Ăn Mất Tiểu Giọt Sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn một tháng kể từ ngày Quảng Lộ bị thương nặng. Chúc Linh tiên tử  lại đến Cửu Vân Tiêu điện cầu kiến nhưng vẫn là nhận được một câu không nặng không nhẹ của Thiên đế.

" Sương Thần vẫn còn chưa khỏe, Chúc Linh tiên tử hôm khác hãy đến."

Trong lời nói Chúc Linh nghe được ý đe dọa rõ ràng này là không muốn nàng gặp Quảng Lộ.

Nhuận Ngọc trong lòng mạc danh, hiện giờ thương thế của Quảng Lộ vẫn chưa khỏi. Hắn không muốn nàng tiếp xúc nhiều người, trước giờ cũng chưa từng nghe Quảng Lộ nhắc đến cái Chúc Linh tiên tử này.

Hắn càng không muốn sai sót gì với Quảng Lộ.

Nghĩ tới Quảng Lộ, Nhuận Ngọc nhớ đến một đêm nọ ở Tàng Thư Các. Đêm ấy hắn không ngủ được vốn là muốn đến Tàng Thư Các tìm vài quyển sách để xem.

Trong Tàng Thư Các lúc ấy có ánh đèn le lói. Là Quảng Lộ !

Nhuận Ngọc điều chỉnh bước chân, khẽ mở cánh cửa sổ nhích lên một chút. Đủ để hắn nhìn vào bên trong.

Bên trong đèn dầu lập lờ , Quảng Lộ như không xương nửa ngồi nửa nằm trên ghế .

Dưới ánh đèn dung nhan nàng kiều diễm xinh đẹp càng nổi bật thêm. Tóc nàng nửa búi bằng trăm bạc, đơn sơ giản dị.

Nhìn xuống một chút, ánh mắt hắn lập tức khóa chặt vào khe hở chết người ở giữa ngực nàng. 'Quả thật mê người !'

Vạt áo mỏng khẽ trượt xuống một bên vai để lộ ra phần da thịt trắng noãn.

Yết hầu Nhuận Ngọc khẽ trượt lên xuống, dáng vẻ này của Quảng Lộ thật giống như yêu nghiệt.

Nếu không phải mấy ngàn năm qua nàng vẫn luôn đi bên hắn. Nhuận Ngọc thực sự sẽ cho rằng Quảng Lộ là yêu nghiệt đến quyến rũ hắn.

Lại nhớ thường xuyên Quảng Lộ chạy theo hắn, nắm lấy ống tay hắn , cười ngây thơ gọi " Ca ca."

Nhuận Ngọc chửi thầm bản thân sao có thể có suy nghĩ không bằng cầm thú với Quảng Lộ như vậy. Hiện tại chưa phải là lúc.

Nghĩ nghĩ Nhuận Ngọc lại xấu hổ bất giác tai hắn có chút đỏ.

Chúc Linh nhìn Thiên Đế lạnh lùng sát phạt lại có biểu cảm như nàng dâu e thẹn như vậy. Trong lòng thầm nói bản thân chắc chắn nhìn nhầm rồi.

" Vậy Chúc Linh không làm phiền Sương Thần. "

Nói xong nàng nhanh chóng hành lễ rồi quyết định đi thẳng đến Nhân Duyên phủ.

" Lão Hồ Ly , Lão Hồ Ly ."

Chưa thấy người là đã nghe tiếng Đan Chu cũng đã quá quen rồi.

" Chuyện gì vậy Tiểu Hồng Hoa?" Chúc Linh tiên tử vốn chân thân là đóa Hoa Hồng. Bình thường Đan Chu tiên nhân đều gọi nàng là Tiểu Hồng Hoa .

Chúc Linh đi vào tự nhiên mà ngồi xuống trước mặt Đan Chu.

" Thiên Đế hắn giấu Quảng Lộ , ta đến mấy lần hắn đều không cho nàng ấy gặp ta. "

" Haiz tên chất nhi này của ta có chút bất bình thường mà. " Vừa nói hắn vùa rót chén trà đưa đến Chúc Linh.

" Lão phu ta cũng chỉ gặp Tiểu Giọt Sương  có vài lần . Nhưng là hắn khó dễ lão phu mãi vẫn không cho ta vào gặp. Bất quá chỉ cho ta vào một lát , sau này ta chỉ có thể gửi cho Tiểu Giọt Sương mấy món đồ chơi cùng thoại bản."

Nhận lấy chén trà từ ta Nguyệt Hạ, Chúc Linh vừa hay cũng khát liền nhấp một ngụm.

" Ngươi nói xem có phải tên cháu trai này của ngươi thích yêu đương giam cầm không?"

" Này ..." Nguyệt Hạ định nói không phải nhưng nhớ lại mấy vạn năm trước cháu trai này của hắn còn nhốt cả Cẩm Mịch lại . Lời nói ra liền nuốt vào bụng , nghĩ nghĩ cũng có khả năng. " Cũng có khả năng."

" Ta nghe tiên nga nói Quảng Lộ bị mất trí nhớ, còn chạy theo chất nhi nhà lão gọi ca ca. "

" Cái này ta cũng có nghe nói, chỉ là ta cảm thấy cháu trai này của ta sẽ không làm gì có hại Tiểu Giọt Sương ."

" Ta không nghĩ hắn hại Quảng Lộ, ta chỉ lo hắn..." Nói đoạn Chúc Linh đỏ mặt, ngập ngừng rồi vẫn nói tiếp. " Hắn ăn mất Tiểu Giọt Sương của chúng ta thôi."

Nghĩ tới Quảng Lộ ngày hôm đó ở rừng U Nguyệt đem nàng bà La Ỷ Nhi dịch chuyển tới bên ngoài rừng. Bản thân nàng ấy lại liều chết với Thao Thiết.

Nghĩ nghĩ bản thân tu luyện ở Tây Côn Lĩnh nhiều năm như vậy lại không thể đánh bại Thao Thiết . Quảng Lộ ở lại Thiên Cung nhiều năm như vậy , bận rộn biết bao lại có thể tiêu diệt Thao Thiết . Trong lòng nàng bây giờ có bao nhiêu hổ thẹn.

Đập bàn một cái rõ to làm đến cả Đan Chu cũng giật mình. " Ta phải trở về tu luyện thôi."

Nói rồi nàng nhanh chóng đứng dậy không ngoảnh mặt nhìn Đan Chu một cái bước ra khỏi Nhân Duyên Phủ. Ở đẳng sau chỉ còn khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì của Đan Chu vẫn đang vẫy tay kêu " Tiểu Hồng Hoa quay lại!!! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro