm gần đấy thì thấy bà lò dò đi ra. Tay cầm cuộn chỉ. Cả bọn thấy thế mới náu vào bên tường theo dõi. Bà vợ ngồi xuống lột quần ông này ra xuống đến bẹn, rồi túm chim ông ý buộc mấy vòng chỉ vào, xong bắc ghế treo đầu chỉ kia lên quạt trần. (Mẹ chứ mai ai ra không để ý mà bật quạt trần thì bác này đúng là xấu số. Chỉ có nước đứt chim). Treo chim chồng lên xong rồi bà vợ đủng đỉnh đi về. Bọn mình nhảy qua thềm chạy lại xem rồi cười gần chết. Cái ảnh ông say rượu mồm tóp tép, chim thì bị treo lủng liểng mà không thể nhịn được. Vừa cười vừa thương. Mình và Hưng cùng đưa tay lên bịt mắt em và Linh không cho nhìn. Vừa cười vừa nghĩ đến sự đáng sợ của đàn bà. Không biết sau lần này ông chồng còn dám đi gái nữa không. Ngẫm cũng thấy khổ. Chắc gì ông đã hám con trai đến mức phụ vợ phụ con. Chẳng qua là do gánh nặng phong tục mà ra cả. Con người có bao giờ được là chính mình 100% đâu, bị đè nén dưới cái nọ cái kia rồi sinh ra đủ thứ khổ. Sau này mình ứ cần con trai. Vi đẻ cho mình một đội bóng nữ cũng được, mình vẫn yêu em yêu con và quyết không đi gái.

Sau vụ này thì bác giảng viên bị người làng gọi là Th... buồi cửng. Khổ thân! *3*. Chả biết vợ chồng con cái có đánh nhau trận nào không. Nhưng cái tên ấy gắn liền với bác cho đến lúc chết. Haizzz. Đúng là mỗi người một cái số như số tù ấy. :--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro