c12 bọn cướp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn : sạp tạp hóa xuân xuân.

Đêm khuya thanh vắng, vạn vật đều ngủ say. Bầu trời như một miếng vải đen bao phủ lên tất cả, chỉ để lại mấy vì sao le lói phát sáng. Buổi tối hôm nay không có ánh trăng trong trẻo chiếu rọi, quầng sáng màu vàng cũng biến mất sau lớp lớp mây đen.

Ở khu nhà ngoại thành tư nhân độc lập cách xa phố buôn bán phồn hoa lúc này có vẻ tĩnh lặng cùng trầm mặc. Trên đường chỉ có cây cối cao vót đến trong mây, từ xa nhìn lại chỉ cảm thấy như là một đoàn bóng đen hình thù kỳ quái. Không có đèn đường, trong nhà cũng không có ánh đèn nào, dù chỉ tí tẹo. Một dãy nhà ở cứ như vậy lẳng lặng đắm chìm trong bóng tối, bị không khí ẩm ướt cuối thu cứ thế nhồi nhét.

Langley lẻn vào trong khu nhà ở này thì hung hăng rút thuốc lá ra làm một hơi, hắn nghĩ khu nhà trước mắt này quả thực giống như quỷ ốc ( ốc ở đây là nhà chứ không phải con ốc nha mấy bợn.), như khi còn bé được kể cho câu chuyện về ngôi nhà ma cùng bà phù thủy đã trở thành ám ảnh. Nếu không phải tên phục vụ mắt đen kia nói chủ nhân nơi này rất có tiền, xung quanh đây lại hầu như chẳng sắp xếp an ninh bảo vệ gì, hắn và đồng bọn đời nào chịu đựng cái lạnh mà đi đến nơi xa xôi này chứ.

" Ta thế nhưng sợ cả phù thủy lẫn quỷ à..." Langley lầm bầm làu bàu nhấc chân bước qua rào chắn không tính là cao, cúi thấp người ẩn mình trong bụi cỏ. Đồng bọn của hắn đẩy hắn một chút, dùng nhãn thần cảnh cáo hắn chớ có lên tiếng.

Langley nhẹ nhàng bò về phía trước, sau đó lắc mình một cái núp sau cây đại thụ. Hắn thò đầu ra dò xét, bọn họ đã vào hoa viên, cách không xa phía trước là một hồ bơi hình chữ nhật. Langley cảm khái, dãy nhà này thật lớn, hết lần này tới lần khác bên trong không có lấy một cảnh vệ. Thật châm biếm a, giống như bảo tàng kho báu mở rộng cửa vẫy gọi trộm cướp tiến vào vậy.

Hắn gật đầu ra hiệu cho đồng bọn, bọn họ tận lực không phát ra tiếng động, đi tới dãy nhà thông suốt trống trải. Langley trước hết tiếp cận gian phòng có cửa sổ sát đất, hắn đứng dậy khum hai tay đặt trên cửa sổ bằng kính, đường cong trên lưng thập phần lưu sướng. Langley cẩn thận nhìn bốn phía trong phòng, một mảnh đen nhánh không có ai ở. Hắn hướng về phía đồng bọn trốn ở góc tường vẫy tay, đồng bọn cấp tốc im lặng đi tới bên cạnh hắn. Bọn họ dùng dụng cụ thoải mái mở khóa cửa sổ, men theo cửa sổ nhẹ nhàng đi vào trong.

Đồng bọn vỗ xuống vai Langley, mang theo hai người tiếp tục đi về phía trước. Còn dư lại một người hướng Langley gật đầu, biểu thị hắn sẽ giám sát xung quanh, Langley mới đưa chân bước vào trong cửa sổ.

*

Corey tỉnh giấc lúc đối phương đưa chân nhảy qua của sổ, cậu trong bóng đêm mở to đôi mắt nhìn về phía tường. Cậu vẫn duy trì khí tức không làm cho đối phương phát hiện, cậu có thể cảm nhận được người kia đang dùng đôi giày bẩn thỉu đạp lên sàn nhà ngày nào Sanny cũng lau chùi sạch sẽ.

Người kia đã đi tới, Corey nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, từ cửa sổ có thêm người tiến vào, bọn họ hình như đang thảo luận cái gì đó. Corey không hề động, trong nháy mắt cậu đột nhiên quyết định không phản kháng, cậu có chút hiếu kì những tiểu thâu (trộm vặt) này sẽ làm gì.

Một tên trong đám tiểu thâu nhẹ nhàng trèo lên giường Corey, chân đụng vào ván giường kêu chi nha một tiếng. Thanh âm này trong đêm khuya tĩnh lặng quả thật vang dội còn hơn cả đại bác. Corey cực nhanh ngồi dậy, đã bị một bao tải trùm lên đầu.

Bọn họ bọc kín Corey từ đầu đến chân, một người cao to khiêng cậu lên vai, từ trong cửa sổ đi ra ngoài. Hai người phía trước mở đường, hai người phía sau phòng thủ. Bọn họ duy trì đội hình này đi qua hồ bơi rồi sân cỏ.

Bọn họ một đường cẩn thận, rốt cục đến gần rào chắn. Người khiêng Corey vội vàng vứt Corey lên chiếc xe đang chờ, năm người theo đó nhảy vào trong xe, ly khai rất nhanh.

Theo khoảng cách xe chạy ngày càng xa, máy giám sát Omega cũng bắt đầu kêu to, Corey ở trong xe giãy giụa thân thể, cái tư thế hiện tại làm cậu cực kì khó chịu. Corey cố hết sức, đầu đụng vào góc thùng xe. Corey đau kêu " Tê– " một tiếng.

Được rồi, Corey trong lòng nói thầm, năm người trong xe này không phải tiểu thâu nữa rồi, trực tiếp thăng cấp lên làm cướp luôn. Mà con tin trong tay bọn họ- người vừa xui xẻo vừa đang thương lại chính là cậu đây.

Corey bị bao trong bao tải hình chữ nhật, một đường bị máy giám sát kêu cho đầu váng mắt hoa, lại bị xe lắc tới lắc lui làm cho buồn nôn. Thế nên đến khi xuống xe, cậu đều không phân biệt được đây là mặt đất hay bầu trời, lâng lâng chóng mặt.

Cậu bị bỏ vào bên cạnh xe, thành xe lạnh như sắt xuyên thấu bao tải xâm nhập vào. Ngay sau đó một bên cửa xe bị mạnh bạo mở ra rồi đóng lại cái "phanh"! Vài người đi tới trước mặt cậu. Những tên cướp này nói gì đó rất nhanh, bùm bùm như là cãi nhau. Sau đó có người dùng ngón tay chọt chọt cậu.

" Tao không muốn khiêng hắn đâu, quá nặng ! Ai có thể nghĩ tới một Omega cư nhiên lại cường tráng như vậy, hắn ép tao không nhúc nhích nổi !" Cái tên chọt người cậu cậy mạnh nói.

" Hải, mày cũng không thể nói như vậy. Mày và Langley vốn phụ trách vận chuyển, hiện tại mày không làm ai làm ? Langley người vừa gầy vừa nhỏ. Cánh tay mày cơ bắp cuồn cuộn thế kia chẳng nhẽ chỉ để trang trí thôi sao?" Có người chỉ trích hắn.

" Đừng có nói tao nhỏ gầy được không, Địch Lạp Ma Kỳ. Tao cao hơn chúng mày nhé."

Mọi người cười vang.

Cười được phân nửa bỗng nhiên ngừng lại, tiếng bước chân dồn dập vang lên, bọn họ như gió thổi qua. Một người trong số đó lại đi về phía Corey giơ lên cánh tay tráng kiện lần thứ hai xốc cậu lên vai, mang theo Corey cấp tốc đi vào một kho hàng bị bỏ hoang.

*

Sáng sớm lặng yên không một tiếng động phủ xuống phóng ra tia nắng nhàn nhạt. Thành phố còn chưa tỉnh giấc an tĩnh đến lạ kỳ. Gió mang theo hơi lạnh cùng ẩm ướt lướt đến. Mấy con chim sẻ đậu trên dây điện hót tới hót lui, phát ra âm thanh "kỷ nhị kỷ nhị" kỳ quái. Tại thời điểm sớm như vậy, cửa hàng ven đường còn chưa mở cửa, đầu bếp quán ăn mang tạp dề mang bữa sáng ngồi bên cửa sổ, một chiếc xe cảnh sát không có còi báo động lái nhanh qua, chạy về phía tây khu ngoại thành.

Trước cửa lớn nhà Chester, bảo vệ A Sắt đang cầm chổi quét lá rụng =))

Hắn quét rất nghiêm túc, lá rụng như hài tử bị hắn xua về nhà, cẩn thận quét qua quét lại từng khu vực một.

Một trận thanh âm từ phía sau truyền đến làm A Sắt chú ý, thanh âm kia từ xa đến gần, cuối cùng ngừng hẳn. A Sắt xoay người, hai người cảnh sát và Claudia Antiruisi đã từ trên xe bước xuống.

Một cảnh sát có mái tóc ngắn màu vàng đất cầm thẻ cảnh sát, ánh mắt sắc bén nhưng ngôn ngữ lại phi thường thành khẩn:

" Chúng tôi nhận được chỉ thị từ cấp trên, đêm qua có một Omega đi ra từ nơi này, tuy rằng chúng tôi không biết hắn dùng biện pháp gì, một thân một mình đi ra mà không có bầu bạn. Chúng tôi hi vọng có thể lập tức đi vào trong phòng, đây là giấy lục soát."

Cảnh sát có mái tóc xám lập tức mở giấy lục soát ra giơ lên trước mặt A Sắt.

" Chuyện này rất quan trọng, liên quan đến an toàn của Corey, mong cậu phối hợp." Claudia Antiruisi ở một bên lo lắng nói.

A Sắt hơi lui xuống một chút, hướng cảnh sát và Claudia Antiruisi khom người : " Tôi mang các người đi gặp tiên sinh."

A Sắt xoay người để cây chổi sang một bên, mở cánh cổng trắng. Cảnh sát và Claudia Antiruisi đi sau lưng A Sắt, cuối cùng đến bậc thềm trước chủ phòng. A Sắt giơ tay lên gõ cửa một cái, một lát sau, chốt cửa kêu một tiếng, cửa mở.

Là Chester mở cửa, hắn hiếm khi mặc áo sơ mi đơn giản và quần đen như hôm nay, nam nhân trước mặt tản mát loại khí tức bình dị và gần gũi. Chester nhướn mi lộ ra biểu tình nghi ngờ, tóc của hắn bị gió thổi có chút mất trật tự. Rất hiển nhiên, người đàn ông này vừa mới rời giường rồi mặc vội quần áo lên người.

A Sắt đứng lui sang một bên lộ ra ba người phía sau, hắn nói với Chester : " Tiên sinh, bọn họ muốn tìm ngài."

Cảnh sát tóc xám lần thứ hai đưa ra giấy xin lục soát đưa cho Chester.

" Tôi rất xin lỗi." Chester híp hạ mắt, sắc mặt của hắn cũng không tốt, dưới ánh nắng buổi sáng lộ ra chút tái nhợt. Động tác hơi trì độn của Chester đem tác dụng phụ của việc thức đêm hôm qua biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, hắn đưa tay tiếp nhận giấy lục soát.

" Hiện tại chúng tôi muốn biết bầu bạn của ngài hiện ở chỗ nào ? Làm những gì ?" Cảnh sát tóc ngắn màu vàng đất hỏi.

Chester đảo mắt qua giấy lục soát có dấu đen, sau đó hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn bọn họ : " Corey sao... Cậu ta chắc còn ở trong phòng ngủ. Chuyện gì xảy ra ?"

"Xin cho chúng tôi vào phòng của ngài, tiên sinh."

" Đương nhiên, mời vào." Chester tránh ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro