C58 Quyết chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thinh27 (Đinh Ngọc Thư).

Rời xa khu vực thành thị công nghiệp và khu dân cư, tọa lạc trên một con đường đặc biệt là giáo đường Adam, bất quá giờ nó chỉ còn là một tên gọi, vì nơi đây đã bị vứt bỏ. Nghe kể, giáo đường Adam đã có hơn 50 năm lịch sử, thời đó mọi người đều đổ xô về đây nghe thánh kinh và cầu nguyện, thế nhưng theo thời gian xói mòn, hơn nữa càng ngày càng có nhiều giáo đường mới kiến tạo, dần dần mọi người k đến giáo đường Adam cầu nguyện nữa, vì vậy nó liền trở thành 1 nơi hoang vu.

Mấy năm sau, trần nhà bị sụp, tất cả bàn ghế trong giáo đường bị đè nát bấy, mặt đất gập ghềnh toàn đá vụn, khắp nơi dính đầy tro bụi.

Chester cùng bá tước hẹn nhau chính là chỗ này, nơi sẽ k ai quản lý... giáo đường Adam.

Corey đứng trên đống đổ nát, không khí chỗ này làm sắc mặt cậu tái nhợt không khỏe.

Chester đứng cạnh Corey, Jill, Sirius, Debby tay cầm vũ khí đứng sau 2 người họ. Không ai nói chuyện, k khí thập phần an tĩnh.

Bọn họ đang chờ đợi, đợi 1 cái kết quả mà họ mong muốn.

Chester mặt vô biểu tình mà cảm nhận được sự khẩn trương, đây là cơ hội duy nhất của họ... đối đầu trực diện với bá tước. Chester muốn nắm lấy tay Corey, hắn sợ cậu k ở bên mình, có chút k chân thực cảm giác.

Động đậy tay một hồi, Chester liền bất động, buông tha ý niệm đó.

Đang quan sát xung quanh, Corey đột nhiên quay đầu sang, liếc nhìn Chester, lộ ra 1 nụ cười tươi rói.

Thanh âm xe dừng lại ở cửa truyền đến. Tiếp theo là tiếng bước chân và sự tàn phá cánh cửa giáo đường vang lên. Cửa mở ra, xuất hiện trong tầm mắt là ăn mặc y phục hoa lệ mặt mang nụ cười giả tạo bá tước Vanderboom.

"Chào buổi sáng."

Vanderboom chủ động chào hỏi.

Không người nào nguyện ý đáp lại, bầu không khí căng thẳng từ sau khi Lão bước vào càng trở nên nồng nặc.

Corey nhìn Vanderboom mang theo một đội người ngựa nhân mã, trừ bỏ 2 bảo tiêu mặc đồ đen, những người còn lại đều mặc trang phục binh lính, đều mang vũ khí.

Đây quả thực là một cuộc chiến k cân sức, rõ ràng là đi cướp đoạt a, Corey trong lòng giễu cợt mà cười.

Vanderboom tay chống gậy thong thả bước cứ như là trên đất bằng, lão k vội, ngược lại còn có chút đắc ý, hôm qua những người phái đi Williams gia đã hành động, nói k chừng sau khi kết thúc ở đây lão lại thu được thứ gì ngoài ý muốn cũng nên.

"A, Corey tiên sinh."Vanderboom cười nói, "Cậu cũng ở đây à."

Corey đồng dạng mỉm cười, "cảm ơn thời gian qua đã chiếu cố, Vanderboom tiên sinh."

"Vanderboom tiên sinh." Chester mở miệng, "tôi nghĩ ngài mời chúng tôi tới đây là để giao dịch đàm phán, chứ k phải là nơi biểu diễn khoe khoang vũ khí."

Vanderboom nói: "Thân ái Williams tiên sinh, tôi cũng muốn hỏi ngài, tôi là thành tâm mời ngài tới đây nói chuyện, ở giáo đường này, nói k chừng có thể cùng nhau hướng thượng đế cầu nguyện, thế nhưng ba người sau lưng ngài lại phá hỏng mỹ quan rồi."

"Sự thực chứng minh việc làm đó là đúng, Vanderboom tiên sinh." Corey trả lời, "Nếu như chỉ có mình ngài mang binh lính đến không khỏi cũng quá đơn điệu, chả phải ngài rất thích náo nhiệt sao."

Vanderboom nhăn lại lông mày, lão rất k thích nam nhân đầu tóc sặc sỡ miệng lưỡi bén nhọn này.

"Vanderboom tiên sinh." Chester gằn giọng, hắn phi thường chán ghét lão già giả tạo trước mắt này, trước hết hắn còn k muốn có xung đột gì với lão, cũng vì số lượng binh lính và vũ khí phía lão đều nhiều hơn hắn, "tôi trước đó đã cùng ngài nghiêm túc nói rõ, mà ngài cũng thật tình đáp ứng rồi, tôi hy vọng ngài ở chỗ này có thể tuân thủ cam kết."

"Không, không, Williams tiên sinh." Vanderboom nói, "tôi mời ngài đến đây k phải là để viên mãn giải quyết sự việc, cừu hận giữa chúng ta k phải chỉ cần vài lời nói là có thể êm đẹp ổn thỏa."

"Tôi không có kiên nhẫn cùng ngài dây dưa, Vanderboom tiên sinh." Chester lạnh lùng nói.

"Williams tiên sinh, tôi k tin cậu có thể bỏ qua cho tôi dễ dàng như vậy." Vanderboom nói, "nếu không thì cậu cũng quá k xem trọng bầu bạn của mình rồi, tôi cũng có nói qua, tôi tới đây chỉ là để chiêm ngưỡng biểu tình của các người, đứa bé tôi sẽ k buông tha, nữ bác sĩ đó đã bị bộ hạ của tôi ném vào biển làm mồi cho cá rồi. A, còn có tòa biệt thự của các người, ở tây ngoại thành đúng chứ, đêm qua tôi đã phái người đến đó thăm hỏi. Vui chứ, Williams tiên sinh."

Chester cùng Corey k lập tức trả lời, cực kỳ hiếm thấy kinh ngạc biểu tình xuất hiện trên mặt họ.

"Đáng chết, tránh ra, Williams tiên sinh."

Tiếng hô to từ sau lưng Corey và Chester truyền đến, Debby đã nhịn k được xúc động xông lên.

Jill cùng Sirius theo sát sau.

Chester lôi kéo Corey lùi lại.

Vanderboom nheo mắt lại: "các người thật đúng là thiếu kiên nhẫn nhac, Williams tiên sinh, cậu k dự định nói cái gì sao, bọn họ dù sao cũng là bộ hạ của cậu."

Sau khi nói xong, Vanderboom phất tay, hàng binh lính phía sau lập tức xông lên, giơ súng hướng phía Chester bắn phá.

Đoàng đoàng đoàng đoàng....

Đạn bạc từ họng súng đen ngòm bắn ra, tốc độ mắt thường k nhìn thấy được lao tới trước.

Chester kéo Corey núp sau bức tường vỡ, bọn Debby cũng lập tức nằm rạp sau các bức tường vỡ vụn.

Làn đạn công phá vào các bức tường làm đá vụn rơi lả tả lên người họ.

Màn đàm phán bị xé rách, triển khai tiếp theo 1 cuộc chiến tranh đoạt, không, chính xác là ngay từ đầu song phương đã k hề có ý định hòa bình đàm phán rồi. Đối với bá tước mà nói, đây chỉ là màn giải trí giết thời gian, đối với Chester thì đây là kéo dài thời gian cho Hilton k bị thương tổn (hắn k hề biết ý nghĩ xấu xa dơ bẩn của Vanderboom vs con trai mình, hắn chỉ nghĩ lão sẽ lợi dụng việc này để đưa ra vài điều kiện hoang đường trao đổi vs hắn).

Thanh âm đấu súng mãnh liệt chói tai, bọn Debby chỉ có thể từ khe hở bức tường hướng đối diện bắn xạ kích.

Phía bên Chester và Corey đang núp, rất nhanh có 2 bảo tiêu áo đen xông đến đánh lén, Chester vội vàng đẩy Corey nằm rạp xuống, đối đầu với công kích của 1 bảo tiêu.

1 bảo tiêu khác bị Sirius ngăn chặn, 2 súng liền bắn chết.

Bên này, Chester lập tức chế ngự được bảo tiêu, móc ra súng lục trong người nhắm vào đầu gã bóp cò.

Mùi máu tanh lan tràn trong không khí, vết máu loang lổ lưu lại trong giáo đường Adam.

Quốc gia đã khống chế toàn bộ tài sản của Chester, vũ khí họ có lại ít đến đáng thương. Trừ bỏ số súng Jill mang từ doanh trại đến, sót lại chỉ còn 1 cây súng lục và chủy thủ. Người lên kế hoạch là Debby, chủ lực là Jill và Sirius, nên Chester sử dụng súng lục, Corey cầm cây chủy thủ phòng thân.

Alpha có nghĩa vụ bảo vệ Omega của mình, thậm chí k tiếc mất đi sinh mạng. Bất kể thế nào.

Vanderboom đối với việc 2 bảo tiêu mình an bài dễ dàng bị giải quyết nhanh như vậy cũng không kinh ngạc, lão trốn ở phía sau, bình yên mà đứng sau bọn lính vì lão dựng lên "bức tường người" hưởng thụ màn xả súng mãn nhãn.

Vanderboom nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xám xịt, không 1 bóng người.

Thật là 1 cái địa điểm tốt.

"Không thể cứ tiếp tục trốn ở đây." Debby nạp đạn, trầm giọng nói, "Chúng ta k có nhiều đạn lắm, sớm muộn cũng bắn hết."

Jill trở mình: "mấy bức tường này cũng nhanh chóng sụp thôi."

"Chuyển tới cây cột trụ đàng kia đi." Sirius đề nghi.

Ý kiến này cả ba cùng đồng ý, rồi truyền đạt lại cho Chester cùng Corey.

Sau khi nhất trí hành động, Debby đứng dậy xả súng về phía đối phương, những người khác nhân cơ hội chạy về sau.

Lão Debby ở mặt đất đầy đá vụn lăn hai cái, lao tới dưới thân 1 người, dùng báng súng đập vào chân hắn, tên đó lập tức ngã xuống, Debby nhanh chóng nhảy lên, nắm chặt súng, cánh tay cơ bắp vận sức, sử dụng báng súng kết liễu đối phương.

Tiếng kêu thảm thiết làm bọn lính chậm lại công kích 1 chút, nhưng chỉ vài giây, bọn lính lập tức phản ứng.

"Nổ súng, nổ súng...."

Tiếng súng phát ra từ sau cây cột làm bọn lính phía Vanderboom phát ra thống khổ thanh âm.

*

Bê ngoài giáo đường, Arthur ngồi trong ô tô cẩn thận tra xét xung quanh, trong tay cậu cầm 1 chiếc điện thoại, bên trong chỉ có 1 dãy số. Chester nói nếu như phát sinh chuyện gì thì gọi dãy số này là được.

Trong giáo đường, tiếng súng truyền ra ngoài này vẫn nghe được, Arthur cui đầu nhìn điện thoại.

Tiếng thắng xe khẩn cấp vang lên sau lưng, Arthur quay đầu lại, 1 chiếc xe mất khống chế lao vọt lại đây.

Arthur vội vàng khởi động xe.

Xe khởi động hai lần đều k được, Arthur quay đầu lại nhìn, chiếc xe kia rít gào lao tới, ngay lúc sắp sửa va chạm, Arthur cầm điện thoại lập tức nhảy ra ngoài.

Tiếng va đập 2 xe vang lên bên tai bén nhọn, Arthur lăn vài vòng trên mặt đất.

Bình tĩnh lại hô hấp sau, Arthur vui mừng giơ lên điện thoại trong tay, nhưng màn hình điện thoại lại phản chiếu hình ảnh 2 người từ đàng sau đi tới, tay cầm gậy gộc hướng cậu giơ lên.

Edit: Thinh27 (Đinh Ngọc Thư).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro