Tập 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt ba ngày rong ruổi trên yên ngựa, cuối cùng lục hiệp cũng đã đến được chân núi Thương Tương Sơn.

-Ta dừng lại đây nghỉ ngơi rồi hẵng đi tiếp.- Người thủ lĩnh thắng dây cương đề nghị.

-Đồng ý- Ngũ hiệp hô to tán thành.

Thế là mọi người xuống ngựa, lục tục tìm chỗ nghỉ ngơi, chuẩn bị đương đầu với thử thách mới.

Vị thiếu hiệp lẳng lặng tìm đến bờ suối gần đó. Nước suối trong vắt, lạnh mát. Huynh vốc một làn nước mát rượi đưa cao ngang mặt, rồi nhìn dòng chất lỏng đó chảy qua kẽ tay, nhỏ xuống mặt đất. Huynh soi bóng mình dưới làn gương óng ánh, chợt, có thứ gì đó lấp ló trên mặt nước.

Là khuôn mặt của một người con gái. Khuôn mặt thanh nhã, cao quý đang mỉm cười với huynh. Nụ cười hiền hậu đẹp mê hồn.

Huynh quay phắt ra đằng sau. Chẳng có ai ngoài cây cối rậm rạp. Văng vẳng đâu đó là tiếng ngáy đều đều của Đại Bôn lẫn với tiếng hót của chim rừng. Không có gì chứng tỏ cô ấy đang ở đây cả. Không có một thứ gì.

Huynh lại nhìn xuống mặt nước. Vẫn hình ảnh thân quen đó. Người thiếu nữ đã rời xa huynh trong một đêm giông bão.

Huynh đưa tay ra chạm vào khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần ấy. Những vòng tròn đồng tâm thi nhau chạy dài trên làn nước, hình bóng ấy mờ dần rồi chìm khuất dưới lòng suối.

Ngẩn ngơ. Huynh tiếc hùi hụi. Lẽ ra nên níu kéo nó một lúc lâu nữa.

Một cánh hoa đào từ đâu chấp chới theo dòng nước tiến về phía huynh. Cánh hoa đong đưa, vật lộn với từng đợt sóng để không bị nó nhấn chìm. Huynh với tay, vớt lấy cánh hoa nhỏ bé lẻ loi, lòng tự hỏi nó từ đâu ra trong khi xung quanh chẳng có một cây hoa đào nào.

"Có lẽ nó từ trên thượng nguồn trôi về đây". Huynh tự hỏi, rồi tự giải đáp cho những khúc mắc trong lòng mình.

Huynh nhìn chăm chăm vào cánh hoa. Đã sang đầu hè, màu sắc của nó hơi nhạt hơn bình thường, nhưng vẫn toát lên nét tươi tắn của loài hoa được mệnh danh là một trong mười mỹ hoa của Trung Quốc.

Huynh đút cánh hoa vào trong ngực áo, nhẹ nhàng và cẩn thận như cất giữ một bảo vật quý.

Đứng dậy, huynh tựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt hồi tưởng những hoài niệm mà huynh đã vô tình vuột mất.

Mặt trời đã đứng bóng. Mọi người lại tiếp tục tìm đường lên đỉnh núi. Men theo lối mòn có sẵn, sau một hồi quanh co uốn lượn, cuối cùng họ cũng tiến đến đỉnh Thương Tương Sơn.

Thương Tương Sơn chỉ là một ngọn núi với độ cao trung bình, không đến nỗi chót vót như Thiên Sơn hay Nga My sơn. Một hòn núi bình thường, thế thôi.

Điều khác thường của ngọn núi này chỉ ở một thứ. Đó là Chấn Lôi Thạch đang ẩn giấu ở đây, lý do mà lục hiệp đến nơi này.

Sau một hồi ngó quanh, thăm dò cẩn thận, nhưng mọi người chẳng phát hiện ra điều gì đáng nghi cả. Tất cả ánh mắt đều dồn về Đại Bôn với một câu hỏi giống nhau: Huynh đã nghiệm ra gì chưa?

-Huynh chẳng thấy có điều gì khác lạ ở đây cả!- Đại Bôn lững thững trả lời.

-Sao có thể thế được? Huynh xem lại đi Đại Bôn.- Sa Lệ nóng ruột.

Nghe lời Sa Lệ, Đại Bôn cố gắng cảm nhận vạn vật xung quanh. Nét mặt huynh giãn ra, giọng nói có chút khả quan hơn:

-Thấy rồi, ở đằng kia.- Huynh chỉ tay về phía tảng đá to lớn trước mặt.

-Kia á?- Đậu Đậu lăng xăng chạy tới- Chấn Lôi Thạch sao mà to thế này?

Một tảng đá to, xấu xí, xù xì và bình thường như bao tảng đá khác đập vào mắt lục hiệp như một con voi tông vào một con kiến.

-Huynh có nhầm không?- Khiêu Khiêu hỏi lại, cũng phải, anh chàng lớn xác và bộp chộp này lúc nào cũng xớn xác cả.

-Chắc mà.- Đại Bôn nhăn mặt.

-Có lẽ cảm nhận của Đại Bôn đúng đấy.- Hồng Miêu lên tiếng- Vị lão hiệp bí ẩn kia cũng đã bảo chỉ có người có chân khí tương đồng với bảo thạch mới định vị được nó sao?. Hơn nữa tảng đá này chỉ ẩn chứa bí mật của Chấn Lôi Thạch, đâu hẳn là Chấn Lôi Thạch đâu.

-Chắc là Hồng Miêu nói đúng đấy, nếu không khuân vác cả khối đá này là cả một vấn đề đây.- Đạt Đạt phụ họa.

-Còn chần chừ gì nữa, huynh mau mở cẩm nang ra xem ta phải làm gì.- Sa Lệ giục.

Đại Bôn lục lọi trong túi áo. Huynh lôi ra chiếc túi màu cam nhàu nhĩ, mở nút thắt và lấy mảnh giấy bên trong.

-"Phá Thạch"? Thế là thế nào?-Đậu Đậu thốt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro