Chương 57: Câu lạc bộ Đấu tay đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, trận đấu chung kết giữa Gryffindor và Slytherin diễn ra. Cô cảm giác rằng hai nhà này mà đánh nhau thì luôn được sự thu hút hơn thì phải! Gần mười một giờ, cả trường bắt đầu kéo ra sân Quidditch. Hôm đó là một ngày oi bức và có vài dấu hiệu của một cơn giông. Cô ngồi cạnh ông Fugde và Severus, trận đấu này còn có sự góp mặt của anh Lucius do Draco được làm Tầm thủ nhà Slytherin. Cũng vì thế mà thằng bé và Donelle lại phải lôi cô đi xem cho bằng được.

Khi hai đội bước ra, âm thanh nổi lên ầm ầm để chào đón Gryffindor, chủ yếu là tiếng hoan hô, bởi vì cả hai nhà Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin thua. Nhưng đám Slytherin trên khán đài cũng la rộ, huýt sáo để dập tinh thần đội Gryffindor. Bà Hooch, giáo viên dạy môn Quidditch, yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm lườm đe dọa, và họ bóp tay nhau có hơi chặt quá mức cần thiết.

"Nghe tiếng còi của tôi, ba... hai... một..." bà Hooch nói. Cùng với tiếng gầm gừ từ đám đông, mười bốn cầu thủ phóng vọt lên bầu trời xám xịt. Harry bay cao hơn tất cả, đảo nhìn khắp nơi đề tìm trái banh Snitch. Phía dưới Harry là Draco, cũng phóng vọt lên như để khoe khoang tốc độ cây chổi mới của nó.

"Khỏe không, Đầu sẹo?" Draco gào lên. Đúng lúc đó, một trái Bludger đen nặng nề lao về phía Harry, nó tránh được trong đường tơ kẽ tóc, trái banh bay sát đến nỗi nó cảm thấy tóc tai dựng đứng lên khi trái banh bay vụt qua. Trái Bludger lại chuyển hướng bay y như cây boomerang của thổ dân Úc, cứ quay lại nhắm vào đầu Harry mà lao tới. Nhìn cảnh này khiến cô hơi nhăn mặt vì nó khiến cô nhớ về việc bị Muriel ếm bùa lên trái Bludger năm xưa.

Harry tăng tốc độ tối đa, phóng vọt tới đầu kia của sân vận động. Nó vẫn nghe thấy tiếng trái Bludger xé gió bay theo phía sau. Có chuyện gì vậy? Bludger không bao giờ cứ chăm chăm nhắm vô một cầu thủ như vầy cả. Nhiệm vụ của Bludger là cố quật ngã càng nhiều cầu thủ càng tốt cơ mà... Trời đã bắt đầu mưa. Harry cảm thấy những giọt mưa to rớt lộp độp xuống mặt, vỡ tung toé trên tròng mắt kính của nó. Nó chịu, không căn cứ vào đâu được để mà biết trận đấu đang ra sao, cho tới khi nghe tiếng Lee Jordan, người bình luận Quidditch, xướng ra

"Đội Slytherin đang dẫn trước, 60 – 0."

Những cây chổi ưu việt của đội Slytherin quả là đang phát huy tầm lợi hại của chúng. Đồng thời trái Bludger điên cứ tìm mọi cách để quật ngã Harry ở trên không. Nó không có cơ hội nào để tìm kiếm trái Snitch, chứ đừng nói tới chuyện bắt được.

"Trái Bludger đã bị trù ếm!" cô vừa đứng bật dậy vừa nói tính lao xuống sân đấu nhưng bị anh giữ tay lại

"Em không được để mình vào nguy hiểm nữa, Quinny."

"Nhưng Harry đang gặp nguy hiểm."

"Chỉ là một trái Bludger thôi! Tấn thủ sẽ làm nhiệm vụ của chúng!" anh nói rồi kéo cô ngồi sát bên cạnh, tay còn không ngần ngại mà giữ chặt người cô

"Biết vậy thì anh đã kéo Cissy tới đây rồi!" anh Lucius nếu đểu vào nhưng cô lúc này thì đang bắt đầu ngứa mắt như muốn phát điên khi thấy cảnh tượng trên sân. Không biết là ai trù ếm nhưng chắc chỉ muốn Harry bị thương chứ không đến nỗi muốn hại chết thằng bé nhưng như vậy cũng quá nguy hiểm! Làm sao chắc chắn rằng thằng bé có thể xử lí được tình huống như cô ngày xưa chứ!

Trận đấu được tạm dừng trong giây lát nhưng rồi tiếng còi của bà Hooch vang lên, Harry phóng vọt lên không trung, nghe tiếng hú vun vút của trái Bludger điên đuổi sát phía sau. Harry bay lên càng lúc càng cao. Nó lộn mèo, đột ngột sà xuống rồi bất thình lình vọt lên, lượn theo hình xoắn ốc, bay ngoằn ngoèo theo đường zic – zắc, có lúc lại lăn tròn như bánh xe. Dù bị chóng mặt, nó vẫn cố mở to mắt. Nước mưa làm nhòe cả mắt kính, chảy cả vô mũi nó khi nó ở tư thế đầu chúc xuống đất, chân chổng lên trời, để cố tránh một cú tấn công dữ dội của trái Bludger. Trái Bludger lại lao vào Harry, tiếng gió vút bên tai cho nó biết nó lại vừa thoát hiểm trong gang tấc. Thằng bé bắt đầu trò chơi vòng quanh sân vận động với trái Bludger, không khác gì trò chơi đi tàu lượn trên không...

"Ê, Potter! Mày tập múa ba lê hả?" Draco gào lên châm chọc, trong khi Harry cố làm một cú lộn mèo nguy hiểm ở giữa chừng không trung để tránh một đòn hiểm khác của trái Bludger, rồi cắm đầu tháo chạy với trái Bludger vẫn bám sát, cách chưa đầy một thước sau lưng. Nhưng mà chính lúc ấy, lúc ném cho Draco một cái nhìn căm ghét, Harry nhìn thấy nó, trái Snitch vàng. Nó bay lơ lửng phía trên tai trái của Draco chỉ cách vài phân, nhưng Draco còn mải bận cười cợt Harry nên không nhìn thấy! Trong một khoảnh khắc sững sờ, Harry đứng khựng giữa trời, không dám lao về phía Draco, chỉ sợ thằng ấy mà ngẩng đầu lên là nhìn thấy trái Snitch vàng.

ẦM!!!

Một giây bất động của nó cũng là thời gian so suất quá dài. Trái Bludger cuối cùng đã đạt được mục tiêu, nện một cú trời giáng vào Harry, đập vào cùi chỏ, và Harry nhận thấy xương cánh tay mình đã gãy. Choáng váng và đau thấu óc, Harry rơi tuột trên thân chổi đẫm nước mưa, chỉ còn một đầu gối cố quặp lấy cán chổi, cánh tay gãy đung đưa một cách vô dụng bên hông nó.

Trái Bludger vẫn không buông tha, đang lao trở lại đánh bồi thêm một cú nữa, lần này nhắm ngay vào mặt Harry. Thằng bé chuồn ra khỏi đường bay của trái banh, trong cái đầu tê điếng của nó chỉ còn một ý nghĩ, rõ ràng, chắc chắn bám lấy Draco.

Bất chấp cơn mưa xối xả và cơn đau thấu xương, Harry nhào tới cái gương mặt lờ mờ nụ cười khinh khỉnh phía dưới và nhận ra đôi mắt trợn trừng vì khiếp sợ trên gương mặt ấy Draco tưởng Harry nổi điên lên quay ra tấn công nó.

"Cái trò gì..."

Draco hốt hoảng lách ra khỏi đường bay của Harry, trong khi đó Harry vội buông bàn tay còn lành lặn của mình khỏi cán chổi, chụp mạnh. Nó cảm thấy mấy ngón tay của mình đã chạm được vào trái Snitch vàng lạnh ngắt, trong khi hai chân chênh vênh cố kẹp lấy cán chổi. Đám đông rú lên bên dưới, và Harry đâm sầm xuống đất, cố hết sức để không bị ngất xỉu.

Một tiếng uỵch vang lên cùng bùn nước bắn tung tóe, cán chổi cắm xuống sình, còn Harry thì lộn mèo mấy vòng trên mặt đất sau khi văng khỏi cán chổi. Cánh tay gãy của nó lòng thòng lỏi chỏi trông rất quái dị. Tuy điếng người vì đau đớn, Harry vẫn nghe, như vọng lại từ cõi nào xa xăm lắm, rất nhiều tiếng huýt sáo la hét. Nhưng nó chỉ chú tâm vào trái Snitch vàng nắm chặt trong bàn tay chưa gãy.

Cô thấy trận đấu đã kết thúc nên lập tức thoát khỏi vòng tay của anh mà chạy xuống, trái Bludger vẫn muốn tấn công Harry nhưng nhanh chóng bị cô khiến cho nó nổ tan xác trước khi tính làm thằng bé bị thương.

"A ha! Chúng ta đã thắng!" những tiếng hò reo từ nhà Gryffindor và đội bóng của nhà sư tư vang lên. Cô vội đến đỡ lấy Harry vẫn còn đang nằm dài trên sân bóng, tay thằng bé đã bị gãy. 

"Cô Saquina.... Lại là thầy Lockhart...." Harry thều thào khiến cô ngẩng đầu lên nhìn. Tên Gilderoy đã ở đây từ lúc nào.

"Trò ấy không biết mình đang nói gì đâu. Đừng lo, Harry. Thầy sẽ chữa cánh tay cho con." Lockhart nói to với đám đông chộn rộn chung quanh

"Đừng!" Harry vội nói nhưng cô lập tức rút đũa phép trên đầu làm tóc cô đang được cuốn gọn liền xoã xuống rồi nói

"Brackium Emendo!" ngay khi cô nói xong, tay Harry đã trở lại bình thường cô hỏi thêm "Còn đau không?"

"Dạ..không."

"Được rồi, mau về nghỉ ngơi đi. Nhớ đến bệnh thất kiểm tra lại đấy!" cô nói rồi rời đi, người cô lúc này đã ướt sũng khiến cô khó chịu. Quỷ tha ma bắt, cô ghét nhất là trời mưa vì nó vừa bẩn còn vừa buồn.

"Em ướt hết rồi. Đi, anh đưa em về." Severus nói rồi lập tức bế cô lên trước mắt bao nhiêu phù thuỷ sinh và giáo sư và cùng cô bay về Hogwarts

"Chết tiệt, đôi giày em mới mua đã bẩn hết rồi." cô nhìn vào đôi cao gót dính toàn bùn đất mà nói

"Để lát anh lau giúp em, mau đi tắm đi."

"Anh không tắm sao Sev?"

"Lát anh sẽ tắm sau."

"Không tắm giờ là cảm đó."

"Em đang muốn tắm chung?"

"Anh ngại à?" nghe cô nói vậy nhưng anh không đáp mà cùng đi vào phòng tắm mới cô

Ở một bên khác, mọi người đang xì xào về việc khi nãy. Chúng đều không tin được vị giáo sư Độc dược của chúng lạnh lùng và tàn nhẫn lại đi dịu dàng với cô. Nhìn thấy cảnh này giống như được khai sáng vậy! Cả bọn ai cũng nghĩ mình vừa mơ ngủ, nếu không nhờ những hạt mưa nặng hạt đập vào mặt chúng chắc chúng thật sự không dám tin!

"Là Quinny chữa cho cháu sao?" bà Pomfrey nhìn cánh tay mà cô vừa nối lại cho Harry mà hỏi

"Vâng, suýt chút nữa thì thầy Lockhart làm cho cháu rồi. May mà có cô Saquina ở đó."

"Quinny theo ta cũng phải sáu năm trời đó. Tay nghề của con bé không phải ai cũng có được đâu, cháu nên mừng vì đó là Quinny chứ không phải tên Lockhart nếu không ta sẽ mệt lắm đó."

"Nếu là thầy ấy thì sẽ tệ lắm sao bà?" Ron hỏi thêm

"Bùa chú Brackium Emendo có thể sử dụng để nối xương hoặc rút xương tùy vào cách thực hiện nhưng ta nghĩ hắn ta sẽ không ngại mà rút xương cháu đâu. Nếu cháu lo thì đêm nay có thể ở lại đây, Potter... Được rồi, mau về ăn mừng chiến thắng đi!" bà Pomfrey nói rồi đuổi lũ nhóc ra ngoài

Đêm đó, cô với Severus đang ngủ thì nhận được tin có học sinh bị hoá đá nên lập tức lao xuống bệnh thất. Đó là Colin Creevey, mắt nó mở to, hai tay vẫn giữ cứng đơ trước mặt, cầm cái máy chụp hình của nó.

"Bị hóa đá hả?" bà Pomfrey hỏi

"Phải. Nhưng mà tôi rùng mình khi nghĩ đến... Nếu lúc đó cụ Dumbledore không đang xuống cầu thang để lấy sô cô la nóng uống, thì... Ai biết chuyện gì có thể xảy ra..." Minerva đáp rồi cụ Dumbledore chồm tới, tháo cái máy chụp hình trong tay Colin ra. "Ông có nghĩ là thằng nhóc lúc đó đang tìm cách chụp hình kẻ tấn công nó không?" cụ không đáp mà mở hộp đựng phim của cái máy chụp hình.

"Quỷ thần ơi!" bà Pomfrey thốt lên, một tia khói xịt ra khỏi cái máy khiến mùi nhựa khét lẹt lan toả cả phòng "Tiêu hết. Tất cả tiêu hết..." bà Pomfrey hoang mang nói

"Không sao đâu bà Pomfrey." cô cố gắng trấn an bà

"Như vầy nghĩa là sao, cụ Dumbledore?" Minerva khẩn thiết nói

"Nghĩa là Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra lần nữa." cụ Dumbledore nói khiến bà Pomfrey giơ tay bụm miệng mình lại còn Minerva trợn mắt nhìn đăm đăm cụ Dumbledore nói một cách lắp bắp

"Nhưng... ông Dumbledore... chắc vậy... nhưng... ai?"

"Vấn đề không phải là ai, vấn đề là như thế nào..." cụ Dumbledore vẫn nhìn Colin mà nói

"Chúng ta chỉ cần tìm ra lối vào của Phòng chứa bí mật thì tất cả mọi thứ đều được giải quyết thôi." cô ung dung nói

"Em lại đang suy tính gì vậy, Quinny?" Severus hơi lo lắng hỏi cô

"Đâu có gì." cô hơi uể oải nói do đang ngủ dở "Nếu không còn chuyện gì thì em về trước. Cũng muộn rồi, mọi người ngủ sớm đi!" cô nói rồi ngáp ngắn ngáp dài mà rời đi. Phòng chứa bí mật cái khỉ gì chứ, bà đây ngủ đủ giấc rồi mới tính tiếp!

Một tuần sau, cô nghe nói tên Gilderoy đề nghị với cụ Dumbledore mở lại câu lạc bộ đấu tay đôi. Cô vốn không có hứng thú đến xem nhưng nghe Draco với Donelle nói thì Severus được mời làm 'trợ lí' của tên Gilderoy. Chồng cô mà lại phải đi làm trợ lí cho tên ngu dốt tự cao này ư? Nhưng cái lạ là anh lại đồng ý. Đây là đang tìm cơ hội đánh ghen hả Sev? Tám giờ tối hôm đó, cô đi tới Sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ cho một cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.

Cô đứng ở một góc quan sát do đám phù thuỷ sinh đã đứng chen chúc chật kín hết bàn rồi! Gilderoy bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận chín, bên cạnh hắn không ai khác hơn là Severus mặc chiếc áo chùng màu đen thường ngày.

"Dồn lại đây nào! Tập hợp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!" Gilderoy giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi "Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp. Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này." nghe câu này của hắn khiến cô ngán ngẩm đảo mắt 

"Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng. Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!" hắn ta nở một nụ cười sáng chói gương mặt mà nói khiến cô phì cười.

Biết một chút sao? Mẹ Severus từng là người thành lập và làm chủ câu lạc bộ đấu tay đôi hàng thập kỉ trước. Severus cũng chưa từng thua khi một chọi bốn mà nói là biết một chút sao? Lại còn nói đừng lo mất vị bậc thầy độc dược. Mọi người nên chuẩn bị tinh thần thay giáo viên môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám đi là vừa! 

Gilderoy và Severus bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào.

"Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả." Gilderoy nói với đám học trò đang im re "Một... Hai... Ba..."

"Exxxxxxpelliarmus." một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân gã ta khiến hắn văng bật ra sau rớt khỏi võ đài đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn. Còn cô thì phá lên cười lớn, trên mặt Severus lúc này còn đang nhìn hắn mà hơi nhếch mép lên cười khoái chí. Đúng là đàn ông mà! Draco, Samael và mấy đứa nhà Slytherin vỗ tay hoan hô.

Gilderoy gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của hắn đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu thầy. Vừa bước cà nhắc trở lên võ đài vừa nói "Thế đấy, các trò thấy đấy. Đó là phép Giải giới, các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình... À, đây rồi, cám ơn trò Brown... Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ..." vẻ mặt của Severus đằng đằng sát khí. Có lẽ hắn ta cũng nhận thấy điều ấy nên vội nói "Sao chúng ta không thử một người khác thay tôi chỉ dạy kĩ hơn cho các trò nhỉ.... cô Macmillan, phiền cô nhé."

"Vậy sao chúng ta không bắt cặp cho các học sinh để chúng có thể thực hành và hiểu rõ hơn!" anh nói thêm vì anh nào muốn tấn công cô chứ

"Không sao. Để tôi lên!" cô nói rồi ung dung bước lên nhưng do tà váy mà cô phải nhận sự trợ giúp từ mấy nam sinh nhà Slytherin mới lên được mà không bị vấp

"Thầy Snape, thầy là người tấn công còn cô Macmillan hãy sử dụng những bùa chú giải giới! Chúng ta không muốn có bất kỳ ai bị tai nạn nào hết. Một... Hai... Ba..." nghe hắn nói vậy tay cô đã cầm sẵn đũa phép, cách cầm đũa phép của cô hơi giống cách cẩm tẩu thuốc lá dài.

"Exxxxxpelliarmus." anh nói rồi chĩa đũa phép về phía cô nhưng cô chỉ nhẹ nhàng vung đũa phép cản lại như không có gì xảy rồi nhìn anh cười một cách nhẹ nhàng anh cũng đáp lại cô bằng nụ cười nhẹ khiến đám học sinh há hốc mồm còn học sinh nhà Slytherin thì hú hét như đoạt cúp nhà hay cúp Quidditch

"À...Ờm... cô Macmillan, chúng ta hãy làm lại nhé và lần này cô hãy nói ra tên bùa chú để các trò ấy có thể biết được." Gilderoy nói thêm

"Được thôi. Lần cuối cùng!" cô đáp lại

"....Một... Hai... Ba..."

"Expelliarmus. / Silver Shield." cô tạo ra khiên phép bảo vệ mình rồi ngay sau đó nói "Shield Penetration" để loại bỏ lớp khiên phép "Biểu diễn đến đây đủ rồi nhỉ!" cô nói thêm, ngay sau đó hắn ta bắt đầu ráp cặp từng nhóm. Cô quay người lại đi xuống anh đã nhanh chóng đứng bên dưới mà chờ cô sẵn rồi đỡ cô xuống. Một màn này vừa khiến đám học sinh được mở mang tầm mắt vừa khiến cả đám ăn cơm tró no thay bữa tối.

Gilderoy ráp Neville với Justin, Samael với Hannah còn Severus với cô thì đi thẳng đến chỗ Harry và Ron. Anh cười khỉnh một cái rồi nói

"Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm thôi. Weasley, trò bắt cặp với Finnigan. Còn Potter..." Harry tự động quay sang Hermione. Nhưng anh vẫn mỉm cười lạnh lùng "Ta e không được đâu. Malfoy, lại đây. Để thử xem trò làm được gì với Potter lừng danh. Còn trò, Granger, trò đấu tay đôi với Bulstrode."

"Sev này." cô huých nhẹ vào người anh nhưng anh không phản ứng lại. Draco khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh. Bước đằng sau nó là một cô bé bên nhà Slytherin. Hermione nở một nụ cười yếu ớt để chào, nhưng cô bé kia không đáp lại. Gilderoy đã lại bước lên võ đài kêu gọi

"Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào!" Harry và Draco hầu như không nghiêng đầu đi một tý nào, mắt không hề rời khỏi đối thủ.

"Đũa phép sẵn sàng! Khi tôi đếm đến ba, các trò hãy tung bùa phép của mình ra mà giải giới đối thủ. Chỉ tước vũ khí của đối thủ mà thôi. Chúng ta không muốn có bất kỳ ai bị tai nạn nào hết. Một... Hai... Ba..." Gilderoy hô lên

Harry quơ cây đũa phép của nó lên, nhưng Draco đã ra tay trước, ngay từ tiếng đếm thứ hai đòn phép của Draco quật Harry mạnh đến nỗi nó cảm giác bị cả một cái chảo nện mạnh trên đầu. Harry loạng choạng suýt ngã, nhưng gượng được và không để mất thêm một giây nào, nó chĩa thẳng cây đũa phép vào mặt Malfoy mà hét

"Rictusempra." Draco khuỵu xuống ôm bụng cười ngặt ngẽo. Harry đã đánh Draco bằng bùa Cù lét, khiến cho Draco không cách nào ngừng cười được. Harry hơi lưỡng lự, cảm thấy lờ mờ là đánh tiếp Draco đang bò lăn trên sàn thì không có tinh thần thể thao lắm, nhưng đó là cả một sai lầm. Vừa há miệng hớp hơi để thở, Draco vừa chĩa cây đũa phép vào đầu gối Harry và đọc

"Tôi đã nói chỉ giải thôi mà!" Gilderoy nói

"Thôi nào, Lockhart. Để bọn trẻ tự giải quyết với nhau đi!" cô nói thêm

"Tarantallegra!" Ngay lập tức, hai chân của Harry bắt đầu nhảy cà giựt cà tưng như điên, không cách nào điều khiển được.

"Dừng lại! Thôi!" Gilderoy quát inh ỏi khiến cô bịt một bên tai lại tiếp tục thưởng thức màn kịch này

"Finite Incantatem!" Severus thấy vậy thì đành can thiệp. Sau khi anh hô như vậy, chân Harry thôi nhảy nhót, Draco thôi cười, và cả hai đểu có thể ngẩng nhìn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro