Chương 104: Đội quân Dumbledore

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Umbridge tóm lấy Marietta, quay cô bé lại đối mặt với bà và bắt đầu lay cô bé rất mạnh. Một nửa giây sau Dumbledore đứng dậy, cây đũa phép của cụ giơ lên; Kingsley tiến tới phía trước và Umbridge nhảy lùi lại khỏi Marietta, vẫy vẫy tay trong không trung như thể chúng vừa bị đốt cháy.

"Tôi không thể cho phép giao sư cư xử thô bạo với học sinh của tôi, Dolores." Cụ Dumbledore nói và, lần đầu tiên, cụ thực sự trông rất tức giận.

"Hãy bình tĩnh lại đi, Umbridge." Kingsley nói trong giọng chậm rãi và sâu thẳm của ông. "Bà không muốn gặp phiền phức chứ."

"Không." Umbridge nói không kịp thở, nhìn lên hình dáng mạnh mẽ của Kingsley. "Ý tôi là, đúng, ông nói đúng, Shacklebolt... Tôi... Tôi đã mất bình tĩnh."

Marietta đang đứng đúng nơi Umbridge vừa thả cô ra. Cô bé dường như chẳng hề lo sợ vì sự tấn công bất ngờ của Umbridge, cũng không yên lòng vì được thả ra; cô vẫn giữ chặt áo choàng lên tới tận đôi mắt ngây dại và nhìn chằm chằm về phía trước.

"Dolores." Fudge nói, với không khí cố gắng giải quyết việc gì đó cho dứt khoát "Cuộc họp tối này.... cái mà chúng ta biết chắc chắn rằng đã diễn ra..."

"Vâng" Umbridge nói, bình tĩnh lại. "Vâng....ừh...cô Edgecombe đã cảnh báo với tôi và tôi tới tầng bảy ngay lập tức, đi cùng những học sinh đáng tin cậy, để bắt quả tang những trò trong buổi họp. Tuy nhiên, hình như chúng đã được báo trước tôi sắp đến, bởi vì khi chúng tôi tới tầng bẩy, tất cả đều đang chạy đi mọi hướng. Tuy nhiên, không sao cả. Tôi có tên tất cả các trò ấy ở đây, Cô Parkinson đã chạy vào Căn phòng yêu cầu để tìm xem nếu chúng có để sót lại vật gì không. Chúng tôi cần bằng chứng và căn phòng đã cung cấp. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy tên Potter trên danh sách, tôi đã biết chúng ta đang phải giải quyết với cái gì."

"Xuất sắc." Fudge nói, nụ cười nở rộng trên khuôn mặt. "xuất sắc, Dolores. Và....ôi chao..."

Ông ta ngước lên nhìn cụ Dumbledore, người vẫn đang đứng cạnh Marietta, cây đũa phép của cụ giữ lỏng lẻo trong tay.

"Xem chúng đã đặt tên nhóm là gì này?" Fudge nói yên lặng. "Quân đội của Dumbledore."

Dumbledore tiến đến và cầm lấy mảnh da dê từ Fudge. Cụ nhìn chăm chú vào tiêu đề được viết nghuệch ngoạc bởi Hermione mấy tháng trước và trong một lúc dường như không thể nói được lời nào. Sau đó cụ nhìn lên, mỉm cười.

"Tốt, cuộc chơi đã kết thúc." Cụ nói đơn giản. "Ngài có muốn một bản nhận tội từ tôi không, Cornelius hay một lời trình bày trước những nhân chứng này là đủ?"

Cô thấy Minerva và Kingsley nhìn nhau. Có sự sợ hãi trên cả hai khuôn mặt. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, và dường như Fudge cũng vậy.

"Lời trình bày?" Fudge nói chậm rãi. "Cái gì... Tôi không...?"

"Quân đội của Dumbledore, Cornelius." Dumbledore nói, vẫn mỉm cười khi cụ vẫy vẫy tờ danh sách trước mặt Fudge. "Không phải quân đội của Potter. Quân đội của Dumbledore."

"Nhưng... nhưng..." Sự thấu hiểu cháy dữ dội bất chợt trên khuôn mặt Fudge. Ông bước lùi lại sợ hãi, kêu lên, và nhảy ra khỏi ngọn lửa một lần nữa. "Ông?" Fudge thì thầm, lại dẫm lên chiếc áo choàng cháy âm ĩ.

"Đúng vậy." Dumbledore nói vui vẻ.

"Ông thành lập cái này?"

"Là tôi." Cụ Dumbledore nói.

"Ông tuyển mộ học sinh cho... cho quân đội của ông?"

"Tối nay là buổi họp mặt đầu tiên." Dumbledore gật đầu nói. "Đơn thuần để xem liệu chúng có thích thú tham gia với tôi không. Tất nhiên, giờ tôi thấy rằng thật là sai lầm khi mời cô Edgecombe đây."

Marietta gật đầu. Fudge nhìn từ cô bé tới Dumbledore, ngực phồng lên.

"Vậy là ông âm mưu chống lại tôi!" Ông ta kêu lên.

"Đúng vậy." Cụ Dumbledore nói thích thú.

"Không! Không... Giáo sư Dumbledore!" Harry hét lên.

"Yên lặng, Harry, hoặc ta sợ rằng trò sẽ phải rời khỏi văn phòng của ta đấy." cụ Dumbledore nói bình tĩnh.

"Đúng đấy, im mồm đi, Potter!" Fudge sủa, kẻ vẫn đang nhìn hau háu vào cụ Dumbledore cùng sự sung sướng đáng sợ. "Tốt, tốt, tốt. Ta đến đây tối nay dự định trục xuất Harry và thay vào đó..."

"Thay vào đó ông bắt được tôi." Cụ Dumbledore nói, vẫn mỉm cười. "Như là mất một đồng Knut và tìm được một đồng Galleon, phải không?"

"Weasley!" Fudge hét lên, giờ rõ ràng rung lên cùng sung sướng. "Weasley, cậu đã ghi hết xuống chưa, mọi thứ ông ấy nói, lời nhận tội, đã có hết chưa?"

"Rồi ạ, thưa ngài, tôi nghĩ là đủ tất cả, thưa ngài!" Percy háo hức nói, mũi nó dính lấm chấm mực từ tốc độ ghi chép của nó.

"Phần ông ta cố gắng xây dựng quân đội chống lại Bộ Pháp thuật và làm việc để tôi bị mất ổn định?"

"Vâng, thưa ngài, có hết rồi ạ, đủ rồi ạ!" Percy nói, đọc lướt qua những lời ghi chép một cách thích thú.

"Tốt lắm." Fudge nói, khuôn mặt giờ rạng lên vì vui sướng. "Sao lại một bản nữa, Weasley, và gửi một bản tới tờ Nhật Báo Tiên Tri ngay lập tức. Nếu chúng ta gửi một con cú nhanh thì chúng ta có thể cho xuất bản vào sáng mai!" Percy lao ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, và Fudge quay lại nhìn cụ Dumbledore. "Giờ ông sẽ được hộ tống tới Bộ Pháp thuật, nơi ông sẽ chính thức bị buộc tội, và sau đó sẽ được gửi tới Azkaban đợi cho đến phiên toà xử!"

"Àh," Cụ Dumbledore nói hoà nhã. "Vâng, vâng, tôi nghĩ chúng ta có thể làm nó hơi có chút trục trặc."

"Trục trặc?" Fudge nói, giọng vẫn rộn ràng cùng sự vui sướng. "Tôi không thấy trục trặc nào cả, Dumbledore!"

"Ờh" Cụ Dumbledore biện hộ. "Tôi sợ là tôi thấy có."

"Ồ, thật chứ?"

"Thôi được... hình như ngài chỉ dốc sức dưới ảo tưởng ám ảnh rằng tôi sẽ - nói thế nào nhỉ? - đi một cách im lặng. Tôi sợ rằng tôi sẽ hoàn toàn không đi yên lặng đâu, Cornelius. Tôi hoàn toàn không có ý định được gửi tới Azkaban. Tất nhiên là tôi có thể trốn thoát - nhưng thật là phí thời gian, và thực sự thì tôi có thể nghĩ ra hàng đống thứ tôi nên làm hơn."

Khuôn mặt Umbridge trở nên đỏ dần lên; ả ta nhìn như thể đang bị đổ đầy nước nóng. Lão Fudge nhìn chằm chằm vào cụ Dumbledore với một nét mặt rất ngu ngốc; như là ông ta vừa bị đánh bật tình bởi một cú đấm bất ngờ và không thể tin được nó đã xảy ra. Ông phát ra một tiếng nghẹt mũi nhỏ, sau đó nhìn quanh vào Kingsley và người đàn ông cùng mái tóc xám ngắn, người duy nhất trong căn phòng vẫn hoàn toàn im lặng cho tới nay. Người đó gật đầu bảo đảm với Fudge và tiến về phía trước một chút, tách ra khỏi bức tường. Cô nhìn thấy tay ông ta giãn ra, hầu như là tình cờ, về phía túi áo.

"Đừng có ngốc thế, Dawlish." cụ Dumbledore nói nhẹ nhàng. "Ta chắc chắc rằng cậu là một Thần Sáng xuất sắc. Ta vừa nhớ ra cậu đã đạt được điểm Oustanding trong tất cả các kỳ kiểm tra thường đẳng nhưng nếu cậu cố gắng để... ờ... đưa ta đi bằng vũ lực, thì ta sẽ phải làm đau cậu đấy."

Người đàn ông tên Dawlish nháy mắt khá ngu ngốc. Ông ta lại nhìn vào Fudge, nhưng lần này dường như đang hi vọng cho một manh mối làm gì tiếp theo.

"Vậy thì." Fudge cười khẩy, bình tĩnh lại. "Ông định đơn phương độc mã đánh lại Dawlish, Shacklebolt, Dolores và cả tôi nữa sao, Dumbledore?"

"Ồh, không." Dumbledore mỉm cười nói. "Không, trừ khi ông quá ngu ngốc để bắt tôi phải làm như vậy."

"Ngài ấy sẽ không đơn phương độc mã đâu!" Minerva nói to, thọc tay vào túi.

"Ồ ông ấy sẽ đấy, Minerva!" Dumbledore nói mạnh mẽ. "Hogwarts cần giáo sư!"

"Vớ vẩn đủ rồi đấy!" Fudge nói, lôi cây đũa phép ra. "Dawlissh! Shacklebolt! Bắt lấy ông ta!"

Một làn ánh sáng mờ bạc loé lên quanh căn phòng; có một tiếng nổ vang như của tiếng súng và nền nhà rung lên; một bàn tay tóm lấy cổ Harry và đè nó xuống nền nhà khi ánh sáng mờ bạc thứ hai biến mất; vài bức chân dung hét lên, Fawkes kêu rít và một đám bụi tràn ngập không gian. Ho sặc sụa trong khí bụi, cô nhìn thấy một bóng dáng tối đen đổ xuống nền nhà cùng một tiếng sầm ngay phía trước nó; có tiếng la thét và tiếng uỵch cùng ai đó đang khóc. "Không!", và sau đó là tiếng kính vỡ, tiếng bước chân ẩu đả điên cuồng, tiếng rên rỉ.....và im lặng.

Harry cố gắng len qua xung quanh để nhìn ai đã suýt bóp nghẹt nó và thấy Minerva núp bên cạnh nó. Cô ấy đã kéo nó và Marietta ra khỏi chỗ nguy hiểm. Bụi vẫn lơ lửng nhẹ nhàng xuống chúng qua không khí. Thở hổn hển, Harry thấy một hình dáng rất cao đang tiến về phía chúng.

"Mọi người ổn chứ?" Dumbledore hỏi.

"Vâng!" Minerva nói, ngồi dậy và kéo Harry cùng Marietta lại với cô ấy.

Bụi sáng dần hết. Khung cảnh tan hoang của căn phòng hiện ra lờ mờ trong tầm mắt: chiếc bàn của cụ Dumbledore đã bị lật đổ, những dụng cụ bằng bạc của họ đều vỡ tan thành mảnh. Fudge, Umbridge, Kingsley và Dawlish nằm bất động trên sàn nhà. Con phượng hoàng Fawkes bay vút lên thàn vòng tròn bên trên chúng, hát dịu dàng.

"Thật không may, tôi phải ếm bừa lên cả Kingsley, nếu không thì sẽ rất bị nghi ngờ." cụ Dumbledore nói nhỏ. "Cậu ấy thông minh một cách xuất săc, thay đổi ký ức Edgecombe như vậy khi tất cả đều đang nhìn đi hướng khác. Cảm ơn cậu ấy hộ tôi, được không, Minerva?" cụ nói rồi thấy Minerva gật đầu mới nói tiếp

"Bây giờ, tất cả họ sẽ sớm tỉnh dậy và tốt nhất là họ không biết rằng chúng ta đã có thời gian để nói chuyện, mọi người phải xử sự như là chưa giây phút nào trôi qua, như là tất cả họ chỉ vừa bị đánh xuống sàn nhà, họ sẽ không nhớ đâu."

"Ngài sẽ đi đâu, Dumbledore?" Minerva thì thầm. "Quảng trường Grimmauld?"

"Ồ, không." Cụ Dumbledore mỉm cười nói. "Tôi sẽ không đi trốn ở đâu cả. Fudge sẽ sớm ước rằng ông ấy chưa hề đuổi tôi ra khỏi Hogwart, Tôi hứa đấy."

"Giáo sư Dumbledore...." Harry bắt đầu.

"Nghe này, Harry." Cụ nói khẩn cấp. "Trò phải học Occlumency với hết sức của trò, trò có hiểu không? Làm mọi thứ Giáo sư Snape bảo trò và thực hành nó thường xuyên mỗi buổi tối trước khi đi ngủ sao cho trò có thể che giấu tâm trí lại khỏi những giấc mơ không tốt - trò sẽ sớm hiểu vì sao, nhưng trò phải hứa với ta..."

Người đàn ông tên Dawlish động đậy.

"Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu." cô vội nói

Cụ Dumbledore cầm lấy cổ tay Harry.

"Hãy nhớ phải che giấu tâm trí! Trò sẽ hiểu."

Fawkes bay vòng quanh căn phòng và sà xuống trên cụ. Cụ Dumbledore thả Harry ra, giơ tay lên và nắm chặt cái đuôi vàng dài của con phượng hoàng. Có một tia lửa loé lên và cả hai biến mất.

"Ông ta đâu rồi?" Fudge hét lên, đẩy người dậy. "Ông ta đâu rồi?"

"Tôi không biết!" Kingsley hét lên, cũng nhảy dậy.

"Hừm, ông ta không thể Độn Thổ được!" Umbridge la lên. "Ta không thể làm thế trong ngôi trường này..."

"Cái cầu thang!" Dawlish hét lên, và ông ta lao người lên cánh cửa, giật mạnh nó mở ra và biến mất, theo sát sau là Kingsley và Umbridge. Fudge chần chừ, rồi cũng đứng lên chậm chạp, phủi bụi từ vạt áo trước. Có một sự im lặng dài đau đớn.

"Ừm, Minerva." Fudge nói ghê tởm, kéo thẳng cái tay áo sơ mi rách. "Tôi sợ rằng đây là đoạn kết cho người bạn Dumbledore của bà đấy."

"Ngài nghĩ vậy, phải không?" Minerva nói khinh bỉ.

Fudge dường như không nghe thấy lời bà. Ông ta đang nhìn quanh căn phòng tan hoang. Một vài bức chân dung huýt sáo chê bai ông ấy; một hay hai người còn còn làm những cử chỉ tay giận dữ.

"Tốt hơn hết là bà đưa hai đứa này đi ngủ đi." Fudge nói, nhìn trở lại Minerva cùng cái gật đầu thô bạo về phía Harry và Marietta.

Cô ấy không nói gì cả, nhưng dẫn Harry và Marietta ra cửa.

"Ngài biết đấy, ngài Bộ trưởng, tôi không đồng ý với Dumbledore ở rất nhiều điểm, nhưng tôi không thể phủ nhận ông ấy có phong thái rất đặc biệt." Phineas Nigellus nói, lão Fudge chỉ hừ mạnh một tiếng rồi nhìn sang cô nói

"Cô Macmillan, Dolores sẽ tạm thời thay thế cho Dumbledore, cô hãy giúp đỡ cô ấy."

"Tôi còn chưa đủ bận sao?"

"Cô đang từ chối nhiệm vụ?"

"Tôi đang từ chối lời đề nghị, thưa Bộ trưởng. Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép." cô nói rồi lập tức rời đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro