Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể chuyện phẫu thuật chim cho chó của Linh mình lại nghĩ đến con Nguyên bạn thân mình. Một con yêu chó mèo đến mức có thể chết được nếu một ngày không được xem ảnh con chó hay con mèo nào đó. Mình thích con gái yêu động vật lắm. Vì mình nghĩ sau này những đứa con của những cô gái ấy sẽ rất tình cảm và trách nhiệm với thú nuôi. Mình nghĩ bài học đầu tiên của một đứa trẻ cần phải biết đó là yêu thương động vật. Mình cũng đã từng gặp nhiều cảnh thương tâm của những con vật nuôi bị rơi vào tay trẻ con của những gia đình làm nghề giết mổ. Chúng hành hạ những sinh linh nhỏ bé thảm thương đến mức mình chỉ muốn túm cổ bọn trẻ quẳng ngay vào trại cải tạo hoặc là hành hạ chúng nó y như cái cách chúng nó hành hạ động vật để chúng nó hiểu nỗi khổ ấy như thế nào. Ngày trước gần nhà mình còn có thằng buộc chó con vào xe máy rồi nổ máy kéo con chó đi cho đến lúc nó chết mới dừng lại quẳng xác con chó vào bãi rác. Chẳng hiểu sao Linh làm mình nhớ lại bao nhiêu kỉ niệm buồn và đáng sợ của thời ấu thơ đến thế. Linh đôi lúc cũng có những biểu hiện đùa nghịch mà không hề nghĩ đến cảm giác của đối phương ra sao, ví dụ như việc buộc mì tôm vào chỉ câu chó như hôm trước. Nhưng nhìn cái vẻ Linh sốt sắng và làm mọi cách đưa con chó đi phẫu thuật chim mình lại có cảm tình trở lại.

- Hoàng đang nghĩ gì thế?
- Vi làm anh giật mình!
- Hoàng thấy em để tóc này có xinh không?

Em đến bên mình ngồi từ bao giờ. Lắc lắc đuôi tóc buộc bổng trên đầu và nhìn mình cười tít mắt. Mà mình có những cảm xúc rất hay nhé. Không biết có phải chàng trai nào khi yêu cũng thế không. Vi như một thiên thần nhỏ ấy. Em cười em khóc theo cảm xúc, chẳng cần giữ gìn gì. Mỗi khi em đến gần mình, hỏi mình bâng quơ cái gì đó, miệng em chúm chím lại còn mắt thì nhìn thẳng vào mắt mình chờ mình trả lời. Những khi như thế mình lại muốn đè em ra hôn ngấu nghiến vì cái tội đáng yêu.

- Hoàng sao thế? Hoàng đau bụng à?- Ừ…- Thật á? Em xem nào!

Em chọc tay vào áo mình ngay. Vì mải chơi giữa trời lạnh nên tay em giá như băng.

- Trời ơi lạnh quá, sao Vi lại chạm tay vào thịt anh thế?- Hi hi, đưa em xem nào. Xem đau thế nào nào

Vi được thể áp hẳn hai bàn tay vào bụng mình. Lạnh gần chết luôn. Ghét thế không biết. Kéo em vào lòng, cố chịu lạnh để yên cho em ủ ấm tay trong bụng. Em dựa đầu vào ngực mình. Em bé bỏng em ngây thơ em rồ dại của mình. Chỉ muốn ôm em như thế cho đến khi trái đất vỡ tan.

- Hoàng ơi!- Ặc, dmm làm bố giật cả mình.

Thằng Học không biết từ đâu thò cái mặt ngay cạnh đầu mình. Ghê chết.

- Mày không ra bàn chuyện với Hưng Linh à?- Chúng mày cứ nói chuyện đi rồi tao theo.- Hê hê- Cười gì?- Không- Thế mày ra đây làm gì đấy?- Hôm qua tao cũng… ôm Thu :”>

Nhìn mặt thằng Học lúc ấy cười gần chết luôn. Kiểu như lần đầu tiên được ôm gái rồi tình cảm trào lên dập dềnh ý. Vi biết ý nên chạy ra chỗ Linh chơi để mình ngồi với thằng Học.

- Làm sao?
- Thì đấy đấy
- Đấy là nào?
- Thích lắm. Nhưng mà qua bị bố Thu đuổi tí chết.
- Hả?
- Tại ngồi trong buồng nhà nó học bài. Lúc sau tao ngứa lưng quá bảo Thu gãi hộ. Thu thò tay vào gãi thật. Mà gãi lưng càng gãi lại càng ngứa. Nó lại cứ gãi lệch. Tao mới quát mạnh vào, sang trái tí, lên trên tí. Đúng rồi. Sướng quá. Tự nhiên bố nó cầm đòn gánh lao từ đâu vào đuổi đánh tao. May mà chạy được chứ không nay tao nát xác.
- =)))) Ai bảo đã ngồi 2 đứa trong buồng lại còn “mạnh vào” với “sướng quá” =)))))))) Mày liệu mà bảo con Thu giải thích đi.
- Ờ. Thì đã gặp đâu. Cứ nghĩ đến lúc nó ôm tao rồi thò tay vào lưng chạm vào thịt tao là tao lại nổi da gà. Đây này, nhìn này. Sần sùi như da cóc đây thây.
- =))))))))))

Mình nằm lăn ra bãi cỏ mà cười. Đúng là nó nổi da gà hết lên thật. Lông tay cứ dựng đứng hết cả lên.

- Cười cái giề. Dmm – thằng Học nhề môi ra chửi
- Im cho tao cười hết đã. =)))))))))))
- Cười gì cười với.

Linh với Hưng từ đâu chạy lại, mặt tưng tửng kiểu hóng hớt làm mình lại càng cười ác. Định ngỏng cổ lên kể cho Hưng Linh nghe thì thằng Học vội ôm mình vật ra đấm thùm thụp. Vừa đấm vừa chửi trong lúc mình thì cười sằng sặc.

- Thôi thôi đừng đấm nữa. Để bàn chuyện đã nào.

Nghe Vi nói thằng Học mới chịu thôi và kéo mình dậy trong khi mình vẫn đang ngoạc mồm ra cười. Lợi dụng lúc ấy Linh cầm mẩu gạch vỡ thả vô mồm mình. Hic. Ác dễ sợ luôn. Bà này cứ vớ trong tay cái gì là dùng để trảm ngay tức khắc.

- Mày làm gì thế Linh. Gạch đá ngoài đồng toàn cứt trâu cứt bò thôi.- Làm sao. Hôm nọ ổng ngã xuống ao cứt mà vẫn há mồm ra liếm môi cơ mà.- Tao nói thì mày im mà nghe đi. Phát ghét.

Thấy Vi cay cú với Linh mình cũng hả hê phần nào. Vừa nhổ phì phì cho ra hết đất vừa hóng xem kế hoạch của lũ trẻ là gì. Mình chơi lâu mình biết là cứ dính đến bọn trẻ là sẽ thiệt một cái gì đó cho xem. Số mình xui lắm. Không làm gì không khéo cũng vạ lây.

- Tao sẽ bắt đầu đầu tiên nhé! – Thằng Đạo mở miệng trước – Vì chị tao hay sang đó đan nón với bác Vưỡn và quen con chó nên tao nhờ chị tao xử lí con chó cho. Việc của chị ấy là đeo rọ mõm cho nó rồi tháo xích dắt ra cho bọn mình. Nhà đứa nào có bao tải to thì đem ra đi. Việc này làm lúc tối để không có ai nhìn thấy không thì chết bọn mình.- Thế con chó sủa thì sao? – Thằng Giới hỏi- Dm thằng này bị tiêu chảy nhiều quá nên trôi hết cả não hay sao ý. Rọ mõm rồi thì sủa cứt gì.- Còn bên ông Nhượng thì bọn Linh phải lo nhé.- Không sao. Tối chị sang tiếp chuyện bác ý cho.- Nhớ phải xong xuôi đấy. Không được hở đầu tịt đuôi làm không đến nơi đến chốn đâu

Vì Linh trả tiền chữa bệnh cho con chó nên ông Nhượng mới đồng ý giúp. Cuộc sống đôi khi chỉ cần chìa ra ít tiền là giải quyết được hết. Nhưng đó là tất cả mọi chuyện của tối mai. Còn kế hoạch tối nay là cả lũ được người lớn giao nhiệm vụ đạp xe xuống huyện mua pháo hoa về đốt Tết. Đứa nào đứa nấy cũng về sớm nấu cơm để tối đi cho sớm. Đạp xe xuống huyện cũng mất hơn nửa tiếng. Bà mượn cho mình được hai cái xe đạp Nhật có đề số hẳn hoi. Yêu bà quá. Nhất định xuống huyện phải mua cho bà cái khăn quàng cổ.

Bọn mình khởi hành lúc 7h tối. Đi vui lắm. Thằng Học đèo con Thu, thỉnh thoảng lại bị xe thằng Đạo với thằng Biên chèn phi vào cột mốc. =)) Không biết bao giờ thằng Đạo mới quên đi mối thù mì tôm sống này đây. Cả lũ trẻ vừa đi vừa hát đủ thứ bài. Nào là “Ôi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu” đến “đàn bướm phơi phới lướt trên cành hoa rung rinh”. Hát hết nhạc sinh hoạt 15phút đầu giờ thì chúng nó chuyển sang hát Quốc ca với cả Đoàn ca. Hic. Mình nghe muốn lòi cả tai và được cả Linh với Vi cũng gào lên theo. Cứ xe ô tô nào đi qua là cả lũ lại hú hét: “Anh ô tô ơi chúng em yêu anh”. Làm có cái ô tô khách mở cửa sổ ra vứt cái túi người ta nôn tí bay vào mặt mình. Ghê quá!

Lúc đi thì chẳng thấy mệt đâu. Lúc về mới toát mồ hôi. Những thằng kia đi đôi lúc đi lúc về thay phiên nhau đèo còn mình và Hưng thì phải đèo cả đi lẫn về. Chả nhẽ lại bắt Linh với Vi lên đèo à. *3* . Mà cái buổi tối hôm ấy phải gọi là hãi hùng. Ở gần nhà mình mới có đám ma chết trẻ. Ghê lắm. Thằng con con bị điện giật chết. Người ta đem đi chôn sớm vì trẻ con chết phải đưa ma ngay. Chôn được ngày thì bố mẹ nó ngủ cứ mơ thấy nó về ngồi giữa nhà trách: “Sao bố mẹ lại chôn sống con?”. Hoảng quá bố mẹ nó thuê người đào mộ lên xem, lật nắp quan tài ra thì thấy xác nó co quắp trong trạng thái cố mở quan tài. Hic. Nghe bọn trẻ kể mà sao mình thấy vừa điêu vừa sợ.

Vì buổi chiều mới kể xong nên cả lũ vẫn còn hơi ám ảnh. Đường bọn mình đi qua bãi tha ma một đoạn ngắn. Lúc đi cả lũ hát hò không thấy sợ lắm. Lúc về mệt rồi nên im re. Bãi tha ma lại còn có mấy cây bạch đàn dù không có gió nó vẫn cứ đung đưa nên càng kinh. Mà như có dớp ý nhá. Ai đi qua cũng đạp thật nhanh. Chẳng hiểu thế nào. Lúc đi về qua ấy thì trong cả lũ bọn mình tự nhiên có 3 xe thủng xăm họ ngay trước bãi. Xe Hưng Linh, xe Học Thu với xe thằng Giới và thằng Sỹ. Bọn mình sợ sẵn rồi. Tự nhiên nghe chúng nó hét ầm lên là “Huh u… Đợi tao với chúng mày ơi” rồi quay lại thấy chúng nó bỏ cả xe ở đấy chạy bộ đuổi bọn mình. Kinh gần chết luôn. Như ma sống lại. Cả lũ xe còn bình thường đạp hết tốc lực trốn bọn gặp nạn. =))) Tiếng thằng Hưng gọi mình rõ rệt “Hoàng ơi dmm sao mày bỏ tao thằng khốn nạn” mà mình không dám dừng lại. Đạp xe đi một đoạn mới hoàn hồn họ lại xem đằng sau thế nào thì vẫn thấy 6 đứa xe hỏng đang líu ríu đuổi theo. Đến khổ. Vừa hốt vừa buồn cười. Lúc bắt kịp bọn mình thì Linh cứ lao vào ôm Vi khóc vì sợ. Cả thằng Giới cũng khóc tu tu luôn. Lúc ấy buồn cười lắm. Cũng chẳng hiểu sao yếu bóng vía đến thế.

- Dm chúng mày thấy bạn gặp nạn mà chạy như ma đuổi- Ma thật chứ còn gì nữa. Nhìn chúng mày lúc ây lều ngều như bộ xương- Bọn tao sợ gần chết luôn. Tự nhiên lại thủng xăm đúng chỗ nghĩa trang chứ.- Chắc chỗ ấy nhiều gai thôi chứ ma mù gì đâu.- Thế giờ xe pháo thì sao?- Quay lại lấy chứ sao. Toàn đồ đắt tiền cả. Không lấy thì mai đi học bằng mắt à.

Nghỉ một lúc rồi cả bọn động viên nhau quay lại nhặt xe. Ba cái xe chứ ít à. Xe đạp ở quê là một tài sản khá lớn. Bọn mình cố hát thật lo lên để át đi sợ hãi. Quay lại thấy ba cái xe đạp thủng xăm nằm chỏng chơ lên nhau lại càng buồn cười. Chỗ ấy cách nhà có 2km thôi nên tất cả xuống dắt bộ cùng nhau. Hát thì toàn những bài xuyên tạc kiểu “tuổi ấu thơ em đi học ngu như bò” với lại “em sẽ là đầu trâu mặt ngựa, em sẽ là đầu chó mặt dê, em đến trường thầy cô phải sợ, nhếch mép cười như đầu gấu đại ca” mà quên mất là lúc sợ quá vứt đi một nửa số pháo hoa ở bãi tha ma nhưng sợ không dám quay lại tìm.

Điều đáng nhớ nhất mà mình còn giữ lại được trong ký ức là cái ôm thật chặt của em lúc đi qua nghĩa địa và cái khăn quàng cổ mua cho bà vẫn mang được về nhà một cách vẹn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro