Tập 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại Tháp Lý Sơn quanh năm u ám. Một đoàn ngựa đang dần tiến về cánh cổng dẫn đến Hư Âm Điện. Khói bụi bốc lên mù mịt khiến bọn lính không thấy rõ người đi đầu. Nhưng bọn chúng biết kẻ đó là ai.

Một người thanh niên xuống ngựa, từ từ tiến thẳng vào chính điện. Khuôn mặt hắn ta rất điển trai, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ. Đôi mắt xám hoang dại, đăm chiêu như đang nghĩ về điều gì lung lắm.

Người đàn ông trung niên ngồi chễm chệ trên chiếc long ngai. Nhác thấy bóng của người thanh niên xuất hiện, ông ta niềm nở đứng dậy, dang tay chào đón, giọng vui vẻ:

-Kỳ nhi, cuối cùng con cũng đã về!

-Con xin bái kiến phụ thân!- Người thanh niên kia quỳ xuống, cung kính.

-Thế nào? Việc ta giao cho con ở Đại Uyển, con đã làm xong chưa?- Xích Diên hỏi

Xích Kỳ- tên người thanh niên ấy- đứng dậy, đủng đỉnh nói:

-Tâu phụ thân, mọi chuyện đã ổn, bọn người của Tô Dung phái đã hàng phục trước ta. Chúng ta còn thu nạp thêm hàng trăm tên thuộc hạ nữa.

-Tốt lắm!- Xích Diên cười đắc thắng.- Vậy là lực lượng của chúng ta đã lớn, nay lại càng hùng hậu hơn bao giờ hết. Quả không hổ danh con trai ta. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.

Khuôn mặt lạnh như băng kia chợt vẽ lên một nụ cười nửa miệng. Bỗng nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi:

-Phụ thân gọi con về gấp như vậy, hẳn có việc gì quan trọng?

Khuôn mặt cha hắn nghiêm lại, ông ta điềm tĩnh nói:

-Tụ Thạch Thần Công của ta đã luyện tới tầng thứ mười, trên lý thuyết thì ta đã có thể lấy được năm viên đá thần, tuy nhiên...

-Phụ thân đã luyện tới tầng thứ mười rồi sao? Hài nhi xin chúc mừng phụ thân. Thế có việc gì khiến người bận tâm thế ạ?

Xích Diên đằng hắng một tiếng, nói tiếp:

-Ngày hôm qua, từ phía nam, có một luồng gió mang nội lực rất lớn thổi qua đây. Ta e là...

-Lẽ nào phụ thân nghi ngờ...-Con trai hắn tiếp lời

-Đúng, chắc chắn có người, à không một nhóm người đang truy tìm Thất Tinh Thạch, ngăn cản việc làm bá chủ của ta.- Hắn nói như đinh đóng cột

-Phụ thân có chắc không?- Xích Kỳ nheo mắt hỏi lại.

-Trên đời này không ai có thể mang nhiều nguồn nội lực khác nhau, hơn nữa bí mật về năm viên đá thần và bảy viên đá thánh, không chỉ có riêng mình cha con ta biết, mà còn có một kẻ nữa.

-Vậy phụ thân có nghi ngờ ai không?

-Hừm... Một nhóm người mang bảy nguồn nội lực Hỏa, Băng, Vân, Vũ, Phong, Quang, Lôi thì... chỉ có thể là... Thất hiệp mà thôi!- Xích Diên nói một cách ngập ngừng.

-Thất hiệp ư?- Xích Kỳ nói với vẻ thảng thốt.

-Đúng vậy. Có thể bọn chúng đã được người kia chỉ cho phương thức ngăn chặn ta. Vì thế ta gọi con về đây lúc đầu là để nhờ con theo ta thu phục năm viên đá thần, nhưng bây giờ ta đổi ý, con hãy ngăn chặn bọn chúng tìm Thất Tinh Thạch càng sớm càng tốt, riêng ta, ta sẽ tự đi tìm Ngũ Thần Thạch một mình.

-Tìm một mình ư? Không được đâu. Chỉ riêng việc luyện Tụ Thạch Thần Công đã khiến cho người hao tổn sinh khí quá nhiều rồi. Hãy để con đi cũng người.- Xích Kỳ lo lắng.

-Đừng lo cho ta, ta có thể uống Phục Khí Tán để tăng chân khí mà.- Xích Diên trấn an.

-Nhưng thứ thuốc quái quỷ đó chỉ có thể giúp người cầm cự một thời gian thôi, sau đó nó còn khiến người lao lực thêm đó.

-Không sao. Chỉ cần việc lớn thành công, ta sẽ lấy lại được công lực, thậm chí còn mạnh hơn nữa. Tới lúc đó cha con ta sẽ là bá chủ. Hãy nghe lời cha, ta chỉ tin tưởng ở mỗi mình con thôi.

Tới lúc này, con trai hắn không thể cãi lại được nữa, đành xuôi xị chấp nhận sự dàn xếp của cha:

-Vâng, con xin vâng mệnh.

-Tốt lắm.- Hắn ta vỗ vai con mình.- Bây giờ con hãy nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta lên đường sớm.

-Vâng, thưa cha.- Xích Kỳ cúi đầu chào cha, rồi sải bước ra khỏi Hư Âm điện.

Ngoài trời, mây đen phủ kín, che khuất cả vầng trăng bạc. Đến lúc này, khó khăn mới thật sự đến với thất hiệp. Một ánh chớp đột ngột lóe lên, nhưng ánh sáng yếu ớt của nó không đủ để soi sáng vạn vật dưới dương gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro