Chương 120: Hang Sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe tin báo từ Sam rằng Harry đã tới Hang Sóc cô cũng vội tới đó xem tình hình. Giờ cô quản không nổi mấy chuyện kia! Harry là chìa khoá tiêu diệt Voldemort, nếu giờ nó chết, mọi thứ sẽ đi tong. Đó là còn chưa nói cô còn không biết tình hình của Remus ra sao!

"Saquina, Chúa tể nói cô phải ở đây và chờ lệnh!" Đuôi Trùn thấy cô đi ra thì vội ngăn lại mà nói

"Ngươi dám cản ta!" cô lạnh giọng mà nói, tay còn cầm sẵn đũa phép mà giơ lên. Thấy vậy hắn liền ré lên rồi biến thành con chuột chạy đi.

Khi cô độn thổ đến Hang Sóc liền nghe thấy tiếng Remus...

"Sinh vật nào ngồi ở trong góc khi Harry Potter đến văn phòng ta ở trường Hogwarts lần đầu tiên?" cậu ấy vừa nói vừa lắc nhẹ người Harry. "Trả lời ta!"

"Một... một con Grindylow trong bồn nước thì phải?"

Remus thả Harry ra và ngả lưng dựa vào tủ chén.

"Vậy là sai hả?" Hagrid gầm lên.

"Thầy xin lỗi, Harry, nhưng thầy phải kiểm tra." Remus nói ngắn gọn, "Chúng ta đã bị phản bội. Voldemort biết con được dời đi đêm nay và chỉ kẻ nào tham gia trực tiếp trong kế hoạch này mới có thể báo cho hắn biết. Con có thể là một kẻ đội lốt giả."

"Vậy sao chú hông kiểm tra tôi?" Hagrid thở hổn hển, vẫn còn đang chật vật lách qua khung cửa.

"Bác là người lai khổng lồ." Remus nói, ngước lên nhìn Hagrid. "Thuốc đa dịch chỉ dùng cho con người mà thôi."

"Không ai trong Hội Phượng Hoàng lại đi báo cho Voldemort việc chúng ta di chuyển đêm nay cả." Harry nói. "Voldemort chỉ đuổi kịp theo con vào phút chót, lúc đầu hắn không biết ai là con. Nếu hắn nắm được kế hoạch thì ngay từ đầu hắn đã phải biết con là người đi với bác Hagrid chớ."

"Voldemort đuổi kịp con à?" Remus nói gay gắt. "Chuyện gì đã xảy ra? Làm sao con thoát được?"

Harry giải thích bọn Tử Thần Thực Tử đuổi theo hai bác cháu như thế nào và nhận ra nó là Harry ra sao, rồi chúng bỏ dở cuộc truy đuổi, và có lẽ chúng đã thỉnh đến Voldemort, hắn đã xuất hiện chỉ ngay trước khi nó và bác Hagrid đến được nơi ẩn náu trong nhà cha mẹ cô Tonks.

"Chúng nhận ra con à? Nhưng bằng cách nào? Con đã làm gì?"

"Con..."

"Mundungus Fletcher đã sớm phản bội Hội rồi. Hắn đã báo cho Voldemort về kế hoạch." cô bước vào mà nói

"CÔ CÒN CÓ TƯ CÁCH ĐẾN ĐÂY VÀ NÓI NHỮNG LỜI NÀY? CÔ NGHĨ TÔI CÒN LÀ THẰNG NGU TIN CÔ NHƯ NHỮNG NĂM TRƯỚC SAO!" Harry tóm lấy cổ áo cô mà gào lên

"Không tin ta chỉ có chết!" cô đáp lại một cách ngắn gọn, lúc này Remus lao lại phía cô và vạch tay áo trái cô lên làm lộ ra dấu ấn hắc ám

"Cậu thật sự..."

"Nếu cậu không tin tôi, tôi cũng không muốn giải thích đâu, Remus."

"Giải thích? Cô đã chọn theo phe lão Snape, theo phe Voldemort mà còn đòi giải thích?" Harry lại gào lên lần nữa

"Những gì con thấy chưa phải sự thật đâu, Harry."

"Không phải sự thật? Chính mắt tôi thấy Snape giết cụ Dumbledore. Hắn ta là đồ hèn! Snape là tên sát nhân!" Harry tiếp tục nói, cô lập tức tóm lấy cổ áo Harry đẩy mạnh nó vào tường đồng thời đũa phép chĩa vào cổ nó "Sao? Giờ muốn giết tôi như cách tên sát nhân chồng cô đã giết mọi người à!"

"Câm miệng!"

"Quinny, bình tĩnh..."

"Cậu tự đi mà bình tĩnh!" cô quát cả Remus

"Thằng bé là con của Lily và James đó! Sirius còn là cha đỡ đầu của thằng bé, Quinny." Remus nói câu này khiến cô bật cười nhìn Harry vẫn đang dùng ánh mắt căm phẫn với cô

"....Cậu nghĩ nó còn lí do khác để sống đến bây giờ à!" cô nói rồi buông Harry ra rồi ném cho nó một cái túi "Đi tìm Trường Sinh Linh Giá. Thứ đó sẽ giúp ngươi phá huỷ chúng, Potter. À còn cái này..." cô nói rồi đưa cho nó sợi mề đay cô đã phá huỷ "Chắc ngươi và lão ong mật đó tìm phải đồ giả đúng chứ. Nó bị phá huỷ rồi! Giờ chắc còn ba... bốn cái Trường Sinh Linh Giá. Tìm chúng và phá huỷ chúng! Đó là cách duy nhất ngươi có thể làm nếu muốn tiêu diệt Voldemort. Nếu không tìm được thì ngươi có thể tạm lánh đi một thời gian."

"....Tại sao? Tại sao cô lại làm vậy?" Harry nhìn cái túi chứa nanh Tử Xà cùng sợi mề đay mà hỏi

"Chúng ta có chung kẻ thù." cô đáp một cách cộc lốc

"Không. Tại sao cô lại theo phe Voldemort? Chỉ vì Snape?"

"Ngươi còn chưa hiểu ra sao Potter. Nếu ngươi không phải con trai của James và Lily. Nếu Sirius không nhờ cậy ta bao năm thì ngươi nghĩ ta có muốn dính đến một kẻ bốc đồng và thiếu suy nghĩ như ngươi không! Còn cả lão Dumbledore, lão già chết tiệt..."

"Cô không có quyền nói cụ Dumbledore như vậy!"

"Vậy ngươi nghĩ ngươi là ai mà có quyền nói Severus như thế! .....Ta vẫn sẽ tìm Trường Sinh Linh Giá và ta sẽ báo cho ngươi khi phá huỷ được chúng." ngay khi cô vừa dứt lời thì có hai người xuất hiện trong sân

Đó là Hermione và Kingsley, cả hai còn nắm chặt một cái móc treo áo cong queo. Hermione lao mình vào vòng tay của Harry, nhưng Kingsley chẳng tỏ ra chút xíu vui mừng được gặp lại ai trong đám cả. Qua vai Hermione, cô thấy Kingsley giơ cây đũa phép của chú chĩa vào ngực Remus.

"Lời cuối cùng cụ Albus Dombledore nói với chúng ta!"

"Harry là niềm hy vọng lớn nhất của chúng ta. Hãy tin nó." Remus đáp rồi Kingsley chĩa đũa phép qua Harry nhưng cậu ấy vội nói "Nó mà. Tôi kiểm tra rồi."

"Còn ả ta làm gì ở đây?" Kingsley nhìn sang cô mà nói

"Chúng ta có thể tin cô ấy!" Harry nói khiến cô cũng không dám tin vào tai mình

"Tốt lắm! Tốt lắm!" Kingsley nói, nhét cây đũa phép vào bên trong áo khoác. "Nhưng ai đó đã phản bội chúng ta! Chúng biết, chúng biết là tối nay!"

"Có vẻ như vậy." Remus đáp. "Nhưng hình như chúng không biết là sẽ có bảy Potter."

"Chút an ủi cỏn con!" Kingsley gầm gừ. "Còn ai trở về nữa?"

"Chỉ mới có Harry, bác Hagrid. George và tôi. Còn có Quinny mới đến."

Hermione nén một tiếng rên sau bàn tay.

"Còn anh gặp chuyện gì vậy?" Remus hỏi Kingsley.

"Bị năm tên đuổi theo, hai tên bị thương, có thể một tên bị giết." Kingsley quay đi, "Và chúng tôi cũng nhìn thấy Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, hắn nhập bọn đuổi theo chúng tôi được nửa chừng thì biến mất rất nhanh. Anh Remus, hắn có thể..."

"Bay." Harry thêm vào. "Cháu cũng thấy hắn, hắn rượt theo bác Hagrid và cháu."

"Vậy ra đó là lý do hắn bỏ đi, để đuổi theo cháu!" Kingsley nói. "Lúc ấy chú không hiểu tại sao hắn biến mất. Nhưng cái gì khiến hắn đổi mục tiêu?"

"Harry cư xử hơi quá tử tế với Stan Shunpike." Remus nói.

"Stan nào?" Hermione lặp lại. "Nhưng cháu tưởng anh ta đang ở trong ngục Azkaban mà?"

Kingsley bật ra tiếng cười buồn bã.

"Hermione à, rõ ràng là có một vụ vượt ngục tập thể rất đông đã bị Bộ Pháp thuật ém nhẹm. Mũ trùm đầu của Travers rớt ra khi chú nguyền hắn, lẽ ra hắn cũng đang ngồi tù. Nhưng chuyện gì đã xảy ra cho anh thế, anh Remus? George đâu?"

"Nó bị mất một vành tai." Remus nói.

"Mất một...?" Hermione lặp lại giọng thảng thốt.

"Chiến công của Snape." thầy Lupin nói.

"Snape à?" Harry hét. "Chú đừng nói là..."

"Hắn bị mất mũ trùm trong cuộc săn đuổi. Cắt sâu Mãi mãi luôn luôn là chiêu đặc biệt của Snape. Phải chi tôi có thể đáp lễ hắn, nhưng sau khi George bị thương tôi chỉ còn làm được mỗi một việc là giữ nó trên cây chổi, nó bị mất nhiều máu quá..." nghe Remus nói vậy cô mới để ý đến George đang được Molly băng bó. Cô cũng vội đi lại giúp đỡ.

"Cô không cần..."

"Để tôi giúp đi." cô đáp lại Molly, lúc này mới để cô chữa trị cho George

Cả bốn người ngoài sân thì im lặng khi cùng ngước nhìn lên trời. Chẳng có dấu hiệu chuyển động nào; những ngôi sao đăm chiêu nhìn lại họ, không nhấp nháy, dửng dưng, chẳng hay biết gì về những người bạn đang bay. Ron ở đâu? Anh Fred và ông Weasley ở đâu? Anh Bill, chị Fleur, cô Tonks, thầy Mắt Điên, và lão Mundungus ở đâu?

"Harry, giúp một tay với!" Hagrid ồm ồm gọi vọng ra từ cánh cửa mà bác lại một phen nữa bị mắc kẹt. Mừng là có chuyện gì đó để làm, Harry kéo lão thoát ra, rồi nó đi ngang qua nhà bếp trống vắng trở lại phòng khách nơi Molly, Ginny và cô vẫn còn đang chăm sóc George. Cô lúc này đã cầm được máu cho George.

"Anh ấy sao rồi ạ?"

Molly quay lại nhìn và nói, "Bác không thể làm cho nó mọc lại được, không thể được một khi nó bị cắt bằng pháp thuật Hắc ám. Nhưng may mắn là nó còn sống và có Saquina. Bằng cách nào đó mà tai thằng bé đã bình thường trở lại."

"Cám ơn cô, cô Saquina." Harry nói nhưng cô không đáp

"Em nghe có ai đó ở trong sân phải không?" Ginny hỏi.

"Hermione và chú Kingsley," Harry nói.

"May phước." Ginny thì thầm.

"Tôi sẽ chứng minh tôi là ai, anh Kingsley à, sau khi tôi nhìn thấy con trai tôi, muốn tốt lành thì tránh ra ngay."

Trước đây cô chưa bao giờ nghe ông Weasley hét lớn như vậy. Ông xông vào phòng khách, mảng đầu hói của ông sáng bóng mồ hôi, cặp kính xéo xẹo, anh Fred ở ngay bên cạnh ông, cả hai đều xanh mét, nhưng không bị thương.

"Anh Arthur!" Molly thổn thức. " Ôi, phước đức biết bao!"

"Nó sao rồi?"

"Nó ổn rồi. Không sao rồi." Molly đáp rồi nhìn sang cô. Ngay lập tức Arthur lao lại ôm lấy cô cảm ơn rối rít

"Đừng nói như vậy. Tôi chỉ làm gì mình có thể làm thôi."

"Chào, Harry... Em là Harry, đúng không?"

"Dạ, em đây," Harry nói, đi tới gần cái ghế nệm dài.

"Chà, ít nhất thì em cũng về được đây an toàn." George nói.

"Sao Ron với anh Bill không xúm xít quanh giường bệnh của mình nhể?"

"Họ chưa về tới nơi, George à." Molly nói. Nụ cười của George hẻo đi.

Từng phút dài ra như cả năm trường. Làn gió thoảng nhẹ nhất cũng khiến tất cả giật mình hướng về phía lùm bụi hay cây cỏ lao xao, hy vọng một trong những Hội viên có thể từ trong đám lá nhảy ra bình yên vô sự...

Và rồi một cây chổi hiện ra ngay phía trên đầu họ và lao thật nhanh xuống đất...

"Họ kìa!" Hermione gào lên.

Tonks đáp xuống với một đà trượt dài làm bắn bụi đất và sỏi khắp nơi.

"Anh Remus!" Tonks òa khóc khi loạng choạng rời cây chổi để ngã vào vòng tay Remus. Gương mặt cậu ấy se lại và trắng bệch dường như cậu ấy không thể thốt ra lời nữa. Ron đi vấp váp một cách kỳ quái về phía Harry và Hermione.

"Cậu không sao!" Ron nói được mấy tiếng trước khi Hermione bay tới ôm nó chặt cứng.

"Mình tưởng... Mình tưởng đâu..."

"Đây không sao." Ron nói, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bé. "Đây ổn mà."

"Ron tuyệt lắm." Tonks nồng nhiệt nói, thả vòng tay ôm Remus ra. "Tuyệt vời luôn. Đánh Choáng một tên trong bọn Tử Thần Thực Tử, đánh thẳng vô đầu, mà lại nhắm vào một mục tiêu di động khi đang bay trên cây chổi..."

"Cậu đánh?" Herminone nói, trố mắt nhìn Ron, hai tay vẫn còn câu cổ nó.

"Lúc nào cũng giọng ngạc nhiên." Ron nói hơi cộc một tí, thoát ra khỏi vòng tay của Hermione. "Có phải tụi này là những người về cuối cùng không?"

"Không," Ginny nói. "Chúng ta vẫn còn đang đợi anh Bill, chị Fleur, chú Mắt Điên và bác Mundungus. Em vô nói cho ba má biết là anh vô sự nghe, anh Ron."

Cô bé chạy trở vô trong nhà.

"Chuyện gì làm em về trễ vậy? Chuyện gì đã xảy ra cho em?" giọng Remus nghe như nổi giận với Tonks.

"Mụ Bellatrix." Tonks nói. "Mụ muốn tóm em ngang với tóm Harry, anh Remus à, mụ ráng hết sức giết em. Em chỉ ước sao tóm được mụ ta, em còn nợ Bellatrix. Nhưng chắc chắn là tụi em làm cho Rodolphus bị thương... Sau đó tụi em đến nhà dì Muriel và trễ chuyến Khoá Cảng và dì ấy cứ nhặng xị cả lên với tụi này..."

Một gân mặt giật giật bên hàm Remus. Cậu ấy gật đầu, nhưng dường như không thể nói được gì cả.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra với quý vị?" Tonks hỏi, quay sang Harry, Herminone và Kingsley.

Họ kể lại những câu chuyện về hành trình của chính mình, nhưng đồng thời sự vắng mặt của Bill, Fleur, Mắt Điên và lão Mundungus dường như phủ chụp lên họ một lớp sương giá, sự gặm nhắm băng giá của nó càng lúc càng khó làm lơ.

"Tôi sắp phải trở lại đường Downing, lẽ ra tôi đã phải có mặt ở đó một tiếng đồng hồ trước." cuối cùng Kingsley nói, sau khi quét mắt chăm chú nhìn bầu trời một lần chót. "Báo cho tôi biết khi họ trở về."

Remus gật đầu. Vẫy tay chào những người kia, Kingsley bước vào bóng tối phía cổng. Cô nghe một tiếng bụp yếu ớt khi Kingsley độn thổ ngay bên ngoài ranh giới Hang Sóc.

Ông bà Weasley chạy xuống mấy bậc thềm, Ginny theo sau họ. Hai bậc cha mẹ ôm chầm lấy Ron trước khi quay qua Remus và Tonks.

"Cám ơn cô và chú." bà Weasley nói, " Đã vì các con trai tôi."

"Đừng có ngớ ngẩn thế, chị Molly." Tonks nói ngay.

"George ra sao?" Remus hỏi.

"Ảnh bị gì?" Ron hỏi rõ to

"Ổn rồi. Cô Saquina đã chữa...."

Nhưng đoạn cuối câu nói của bà Weasley bị nhấn chìm trong tiếng thét đồng loạt, một con vong mã vừa lao tới trước mắt mọi người và đáp xuống cách họ vài bước. Bill và Fleur cùng tuột khỏi lưng nó, te tua vì gió nhưng không bị thương.

"Bill! Ơn trời, ơn trời..."

Bà Weasley chạy tới trước, nhưng cái ôm anh dành cho bà chỉ phớt qua chiếu lệ; nhìn thẳng vào cha mình, anh nói "Chú Mắt Điên đã chết."

Không ai nói một lời. Không ai cử động. Remus và Harry nhìn sang cô, có vẻ như họ đã ngầm tin tưởng cô sau những lời cô nói ban nãy.

"Tụi con thấy tận mắt." Bill nói, Fleur gật đầu, những vệt nước mắt long lanh trên má chị được soi bằng ánh sáng hắt ra từ cửa sổ nhà bếp. "Chuyện xảy ra ngay sau khi chúng ta phá vỡ vòng vây, chú Mắt Điên và lão Dung gần sát tụi con, họ cũng nhắm hướng bắc. Voldemort... hắn bay được... đánh thẳng vào họ. Lão Dung hoảng loạn, con nghe lão khóc la, chú Mắt Điên cố ngăn lão, nhưng lão vẫn độn thổ. Voldemort phóng lời nguyền trúng ngay mặt chú Mắt Điên, chú ngã bật ngửa ra khỏi cây chổi và... tụi con chẳng thể làm gì được, tụi con bị nửa tá đứa trong bọn chúng bám đuôi..."

Giọng Bill đứt đoạn.

"Đương nhiên cháu không thể làm gì được rồi." Remus nói.

Tất cả đều đứng lặng nhìn nhau. Mắt Điên đã chết; không thể nào lại là... Mắt Điên, ngoan cường như vậy, dũng cảm như vậy, người sống sót tài ba... Nhưng ông ấy thật sự đã...

Cuối cùng dường như mọi người nhận ra trời đã rạng, mặc dù không ai nói ra, ai cũng biết chẳng còn lý do gì để mà chờ đợi trong sân nữa, và họ lặng lẽ bước theo ông Weasley trở vào trong Hang Sóc, và vào tới phòng khách, nơi Fred và George đang cười ha hả với nhau.

"Có chuyện gì không hay?" Fred dò mặt mọi người khi họ bước vào phòng. "Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ai...?"

"Mắt Điên...." ông Weasley nói "đã chết."

Nụ cười hai anh em sinh đôi biến thành cái méo miệng sững sờ. Dường như không ai biết phải làm gì. Tonks âm thầm khóc trong chiến khăn tay. Cô ấy vốn gần gũi với thầy Mắt Điên. Hagrid, ngồi trên sàn trong một góc nhà, nơi bác có được chỗ rộng rãi nhất, đang chậm nước mắt bằng cái khăn tay của bác có kích thước bằng tấm khăn trải bàn.

Bill đi tới tủ lấy ra một chai rượu đế lửa và vài cái ly.

"Đây." Bill nói, và với một cái vẫy cây đũa phép, anh phát mười hai ly rượu đầy bay vụt ngang phòng đến từng người, anh giơ cao ly rượu thứ mười ba, "Mắt Điên."

"Mắt Điên." tất cả cùng hô, và uống.

"Mắt Điên." tiếng bác Hagrid vọng lại, chậm hơn một chút, kèm tiếng nấc cụt.

Rượu đế lửa đốt cổ họng cô. Dường như rượu hâm cảm xúc ấm lại trong người cô, làm tan đi nỗi tê dại điếng người và cảm giác phi thực, thiêu đốt nó với điều gì đó giống như lòng can đảm.

"Vậy là Mundungus đã biến mất?" Remus nói. Cậu ấy đã uống một hơi cạn ly.

Không khí thay đổi ngay lập tức. Mọi người tỏ ra căng thẳng, nhìn Remus, cô cảm thấy như mọi người vừa mong cậu ấy nói tiếp vừa hơi sợ điều họ có thể phải nghe.

"Cháu biết chú đang nghĩ gì." Bill nói "Và cháu cũng tự hỏi điều đó suốt trên đường về đây, bởi vì dường như chúng chực sẵn để đón đầu chúng ta, phải không ạ? Nhưng lão Mundungus không thể phản bội chúng ta. Chúng đã không biết là có bảy Harry, điều này khiến chúng lúng túng ngay khi chúng ta xuất hiện, mà chúng ta đừng quên rằng chính lão Mundungus là kẻ đưa ra cái mẹo bịp con con ấy. Tại sao lão không nói luôn cho chúng điều mấu chốt đó? Cháu nghĩ lão Dung bị hoảng loạn, đơn giản vậy thôi. Lão đã không muốn đi ngay từ đầu, nhưng chú Mắt Điên ép lão, và Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy tấn công thẳng họ. Nhiêu đó cũng đủ để ai cũng phải hoảng loạn rồi."

"Không, không. Hắn đã phản bội. Quinny đã xác nhận điều này." Remus nói rồi tất cả mọi người quay sang nhìn cô. Cô không vội đáp mà uống hết ly rượu rồi nói

"Hắn ta đã bày ra kế hoạch này và cũng đã báo với Voldemort chỉ là hắn không ngờ hắn cũng là một trong số những người biến thành Harry. Một tên thỏ đế! Hắn chỉ đơn giản là muốn thoát thân. Vậy thôi! Voldemort không tin tưởng tôi nên không cho tôi tham gia cũng không nói với tôi tin này nếu tên Đuôi Trùn không nói hớ ra thì tôi cũng chẳng thể đến đây mà nói với mọi người... nhưng vẫn chậm một bước." cô nói xong bỗng dấu ấn của cô nóng ran lên và như ăn vào xương tuỷ của mình khiến cô chỉ kịp nhìn Remus rồi vội độn thổ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro