Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Hôm nay Live đến đây thôi, Live tiếp sau sẽ có thông báo thời gian trước, còn giờ tôi sẽ đem cô ta lên đồn công an." Tạ Trì nhanh chóng tắt phiên live, cô sợ còn live lâu thêm một hồi lại có vấn đề rắc rối gì đó phát sinh.

Sau khi tắt Live, Tạ Trì không tiếp tục kìm hãm bé cưng đang trong hộp, còn cố ý thả nàng ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Luồng âm khí thâm trầm tối sẫm bò ra khỏi ống tay áo, biết rõ Tạ Trì là chủ nhân..... Không phải, biết cô là con sen của mình, cọ cọ lòng bàn tay của cô hòng lấy lòng, sau liền bò đến chỗ nữ quỷ.

Thời điểm, Tạ Trì nhặt được nàng, lúc đó hồn phách của nàng ta bị trọng thương đến hiện tại vẫn không cách nào ngưng tụ hồn thể, hơn nữa ý thức của nàng chỉ sót lại phần bản năng. Hồn phách trọng thương khiến tâm trí nàng chỉ nghĩ đến việc bồi bổ thân thể, mỗi khi nhìn thấy ma quỷ khác, đều nhìn đến chảy nước miếng.

Hắc khí đến gần nữ quỷ, sau đó nhanh chóng biến hóa thanh thành một cái miệng to đầy máu đang chuẩn bị cắn nuốt nữ quỷ, may mắn Tạ Trì phản ứng nhanh nhéo chặn nàng lại, lên tiếng mắng: "Không được ăn thứ này, mau, mau nhả ra!"

Nắm hắc khí đã ngậm được nữ quỷ trong miệng nào cam lòng mà nhả ra, nhưng nàng biết mỗi ngày đều là Tạ Trì cho mình ăn máu và cả máu của cô ngon hơn vị mấy cô hồn dạ quỷ này nhiều, vì thế nàng nghiêm túc cân nhắc một hồi cũng đành lưu luyến không rời, phun đầu nữ quỷ ra,

"Ngoan quá." Tạ Trì nâng nắm hắc khí nựng một trận, thâm tâm cảm thấy trên đời này không có ai ngoan hơn Tiểu Hắc nhà cô, nghĩ vậy trong lòng tức khắc mềm mại.

Trong góc chỉ sót lại mình nữ quỷ đang há hốc mồm, co ro run rẩy thu mình lại đỡ phải biến thành bịch snack ăn vặt, nếu là vậy thà nó trực tiếp hồn phi phách tán còn hơn, đỡ phải lại đầu thai.

Nó thật khờ.

Vốn nhìn Tạ Trì nó vẫn biết cô không phải người đơn giản, nhưng vẫn chưa tưởng tượng được viễn cảnh ở thời đại này có người đến quỷ cũng không buông tha, lấy quỷ đêm gặm như snack. .

Quá độc ác......

Tạ Trì không rảnh mà quản nữ quỷ kia, nó chỉ là một vai quần chúng không quan trọng, hiện tại việc cấp thiết là cô phải đi xem tên thanh niên kia như thế nào, làm ơn đừng chết trong bệnh viện này không thì đó sẽ là lỗi của cô.

Tạ Trì đi thẳng về phía trước, sương mù dần dày lên do tầng âm khí đang bắt đầu lan rộng xâm chiếm toàn bộ không gian, nơi đây đã biến thành sân nhà của đám ma quỷ. Những bàn tay như có như không mọc lên từ vách tường, trần nhà, dưới sàn nhà, bọn nó muốn chạm vô cô nhưng chưa kịp đụng đến thân thể Tạ Trì đã bị nắm hắc khí đóng chiếm trên người cô dọa sợ tán loạn.

Hắc khí trên người Tạ Trì, tuy rằng thuộc về một cái tàn hồn nhưng tàn hồn kia lệ khí âm trọng quấn thân, tràn ngập khí thái hung thần càng thêm hiện tại nắm hắc khí đó còn nhỏ dãi nhìn chằm chằm bọn nó, nói coi ai dám đến gần.

Vì thế, đoạn đường Tạ Trì đi rất thuận lợi không vật ngáng đường, dạt tầng sương mù từ âm khí sang hai bên cô đã đến nơi ngọn nguồn âm khí. Đẩy mở cánh cửa, mọi cảnh tượng bên trong đều đập vào tầm mắt,.

Thanh niên ngồi rúc vào mé giường bệnh, cúi đầu, thần sắc không rõ trong lòng ngực ôm một cái tã lót màu trắng, hắn đung đưa cánh tay, động tác ôn như tựa người mẹ ru con ngủ.

Hắc khi trên người Tạ Trì, à nói cho chính xác là hắc khí quấn quanh cổ Tạ Trì, tức khắc nàng hưng phấn lên, gần như kìm lòng không nổi lượn qua lượn lại quanh cổ Tạ Trì, cực kỳ giống hoàng thượng đợi con sen cho ăn.

"Cút xuống!" Tạ Trì cầm thanh kiếm gỗ đào, mặt không biến sắc tiến lại: "Đã từ lâu lắm rồi tôi đã quyết không sát sinh, đừng có khiến tôi cho nữ quỷ cô thành ngoại lệ."

Thanh niên ngẩng đầu, nét mặt ôn nhu, thế mà giọng nói của hắn lại là âm giọng phụ nữ: "Thần thiếp chẳng qua chỉ là một người mẹ bình thường trông ngóng đứa con sắp hạ sinh của mình thôi mà, ngài hà tất phải làm khó tôi."

"Con cô" "Tạ Trì đứng yên trước mặt thanh niên: "Hàng nghìn sa số vong nhi chấp niệm hóa thành một cái tàn hồn mà thôi, cô nói nó là con? Vậy cô kêu nó một tiếng con xem, nó có gọi mẹ lại không?"

Thanh niên:??

Mẹ nó, sao không đúng như kịch bản vậy!

Thanh niên, à không, nữ quỷ chiếm trong thân xác hắn trong nháy mắt nét mặt vẫn đang ôn nhu bỗng thâm trầm xuống, miếng tã lót trong lòng ngực nàng nhanh chóng bị nhuốm máu đỏ, tiếng khóc trẻ con nỉ non inh ỏi vang dội chói tai, nghe như có vô số người đồng thanh giành mic nói trên phòng live tik tok.

Kiểu loa ngoài để hết cỡ.

"Cô thành quỷ ít nhất cũng mấy trăm năm, hằng ngày chỉ mong ngóng được làm mẹ, khóc trách đến tận bây giờ vẫn giờ vẫn chưa được đầu thai." Tạ Trì ước lượng thử thanh kiếm gỗ đào trong tay, chật có vẻ dùng không mấy thuận tay cô tùy tiện ném qua cạnh giường bệnh, sau đó săn ống tay áo, dứt khoát nện một quyền lên mặt thanh niên.

Bụt!!

Một bóng hình hư ảo lập lòe, xém chút nữa bị đánh văng ra ngoài, choáng váng cáng đáng nhào vào thân thể thanh niên, quỷ thai trong lòng ngực hắn cũng bị chọc giận, cục thịt máu hỗn độn trên mặt không có đôi mắt, chỉ duy nhất một cái miệng đầy răng nhọn, nó nhào ra khỏi tã lót, lấy đà nhảy phóc đến Tạ Trì.

Tạ Trì đang săn nốt ống tay áo còn lại mắt thấy nó nhảy qua, thuận đập thêm một quyền ngay miệng cục thịt máu đó, vang bùm một tiếng nó lăn nhào trên mặt đấu, cục thịt máu như quả bóng cao su, nảy bưng bưng hai cái trên mặt đất, bị đánh đến choáng váng, thất thểu..

Điều này đối với mẫu quỷ trăm năm như nó, vốn đã thấy qua đủ loại đạo thuật đạo pháp, chưa kể pháp trận pháp khí nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy thể loại vật lý siêu độ, đích xác - - Thiết Quyền Công.

Nó lốc cốc xoay vài vòng trên đất, đống thịt máu kia đột ngột mở ra chục con mắt đỏ rực như máu, trong nháy mắt nó tựa que kem phơi dưới nắng tan thành một bãi máu loãng, vô số tàn hồn từ đó thoát ra ngoài bay thẳng đến tên thanh niên.

Biết đánh không lại, liền đổi đường đi rồi.

Cục thịt kia là quỷ thai, không biết được là từ nơi nào đến nhưng dù là quỷ thai vẫn vô pháp khiến đám tàn hồn đó hóa hồn chuyển sinh. Chỉ có thể khiến nó biến thành cục thịt máu không ra người không ra quỷ như thế kia, cho nên vứt bỏ cũng không đau lòng.

Lập tức, nữ quỷ bám trên người thanh niên há miệng đám tàn hồn và vũng máu thịt loãng kia tất cả đều chui vào miệng nó, Tạ Trì ngăn cản không kịp, mắt thấy mà não choáng váng.

"Không xong!"

Tạ Trì nhanh chóng tiến tới, nện một quyền vào bụng thanh niên, nữ quỷ càng kiên cường, ương ngạnh cứng rắn bụm miệng nuốt ngược những thứ đó xuống lần nữa.

"Đám bây ra ngoài cho tao! Cô cùng mấy đứa con trai của cô bay ra ngoài! Nhanh lên!" Tạ Trì hung tợn một quyền lại một quyền liên tiếp nện lên bụng thanh niên, nện nữ quỷ ọe ọe một hồi cũng ói ra, nôn một bãi mỳ ăn liền đầy đất ....

"Muộn rồi...." Nữ quỷ chiếm trong thân xác thanh niên, nở nụ cười đặc biệt quỷ dị: "Tao biết mày không phải người thường, nhưng dù là mày cũng không thể có cách ... "

Nữ quỷ còn chưa dứt lời, Tạ Trì đã nắm lấy nữ quỷ bụp bụp một trận, đập hồn quỷ còn nguyên văng ra khỏi người thanh niên, cô ra lệnh một tiếng nữ quỷ đã bị bé cưng Tạ Trì nuôi bao vây.

Nữ quỷ: Nhỏ yếu đáng thương bất lực...... Run bần bật......

Tạ Trì vẫn tiếp tục nện quanh bụng thanh niên, đánh hắn đến mức toàn bộ buổi ăn khuya đều ói ra, cũng không còn thấy nữa hồn vong nhi nào.

Tạ Trì quay đầu nhìn về phía nữ quỷ: "Tính tình của tao vốn không tốt lắm đâu, hoặc là mày nhè quỷ thai ra đây hoặc là tao đập chết mày."

"Cô,.... cô không phải cô nói từ lâu đã không sát sinh sao...." Nửa điểm kiêu ngạo nữ quỷ cũng không có, chủ yếu là đoàn hắc khí đang thèm nhỏ dãi quanh vòng nó, bộ dáng rõ đang tìm vị trí thích hợp khai khẩu, tuy rằng nó thành quỷ mấy trăm năm là một lão quỷ nhưng thật ra bản lĩnh không lớn.

Chẳng qua, lúc sinh thời từng mang thai 3 bào thai, hai cái sinh non, một cái còn lại vừa hạ sinh đã chết ỉu, trong lòng oán niệm quá nặng mới khiến nó hóa thành oán quỷ, lòng mang chấp niệm, đến nay vẫn không đi đầu thai.

"Ừ, hai tuần qua tao chưa xuống tay sát sinh lần nào." Tạ Trì lạnh lùng nói: "Nhưng còn mày, là quỷ giết quỷ không tính sát sinh, chưa kể không phải tao tự mình động thủ, Tiểu Hắc."

Nắm Hắc khí hưng phấn há to miệng, chỉ chờ Tạ Trì ra lệnh một tiếng, sẽ lập tức ăn cơm.

Nữ quỷ:......

Nó oaa một tiếng nằm liệt, ngồi dưới đất, run bần bật: "Thật...... Thật sự không có cách nào cả..... Hoặc .... Có lẽ có, nhưng tôi không biết, trên người tôi toàn là oán khí tạp nham, không ăn được ....."

Lời nó nói không hẳn là nói dối, Tạ Trì nhăn chặt đôi lông mày, qua một lúc cô lấy ra một cái bình nhỏ, hút nữ vào trong rồi ném cho nắm hắc khi cầm chơi: "Không được ăn, đem về hỏi Sư Điệt thử."

Nắm hắc khí sợ ngây người, không cho nàng ăn còn muốn nàng cầm! Có phải quá tàn nhẫn rồi không!

Nàng ngốc ngốc ngậm cái chai, sau một lúc lâu mới đáng thương vô cùng bò lên người Tạ Trì, không có một chút sức sống, giống như một bãi bùn mềm mềm bọc trên thân Tạ Trì.

Tạ Trì hơi u sầu ngó thăm tên thanh niên kia, hắn vẫn đang hôn mê, tiện để Tạ Trì có thời gian sắp xếp câu chữ, báo cho hắn biết tin dữ.

Tầm nửa tiếng sau tên thanh niên rốt cuộc đã tỉnh, dường như lúc bị nữ quỷ chiếm xác hắn không có ký ức, chỉ sau tỉnh dậy cảm thấy cả người đau nhức, cực kỳ giống văn chương tổng tài hồi đó miêu tả: .......Dường như bị chơi rách oa oa huhu ..... Hoặc là kiểu, giống như bị xe cán qua người.

Đặc biệt là trên mặt, mọi chỗ đều sưng lên.

"Đauu......" Thanh niên ôm bụng hít hà một hơi: "Ai...... Ai là ai nhân lúc mình té xỉu ra tay độc với mình? Xuống tay cũng quá độc ác mà!!."

Tạ Trì:......

Cô ngẩng đầu nhìn trời, lại cảm thấy bản thân trốn tránh trách nhiệm là sai trái. Vì lẽ đó, cô chân thành đầy vẻ vô tội nhìn thanh niên: "Lúc tôi đến xem thì thấy cậu bị nữ quỷ bám vào người, có thể lúc đó nó nhân cơ hội làm gì cậu đi, có cần tôi đưa đi bệnh viện khám không?"

"Tạm thời không cần, từ từ, rốt cuộc cô đã tin trên thế giới này có quỷ rồi ư!" Thanh niên vô thức hưng phấn: "Thế nào! Tôi rõ không phải lừa đảo mà .... Mẹ nó đau quá!"

Hắn che khóe miệng lại, vừa rồi vui quá mức cười hơi lớn khiến cái khóe miệng bị người ta đánh bầm xanh bầm tím của hắn đau đến khó tả.

"Uừm, ừm, ừm ....." Tạ Trì hơi hơi chút đỉnh chột dạ, nhưng việc này chung quy không trách cô được, rốt cuộc vũ khí thuận tay đều không ở bên người, cô chỉ đành dựa vào vật lý siêu độ: "Thôi hay là để tôi đưa cậu đi bệnh viện đi."

"Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Thanh niên xua xua tay: "Mà còn con nữ quỷ kia tại sao dễ dàng rời đi như vậy? Không thích hợp lắm ...... Cũng do tôi khinh địch, bằng không đâu đến nông nỗi này, aai đau ....."

Hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn có cố gắng nỗ lực hạ giọng trấn an Tạ Trì: "Cô không cần lo lắng, tôi sẽ thỉnh trưởng lão đến giúp chuyện này, là do tôi học hành không thông nếu không nhờ nữ quỷ đó tự rời đi, e rằng sẽ còn liên lụy cả cô."

Tạ TRì có chút cắn rứt lương tâm, cô trầm mặc giây lát, sau đó nói: "Cậu .... Nếu không thì thử sờ bụng mình chút đi?"

"Hả?" Thanh niên sờ sờ bụng , trừ có phần hơi đau ngoài da thì cũng đâu c .... Từ từ!!

Hắn hoảng sợ cúi đầu, nhìn phần bụng của bản thân: "Mẹ nó, bụng tôi bị cái gì mà phình ra thế này!"

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Trì: Cái này thật không phải ta làm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro