Thật Ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày này Quảng Lộ đang ở trong thư phòng của Nhuận Ngọc đọc thoại bản mà Đan Chu cho nàng.

" Cốc cốc." Tiếng gõ cửa cắt ngang sự chú ý của Quảng Lộ với thoại bản trong tay.

Quảng Lộ phất tay, cửa chính liền mở. Ỷ Thanh Ti nhanh chóng bước vào, trong tay nàng là khay bánh quế hoa.

Hoa nhan xinh đẹp tựa phù dung , nàng ta lại tỉ mỉ trang điểm một phen. Y phục trắng tô điểm vài bông hoa mẫu đơn. Trông vô cùng thoát tục, trang nhã.

"Thiên Đế bệ hạ ta đến mang cho người điểm tâm ta vừa làm. Ngài..." Còn chưa đợi Ỷ Thanh Ti nói xong nàng ta mới phát hiện người ngồi chễm chệ ở vị trí của Nhuận Ngọc là Sương Thần.

" Ngươi...ngươi Cung Kì Nhã ! "  Ỷ Thanh Ti hốt hoảng kêu lên.

Quảng Lộ nghiêng đầu nhìn cô ta, chớp chớp đôi mắt. " A , Cung Kì Nhã là ai?"

Quảng Lộ mày mắt tự nhiên không chút yên chi, son phấn. Tóc nàng tùy ý búi bằng cây trăm bạc . Đơn giản mộc mạc nhưng nhan sắc vốn dĩ sắc sảo, quyến rũ lại làm mang cho người ta cảm giác bị câu hồn đoạt phách mà không chút dung tục.

Ỷ Thanh Ti biết mình lỡ lời liền cười cười đánh trống lảng " Là ta nhầm, Sương Thần đưng chê cười. Vị đó là một cố nhân của ta , trông người và người đó có vài phần giống nhau. Cho nên , là Thanh Ti mạo phạm mong Sương Thần trách tội."

" Vậy sao? " Quảng Lộ bâng quơ hỏi. " Đan Chu nói ta có ba phần giống với Thủy Thần. Nhưng mà Thủy Thần tên là Cẩm Mịch. Không phải tên Cung Kì Nhã. Vậy rốt cuộc Cung Kì Nhã là ai vậy a di?"

" Đó... đó là." Ỷ Thanh Ti ấp úng.

" Có chuyện gì vậy? " Nhuận Ngọc vừa trở về. Vừa hay giúp Ỷ Thanh Ti tránh khỏi một trận lúng túng.

Tuy nói Sương Thần tuổi tác cùng vị kia có khoảng cách, nay trọng thương mất trí. Nhưng khí thế lúc nãy có chút dọa người.

" Tham kiến Thiên Đế bệ..." Ỷ Thanh Ti nhanh chóng hành lễ, chưa đợi nàng ta nói xong Nhuận Ngọc đã cắt ngang.

" Không cần đa lễ, Thanh Ti tiên tử là có việc gì ?"

" Thần...thần có làm chút bánh ngọt đem đến cho bệ hạ."

" Không cần phiền phức như vậy Thanh Ti tiên tử. Bổn tọa xưa nay không hảo đồ ngọt , tiên tử có lòng là được không cần vất vả." Nhuận Ngọc không lạnh không nhạt nói.

Ỷ Thanh Ti lại càng lúng túng hơn khi nãy,  mặt nàng đỏ lên. Khẽ vén tóc mai qua sau gáy nàng e thẹn nói" Bệ hạ có ơn với Ỷ gia ta , chút chuyện cỏn con này là ta tâm ý..."

" Ca ca bánh ngọt trông ngon quá. Ta muốn ăn." Quảng Lộ cắt lời, đi tới chỗ của Nhuận Ngọc nắm lấy tay hắn cười tươi rói nhìn Ỷ Thanh Ti .

Nhuận Ngọc không chút kháng cự hay khó chịu, tùy ý cho nàng nắm tay hắn. Nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm tay hắn. Trong lòng Nhuận Ngọc có chút mạc danh cảm xúc không nói nên lời. Là vui vẻ , là đắc ý? Quảng Lộ là đang ghen ư?

Bất giác hắn xỏ năm ngón tay xuyên qua kẽ ngón tay nàng rồi nắm thật chặt.

Bởi vì ống tay áo của hắn quá dài che lại cảnh tượng dưới lớp áo nên Ỷ Thanh Ti cũng không phát hiện hai người này mập mờ trước mặt nàng.
Ỷ Thanh Ti gượng cười " Sương Thần nếu thích ta liền làm thêm vài phần khác cho người. Đây là cho Thiên Đế bệ hạ. "

" Không cần phiền phức , ta và ca ca ăn chung ." Nói rồi Quảng Lộ nhanh chóng lấy một miếng bánh cắn một miếng.

" A bánh này thật ngon. "

" Sương Thần thích là được lần sau ta sẽ chuẩn bị cho người vài món khác. "

" Được, đa tạ Thanh Ti ."

" Nếu không có việc làm bổn tọa còn việc phải làm." Nhuận Ngọc nói.

" Thanh Ti thất lễ, xin phép bệ hạ cáo lui."

Nhuận Ngọc gật đầu không nói gì , đợi đến lúc Ỷ Thanh Ti rời đi.

Quảng Lộ mới chóng đưa đến bên miếng hắn một miếng bánh ngọt. " Ca ca bánh ngọt ngọt."

Hắn bất giác hé miệng cắn một miếng bánh. Ánh mắt hắn như bị khó chặt vào đôi môi đỏ mọng của nàng.Yết hầu khẽ trượt lên xuống, hô hấp có chút đình trệ. " Thật ngọt."

Lại nhìn Quảng Lộ hắn khẽ thở dài hỏi " Lộ Nhi không thích Thanh Ti tiên tử sao?"

" Không phải không thích, chỉ là..." Quảng Lộ cúi đầu lí nhí " Đan Chu nói Thanh Ti sẽ cướp ca ca đi. Cho nên ta, ta ..."

" Lộ Nhi ghen ? "

" Ừm ." Quảng Lộ bất giác nói ra lời trong tâm , biết mình lỡ lời nàng liền nhanh chóng bụm chặt miệng lại.

Nhuận Ngọc cười càng sáng lạn, đem Quảng Lộ ôm lấy trong lòng.

" Lộ Nhi không phải ghen , ca ca chỉ có mỗi Lộ Nhi."

Quảng Lộ nghe hắn nói mặt càng thêm đỏ , nhanh chóng đẩy hắn ra chạy đi về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro