Trở Về Nam Hoang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhuận Ngọc đồng ý cho nàng trở về Nam Hoang. Nhưng hắn cũng đi theo , sự vụ lục giới liền đổ xuống trên vai Đan Chu.

Đan Chu chỉ có thể thở dài than thở " Này nhân duyên là lão phu thiếu nợ nó, chỉ có thể này một thân già lo liệu. Mong rằng Giọt Sương Nhi đừng cô phụ khinh khi ta đại cháu trai. Haiz tất cả đều là ý trời ."

Trước khi tiến vào Nam Hoang Quảng Lộ liền đem Nhuận Ngọc y phục sửa thành y phục Nam Hoang.

Nam Hoang vốn chuộng ăn mặc mát mẻ . Quảng Lộ nhìn Nhuận Ngọc bờ ngực trắng trẻo cùng cơ bụng tám múi kia nhịn không được đặt tay lên sờ cảm nhận một chút.

" Ca ca bình thường nếu có thể ăn mặc như vậy y phục liền làm các tiên nga thiên giới đánh nhau tranh giành . Chỉ là ca ca như vậy chịu nổi hay không nga "

Nhuận Ngọc nắm lấy tay đặt lên cơ ngực của chính mình. " Cái này chẳng phải Lộ Nhi trước nay hiểu rõ nhất sao? Đêm hôm trước còn khóc lóc van xin ca ca chẳng lẽ là quên rồi ?"

" Khụ khụ " Quảng Lộ khẽ ho hai tiếng chuyển chủ đề. Chính mình cũng thay y phục Nam Hoang thường ngày.

Nam Hoang thánh địa tiến vào phải đi qua trùng trùng lớp lớp kết giới. Tuy nhiên kết giới nhận thức được huyết mạch của Quảng Lộ.

Nàng đem chủy thủ cắt lên lồng bàn tay, niệm chú . Tiếng niệm chú vừa vang lên một đạo hồng quang quấn lấy Quảng Lộ. Phia trước xuất hiện một cánh cửa .

Quảng Lộ cùng Nhuận Ngọc đi vào , vừa khi hai người đi vào cánh cửa sau lưng liền biến mất.

Từ cánh cửa đi ra là trước mặt có một góc Đa thụ to lớn. Bên cạnh có một bàn đá lớn. Ngồi ở giữa có một nữ tử huyền y ngồi sẵn ở đó.

Trên bàn còn bày trí bánh cùng trà sẵn sàng như thể biết trước có khách ghé thăm.

" Mẫu Thân. " Quảng Lộ nhanh chóng buông tay Nhuận Ngọc chạy đến chỗ nữ nhân nọ. Người nọ khẽ cười ôm lấy Quảng Lộ , giọng nói có chút run rẫy.

" Nhã Nhi của ta , con cuối cùng cũng trở về với mẫu thân."

Nhuận Ngọc nhìn bàn tay trống rỗng có chút tư vị mất mát lại nhìn một màn mẫu tử tình thâm . Bất tri bất giác lại nhớ đến mẫu thân hắn.

Quan sát hồi lâu Nhuận Ngọc mới nhìn rõ dung mạo người kia. Đôi mắt  người đó đặt biệt sáng. Nếu nói nét xinh đẹp của Quảng Lộ là sắc xảo , diễm lệ . Thì người này xinh đẹp tuyệt sắc lạnh lùng trong sáng . Đây là nét đẹp rất giống với Cẩm Mịch . Nhưng Cẩm Mịch nếu so sánh lại kém vài phần cho dù là ngoại hình hay khí chất.

Mẹ con hàn huyên vài câu, Cung Mạn Thiên không khỏi nhìn người bên cạnh Quảng Lộ.

" Nhã Nhi đây là ? "

" Đây là mẫu thân con rễ tương lai ." Quảng Lộ cười tươi nói.

" Cái gì ? " Cung Mạn Thiên không khỏi ngạc nhiên. " Vậy Nhuận Ngọc kia đã bị con đá rồi ư? "

Quảng Lộ đầy mặt hắc tuyến , khẽ ra dấu cùng Cung Mạn Thiên. Vẫn là Nhuận Ngọc nhanh chóng một bước thi lễ .

" Hiền tế là Nhuận Ngọc ra mắt nhạc mẫu."

Quảng Lộ một bên cũng nghệch mặt ra , trước giờ cũng không nghĩ Nhuận Ngọc cứ vậy trước tiếp gọi " Nhạc mẫu ".

" Nhuận Ngọc đúng quả là tên sánh với người. Ta cậy già lên mặt gọi ngươi Nhuận Ngọc như vậy hảo chứ? "

" Tất nhiên là được, Nhuận Ngọc đều hết thảy nghe nhạc mẫu."

Cung Mạn Thiên cười, đối với chàng rể này nàng ta thực sự rất hài lòng." Hài tử tốt , con rể tốt. "

Cung Mạn Thiên lại nhìn nhìn đánh giá Nhuận Ngọc một phen  " Nhã Nhi, con như thế nào lại khi dễ người ta như vậy? "

Nhuận Ngọc khó hiểu nhìn Cung Mạn Thiên lại nhìn sang Quảng Lộ cười càng xán lạn. Chỉ nghe một tiếng thở dài.

" Aiz người trẻ các ngươi thật sự làm người khác khó hiểu . Đi chúng ta trở về Lưu Ly điện. Ca ca của con hẳn là đã trở về rồi. "

Nhuận Ngọc cùng Quảng Lộ vâng dạ một tiếng rồi nối gót theo sau.

Nhuận Ngọc không nghĩ Nam Hoang lại là cái dạng này , so với thiên giới cung điện càng xa hoa hơn.

Gạch lót tường Lưu Ly điện lại là bằng gạch vàng. Khắp nơi vàng vùng linh thạch rãi rác trên đường đi. So với Thiên giới càng này là dạng xa hoa gấp mấy lần.

Nhuận Ngọc là không hiểu vì sao trên đường lại nhiều người nhìn hắn như vậy? Hắn tuy biết bản thân xấu xí nhưng không đến nổi dạng này bị người khác nhìn chằm chằm đi ?

___________________________________

Tiểu kịch

Nhuận Ngọc : Ta trời sinh xấu xí , nhưng bọn họ có cần nhìn ta như thế hay không?

Quảng Lộ : Nếu ngươi xấu xí ,ta đã không này đó mấy vạn năm bên cạnh ngắm ngươi mãi không chán.

Nhuận Ngọc : Thì ra Lộ Nhi chỉ thích vẻ bên ngoài thôi sao?

Quảng Lộ : Ngươi nghĩ sao?

Nhuận Ngọc : ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro