2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai mắt nam nhân sáng lên, cười đặc biệt vui vẻ:

"Ngươi có nơi nào muốn đi sao? Cùng ta đến quán bar như thế nào? Chúng ta cùng nhau chơi"

Chung Triết Dương trầm mặc, rất không tán đồng. Dù hắn mới xuống trần gian không bao lâu, nhưng thần thức hắn đảo qua, đã nắm được rất nhiều thông tin. Hắn biết quán bar là loại địa phương nào, một nơi thật không đứng đắn! Loại người gì sẽ đi vào đó!

"Không đi"

Hắn đơn giản trả lời, không muốn lãng phí thời gian với nam nhân này thêm nữa. Ánh mắt của nam nhân này làm hắn nhớ tới con chó kia, con chó ngốc duy nhất tiếp cận hắn, không sợ hắn. Không biết hiện tại nó như thế nào. Có phải lại bị hàng xóm của hắn bỏ quên mất, cô đơn một mình?

Nói là dạo chơi trần gian, nhưng thực ra điều đầu tiên hắn nghĩ tới là mua lễ vật cho chó ngốc. Đã một tháng rồi hắn không gặp nó, dù trễ hơn đồng tộc rất nhiều, nhưng nghe nói nó đã biết hóa hình. Chung Triết Dương nghĩ mãi, không biết ở trần gian có thứ gì có thể mua cho nó làm lễ vật. Rốt cuộc ở tiên giới hắn đã làm cho nó rất nhiều đồ chơi, ví dụ như một quả cầu, khi nó chạm vào sẽ có rất nhiều bươm bướm bay ra.

Nghĩ tới bộ dáng nó yêu thích không buông tay, ngốc ngốc chơi với quả cầu, Chung Triết Dương không nhịn được cong lên khóe môi.

"A..."

Tiếng hô của nam nhân đột ngột vang lên, đánh gãy hồi tưởng của hắn. Lúc này Chung Triết Dương mới nhớ tới bên cạnh còn có một cái người sống. Nhìn biểu cảm này của hắn, cùng là nam nhân, Chung Triết Dương sao có thể không hiểu hắn đang nghĩ gì? Huống chi nam nhân bày ra vẻ nhộn nhạo đáng khinh, cũng không che giấu.

Nếu không cố kỵ tai mắt, Chung Triết Dương đã từ lâu thuấn di biến mất tại chỗ, không để nam nhân dây dưa thêm nữa. Nói đến cũng kỳ quái, phàm nhân gặp hắn không dám tới gần mới đúng, nhưng nam nhân này không hiểu vì sao cũng giống như con chó kia, không sợ hắn, còn đi theo hắn lâu như vậy, cách hắn gần như vậy.

Chung Triết Dương nghĩ nghĩ, lại nghĩ tới bộ dáng chó ngốc. Hắn bâng quơ hỏi nam nhân một câu, dù sao nam nhân cũng là dân bản xứ:

"Thông thường mua lễ vật cho chó, người sẽ mua cái gì?"

Nam nhân ngẩn ra chưa lấy lại được tinh thần. Được một lát, hắn mới chớp chớp mắt to, có chút chậm chạp hỏi lại:

"Lễ vật... cho chó?"

Chung Triết Dương gật gật đầu, khuôn mặt không có cảm xúc gì. Nam nhân vắt óc suy nghĩ, nói ra vài món đồ vật. Chung Triết Dương đều lắc đầu. Những thứ kia nghe thế nào đều nhàm chán.

Thần thức Chung Triết Dương lại kéo dài ra. Mất một lúc, hắn rốt cuộc làm ra quyết định. Hắn sẽ mua một cái ván trượt. Dù là dùng chân thân hay hình người, chó ngốc đều có thể chơi đến vui vẻ. Hẳn là nó sẽ rất thích.

Nghĩ liền làm, chờ đến chỗ đông người, Chung Triết Dương biến mất vào đám đông, làm lơ biểu tình mất mát của nam nhân.

Chung Triết Dương dùng một tuần lễ dạo biến nhân gian, mới vui vẻ quay trở về. Trong túi càn khôn chứa rất nhiều lễ vật cho chó ngốc. Hắn vui vẻ trở về tiên giới, rất nhanh đi tới khu vườn quen thuộc. Nhưng Chung Triết Dương tìm mãi cũng không thấy chó ngốc đâu. Hắn nghĩ, có lẽ nó ở nhà.

Vân Yến Bạch là hàng xóm lâu năm của hắn, cũng là chủ nhân của chó ngốc. Chung Triết Dương đến trước cung điện của Vân Yến Bạch. Vân Yến Bạch cảm ứng được, mời hắn tiến vào.

May mắn Vân Yến Bạch hiếm thấy có ở nhà, Chung Triết Dương âm thầm nghĩ. Hắn vừa đi vào, vừa nhìn xung quanh, ý đồ tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Nhưng để cho hắn thất vọng rồi. Mặc cho hắn tìm thế nào, chó ngốc cũng không xuất hiện, chạy đến mừng hắn như mọi khi.

Vân Yến Bạch quan sát hắn, cũng giải đáp nghi vấn cho hắn:

"Nó không có ở đây"

Vân Yến Bạch nói, sắc mặt không thế nào tốt. Trong lòng Chung Triết Dương lộp bộp một chút. Hắn nhanh chóng hỏi:

"Nó đi đâu rồi?"

Vân Yến Bạch lấy tay đỡ trán. Mặc dù không tình nguyện, nhưng biết Chung Triết Dương quan tâm nó, hắn cũng cố gắng đè nén cảm xúc, kể lại cho hắn.

Nửa tháng trước, chó ngốc hóa thành hình người. Trùng hợp tới động dục kỳ, nó nơi nơi câu dẫn Vân Yến Bạch. Sau cùng, còn bò lên giường hắn, nói nó yêu hắn, muốn trải qua động dục kỳ với hắn.

Vân Yến Bạch tức giận đến xanh cả mặt. Con chó này là khi trước, trong một lần Vân Yến Bạch có việc đến yêu giới, thấy nó bị vứt bỏ thật đáng thương, đói đến gầy còn bộ xương. Không hiểu vì sao lúc đó cảm xúc dâng trào, Vân Yến Bạch nhặt nó về tiên giới. Dù hắn bận rộn không thể bồi nó, nhưng ít ra nó có thức ăn để ăn, có chỗ để ngủ.

Bị chó ngốc quấn lên, Vân Yến Bạch dùng hết cách, cũng khuyên hết lời. Hắn đem chó ngốc đá về yêu giới, tối đến, chó ngốc vẫn xuất hiện trên giường hắn. Vân Yến Bạch bỏ đi, không về cung điện của hắn nữa. Chó ngốc lập tức bám theo, rốt cuộc trên đường gặp phải cha của Vân Yến Bạch, Vân Yến Ngôn. Vân Yến Ngôn tức giận cực kỳ, một cái tát đánh nó xuống trần gian. Chó ngốc đang ở động dục kỳ, thật sự suy yếu, không chịu nỗi lực đạo của cái tát đó, đã chết trước khi rơi xuống.

"Nó đã tiến nhập luân hồi"

Vân Yến Bạch kết thúc câu chuyện như thế. Chung Triết Dương chưa lấy lại được tinh thần. Hắn nghe tiếng hắn gầm nhẹ, nghiến răng nghiến lợi:

"Vân Yến Ngôn!"

Chung Triết Dương muốn cầm đao chạy đi đánh Vân Yến Ngôn, đánh cho hắn cũng nhập luân hồi. Chung Triết Dương hít sâu một hơi, trong đầu không kịp đề phòng lóe ra một hình ảnh. Là nam nhân hắn gặp ở trần gian, cùng với ánh mắt đó của hắn.

Chung Triết Dương không kịp chào hỏi Vân Yến Bạch, lập tức thuấn di đến điện ghi chép luân hồi. Hắn không được phép tiến vào, nhưng quan cai quản xem như nể mặt hắn, giúp hắn tra một chút.

"Nó đã trải qua đến kiếp thứ ba"

"Kỳ Cẩn, 26 tuổi, phàm nhân, hiện tại đang sống ở..."

Chung Triết Dương vừa nghe tin chó ngốc đã chết, lòng nóng như lửa đốt, lại đau đớn, chỉ muốn tìm thấy chó ngốc, ôm lấy nó, an ủi nó, bảo vệ nó. Nhưng nghe đến nó đã qua ba kiếp, Chung Triết Dương hiện tại mới ý thức được, nó không còn là chó ngốc, nó đã sống một cuộc đời mới, trở thành một người khác.

Chung Triết Dương rũ khóe môi xuống, không che giấu được mất mát. Một lúc lâu sau, hắn nghĩ tới, dù nó có biến thành thế nào, ở trong lòng hắn, nó vẫn là chó ngốc của hắn. Chung Triết Dương quyết định sẽ âm thầm đi theo bảo vệ nó, dù bây giờ nó không còn nhớ hắn nữa.

"Có hình ảnh sao?"

Chung Triết Dương hỏi. Quan cai quản thở dài, vung tay lên. Hình ảnh nam nhân đêm đó quấn lấy hắn không bỏ hiện ra trước mặt Chung Triết Dương. Có điều lúc này, nam nhân nhìn thành thục hơn một chút.

Chung Triết Dương bất ngờ mở to mắt, nhưng ở đâu đó trong lòng lại cảm thấy quả nhiên. Quả nhiên chỉ có chó ngốc mới có thể đến gần hắn, thân cận hắn như thế.

Chỉ một thời gian ngắn ở tiên giới, trần gian đã qua vài năm. Không được, hắn phải nhanh chóng trở lại trần gian, đi xem chó ngốc của hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro