CHƯƠNG 1: QUẬN CHÚA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuận Hi năm thứ chín, tháng hai.

Xe ngựa chạy nửa ngày, đến hoàng cung thì trời đã gần tối.

Bầu trời phía Tây nhuộm đỏ bởi những áng mây chiều, đối lập với nó là hoàng cung màu vàng kim, trang nghiêm và rực rỡ.

Tiêu Y Ninh bốn tuổi, ngồi trong lòng Lưu Thượng cung, nhìn qua cửa sổ xe ngựa, thoáng thấy lan can bằng đá cẩm thạch trắng như ngọc chạm khắc những con rồng khổng lồ vô cùng nguy nga tráng lệ.

Đây là toà thành, nơi nàng sẽ ở trong tương lai.

Cữu cữu nói rằng thân phụ nàng đã hy sinh trên chiến trường, mẫu thân cũng đã đi mất. Tiêu Y Ninh không biết cái chết là gì, nhưng trực giác mơ hồ của nàng cho biết nàng sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.

Ông cũng cho biết, chính Hoàng thượng và Hoàng hậu muốn đưa nàng vào cung, từ nay về sau, hoàng cung chính là nhà của nàng.

Trước đó nàng đã nghe qua mẫu thân và Hoàng hậu quen nhau tại khuê phòng, tình cảm thân thiết nhất chúng tỷ muội. Mẫu thân tốt như vậy, Hoàng hậu nương nương nhất định cũng thế.

Khi xe ngựa dừng lại, Lưu Thượng cung ôm nàng bước xuống, đợi thị vệ xem xét xong, tiếp tục đi về phía trước.

"Lưu Thượng Cung, chúng ta đi đâu đây?" - Tiêu Y Ninh ngoan ngoãn để bà bế đi, thanh âm mềm mại như sáp, đôi mắt to ngấn nước, cả người giống như một con thỏ nhỏ vô tội.

Lưu Thượng Cung mới ngoài ba mươi, dung mạo đoan trang, mày thanh mắt phượng, cười lên vô cớ khiến người ta cảm thấy thân thiết: "Hồi tiểu thư, chúng ta đến Thừa Càn Điện, bệ hạ đang chờ người."

Tiêu Y Ninh khẽ "ồ" một tiếng, thất vọng cúi thấp đầu, còn tưởng rằng mình sẽ được gặp Hoàng hậu.

Trong cung Thừa Càn, nam nhân mang long bào ngồi trước án thư, nội giám Phương Đức Tuyên dâng trà, một ngụm cũng không uống, thần sắc uy nghiêm thỉnh thoảng liếc nhìn ra bên ngoài, lộ ra chút không kiên nhẫn.

Đại điện vô cùng yên tĩnh, thấy bệ hạ cau mày, tần phi ngồi hai bên kể cả Hoàng hậu không dám lên tiếng.

Trần Quý phi ỷ mình được sủng ái nhiều năm, đi tới nhẹ giọng an ủi: "Hoàng thượng đừng lo lắng, Tiêu tiểu thư sẽ tới ngay thôi."

Thuận Hi đế chậm rãi ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy quan tâm của Quý phi, mày kiếm hơi giãn ra, quay sang Hoàng hậu đang ngồi bên phải: "Lưu Thượng Cung ngươi phái tới rốt cuộc gặp chuyện gì vậy? Lúc này không thấy người trở về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn?"

Hoàng hậu định đáp lời, tiểu thái giám từ ngoài tiến vào bẩm báo: "Hoàng thượng, Tiêu tiểu thư đã tới."

Lưu Thượng Cung cùng Tiêu Y Ninh đi vào đại điện, quỳ xuống hành lễ với đám chủ tử: "Bệ hạ, Tiêu tiểu thư đã đến."

Lưu Thượng cung vừa dứt câu, Tiêu Y Ninh cảm giác mình được ai khác bế lên. Người kia thân hình to lớn cường tráng, có chút giống như phụ thân.

Hoàng đế Thuận Hi nhìn tiểu giai nhân trong lòng như được chạm khắc bằng ngọc bích, không khỏi nghĩ đến huynh đệ tốt đã kết nghĩa với mình, người đã bị mũi tên của kẻ thù xuyên thủng vì để cứu mình. Thấy sóng mũi cay cay, hốc mắt có chút đỏ lên, khàn giọng nói với nàng: "A Ninh, thực xin lỗi..." Chính ông đã để cho đứa nhỏ này trở thành cô nhi.

Tiêu Y Ninh Ninh không biết tại sao người này lại xin lỗi nàng, nhưng nàng có thể nhìn ra được tựa hồ có vẻ rất ưu sầu. Trước đây mỗi khi phụ thân buồn, Tiêu Y Ninh sẽ hôn lên má ông, ông liền cười to khen cô là chiếc áo bông nhỏ biết quan tâm người.

Nhìn người trước mặt, Tiêu Y Ninh đột nhiên chịu không nổi, theo bản năng ôm lấy cổ, hôn nhẹ lên má trái của ông.

Điện Thừa Càn đột nhiên yên tĩnh càng thêm yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe được.

Mọi người đều biết Thuận Hi đế không thích trẻ con, số lần hắn ôm các Hoàng tử và Công chúa trong cung rất ít, huống hồ chi có ai dám to gan như vậy hôn lên mặt ông.

Điều mọi người không biết là, không phải Thuận Hi đế không thích trẻ con, mà là những đứa trẻ trong cung được các phi tần dạy phải kính sợ ông, cư nhiên chúng thiếu đi mất tình phụ tử của người thường. Dần dần, ông cũng không muốn thân mật với bọn nhỏ nữa.

Và hành vi vô tình của đứa trẻ trước mặt khiến ông liên tưởng đến mối thân tình giản dị và thuần phác nhất của người phàm.

Triều Đại Hạ đã kéo dài một trăm năm nhưng dòng máu hoàng gia chảy trong huyết mạch Thuận Hi đế lại lớn lên trong dân gian.

Vào năm Chính Tân thứ mười chín, Thục Tuệ Hoàng hậu vì vướng phải nghi oan mà tự sát, tổ phụ của Thuận Hi đế, Thái tử Văn Duệ đã xin thỉnh cầu cho Thục Tuệ Hoàng hậu nhưng bị buộc tội phản quốc, cả phủ Thái tử đều lãnh án tru di.

Thời điểm đó, trưởng tử của Thái tử Văn Duệ - phụ thân của Thuận Hi đế, vẫn chỉ là đứa trẻ mới sinh, được thái giám bí mật đưa ra khỏi phủ Thái tử, sống lưu lạc kể từ lúc ấy.

Khi phụ thân của Thuận Hi đế đã lớn, ông thành thân với một nữ tử dân gian, hai vợ chồng cùng nhau bán bánh bao để kiếm sống.

Thuận Hi đế, tằng tôn của đế vương đương thời lại bị biến thành một đứa trẻ trong cửa hàng bánh bao hấp.

Hơn 10 năm trước, triều đình lộng quyền, quan lại tham ô khiến nhân dân điêu đứng. Bách tính lầm than, quân khởi nghĩa nổi lên. Sau đó, ông mới tận dụng cơ hội này cùng huynh đệ tốt của mình là Tiêu Cảnh Kỳ để thuận thế cử binh đe dọa triều thần, thanh trừng nịnh quan.

Vì thân phận là trưởng tôn của Thái tử Văn Duệ, binh lính các lớp lần lượt hưởng ứng, nhất thời quân chính nghĩa áp đảo nhưng chỉ trong vòng nửa năm, bọn họ đã tiến đến kinh thành Trường An và giết Tư Mã Vũ Huy, cận thần trong triều vào thời điểm đó.

Hoàng đế Đại Đồng vốn tầm thường và hèn nhát, đành dâng ngọc tỷ bằng cả hai tay.

Kể từ đó, đứa trẻ bán bánh bao ngày nào, 21 tuổi, trở thành hoàng đế quyền khuynh thiên hạ, tức là Hoàng đế Thuận Hi hiện tại.

Nắm giữ trong tay giang sơn bách dân, nhưng lại vô tình đánh mất đi thứ tình cảm gia đình bình dị và trong sáng nhất giữa những người bình thường.

Thuận Hi đế nhớ rằng ông đã từng có hài tử đáng yêu như vậy trước khi trở thành Hoàng đế. Đó là trưởng nữ của ông, nhũ danh là A Bảo. A Bảo thông minh lanh lợi, cả ngày thích nhất là bám lấy ông. Bất cứ khi nào ông phiền lòng, A Bảo sẽ nằm ghé sát vào hôn ông như thế này, rồi cười một cách ngây thơ.

Tuy nhiên số mệnh của đứa trẻ đó không tốt, tuổi còn nhỏ đã vì bệnh đậu mùa mà chết.

Những hài tử và hài nữ khác đều được sinh ra sau khi ông xưng đế vương, bọn chúng đều sợ ông, chưa bao giờ có một đứa trẻ nào vừa ý ông như A Bảo.

Nhìn thấy tiểu giai nhân xinh xắn đáng yêu trong lòng mình, Thuận Hi đế có chút sững sờ, cho rằng chính A Bảo đã trở về.

"A Ninh là một đứa trẻ ngoan." Thuận Hi Đế âu yếm hôn lên khuôn mặt ửng hồng của nàng, trong đôi mắt ngập tràn sự yêu thương.

Bất giác chúng phi tần lại không thể tin nổi.

Hoàng hậu nhìn ra tâm tư bệ hạ, nghĩ tới A Bảo, trong lòng nhất thời có chút ưu phiền. Nàng cố gắng bình tĩnh lại, ôn nhu cười nói: "Bệ hạ, Tiêu quốc công đã không còn, ban thưởng bao nhiêu cũng không được ích lợi, chi bằng cho đứa nhỏ cô đơn này chút gì đó, người nghĩ sao?"

Thuận Hi đế gật đầu: "Hoàng hậu nói rất đúng, vậy...lập đứa nhỏ này làm Quận chúa, lấy hiệu An Phúc Quận chúa đi."

Trần Quý phi khẽ cười: "Quận chúa sau này cũng sẽ giống như tước vị, bình an vô sự, cả đời hạnh phúc."

Hoàng hậu đi tới, hôn lên cái mũi nhỏ của Tiêu Y Ninh, cưng chiều nói: "A Ninh tươi tắn như mẫu thân của ngươi, bệ hạ phong ngươi làm Quận chúa, còn không mau cảm tạ?"

Tiêu Y Ninh không biết Quận chúa là gì, nhưng dựa vào phản ứng của mọi người, nàng biết rằng mình nhất định lợi hại hơn là một "tiểu thư". Khóe môi nàng cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền non như trái lê: "Tạ ơn bệ hạ." Giọng nói ngọt ngào mềm mại như bánh nếp mới ra lò, dư vị còn thấm đẫm hương thơm lá sen.

Thuận Hi đế yêu chiều nhéo nhéo khuôn mặt non non nớt nớt của nàng, cảm giác mềm mại, tựa hồ rất đàn hồi.

Lúc này, Tiêu Y Ninh há miệng ngáp một cái.

Hoàng hậu nói: "Bệ hạ, phòng của Tiêu Y Ninh trong cung Tiêu Phương đã được thu dọn sạch sẽ, hay là để thần thiếp đưa nó đi nghỉ ngơi?"

Mẹ của Tiêu Y Ninh, Ninh thị và Chu hoàng hậu là khuê mật trước khi xuất giá, Hoàng hậu không có con gái kể từ khi trưởng nữ của bà, A Bảo, mắc bệnh đậu mùa và chết yểu. Khi yêu cầu Lưu Thượng cung đón Tiêu Y Ninh vào cung, đã hạ quyết tâm sẽ nuôi nấng nàng như bào nữ của mình.

Không ngờ Trần Quý phi cũng nhanh nhảu cất lời: "Hoàng thượng, Hoàng hậu phụ trách việc hậu cung hàng ngày, sợ nương nương quá bận rộn, thần thiếp rất thích đứa trẻ này, không biết có thể để cho nó sống ở Thanh Trì cung cùng Nhị Công chúa bầu bạn không?."

Sợ Thuận Hi đế không cho phép, bèn nói thêm: "Thần thiếp nhất định sẽ coi nàng như hài nữ của mình, bệ hạ yên tâm."

Nụ cười trên mặt Hoàng hậu hơi đông lại, còn chưa kịp mở miệng, nàng đã nghe Thuận Hi đế trầm giọng nói: "Không cần."

Thuận Hi đế ôm Tiêu Y Ninh lên: "A Ninh này ngoan ngoãn lại rất hợp ý trẫm. Từ giờ trở đi cứ để ở Thừa Càn điện, trẫm sẽ đích thân nuôi dưỡng."

Tất cả các phi tần đều kinh ngạc, nhìn tiểu giai nhân mới ba tuổi, có người hâm mộ, cũng có người ghen tị.

Chỉ có Tiêu Y Ninh mặc cho bệ hạ ôm nàng, không vui cũng không buồn. Nàng không quen biết ai trong cung, ở chung với ai đều như nhau.

Thuận Hi đế đuổi khéo hậu phi, bế Tiêu Y Ninh vào trong, đặt nàng lên chiếc giường rộng, ân cần cởi giày và tất cho nàng.

Thấy Phương Đức Tuyên đi vào, ông hạ lệnh: "Đến noãn các và thu dọn phòng ngủ cho Quận chúa ở. Nhớ kỹ, tốt nhất nên dùng đệm và rèm."

Đợi Phương Đức Tuyên lui ra, ông nói với Tiêu Y Ninh: "A Ninh trước tiên hãy ngủ lại đây, sau khi noãn các của con được thu dọn sẽ sống ở đó."

Vừa nói, ông vừa gọi thêm hai cung nữ đến để chăm sóc cho nàng, đề phòng khi nàng ngã khỏi giường.

Sau khi mọi thứ sắp xếp xong, ông định đứng dậy đi ra ngoài, nhưng ngón tay bị tiểu giai nhân giữ chặt.

Khi Thuận Hi đế quay đầu lại, Tiêu Y Ninh đang nhìn ông với đôi mắt to lấp lánh, sương mù, ngây thơ và đáng yêu.

Thuận Hi đế thấy vậy trong lòng mềm nhũn, ngồi xuống mép giường, cười nhìn nàng: "A Ninh làm sao vậy, ngủ không được?"

Tiêu Y Ninh vẫn nắm chặt tay ông không nói lời nào. Chẳng biết qua bao lâu, khóe miệng của nàng dần dần kéo xuống, trong mắt ẩn hiện tầng nước. Dường như "bảo thạch màu đen" quý giá kia bị tấm màn che phủ, mờ mịt đến mức người ta nhìn không rõ.

Thuận Hi đế trong lòng muốn rơi xuống, ôm nàng ngồi lên đùi, dịu dàng dỗ dành: "Đừng khóc, A Ninh nhất định ngoan ngoãn nhất."

Ông không dỗ Tiêu Y Ninh cũng không sao, nhưng lần này nàng càng khóc dữ dội hơn, vừa khóc vừa nức nở không rõ tiếng.

Thuận Hi đế hiểu ý nàng, ông lại nghĩ đến phụ mẫu mình.

"Bệ hạ, có thể tận trung với quốc là vinh hạnh của thần, nhưng trong nhà còn có thê tử ngóng trông, mong bệ hạ có thể chiếu cố một hai, như vậy thần có thể yên nghỉ ngay cả khi đã chết."

Những lời của Tiêu Cảnh Kỳ trước khi nhắm mắt vẫn còn bên tai, và Thuận Hi đế không thể không cảm thấy có chút tội lỗi.

Ông hứa sẽ thay Tiêu Cảnh Kỳ chăm sóc thê tử và nhi nữ, không ngờ Ninh thị sau khi hay tin chồng mất cũng tuẫn táng theo. Giờ đây, trên đời này chỉ còn lại một mình Tiêu Y Ninh đáng thương.

Đau lòng ôm nàng vào lòng, thấp giọng an ủi: "A Ninh, ngoan, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của con."

Tiêu Y Ninh có lẽ đã khóc đến mệt mỏi, qua mấy khắc, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi trên vai Thuận Hi đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro