Chương 58: Xà Khẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một làn khói mờ đang bao phủ toàn cảnh. Cả Neville và Justin đều nằm lăn quay trên sàn thở hổn hển. Ron thì đang đỡ dậy một thằng Seamus mặt mày xám ngoét như tro, xin lỗi rối rít về cái tai họa mà cây đũa phép te tua của nó gây ra. Nhưng Hermione và Bulstrode vẫn còn múa may. Hermione thì bị cô "Bé Bự" dùng miếng đòn hiểm khóa đầu, đang thút thít khóc vì đau đớn; cả hai cây đũa phép của hai cô bé đều bị bỏ mặc nằm lăn lóc trên sàn. Harry nhảy tới lôi Bé Bự ra khỏi Hermione. Kể cũng khó Bé Bự to con hơn cả Harry. Samael với Hannah thì khá hoà thuận sau khi tập luyện xong thì kéo nhau ra một góc tám chuyện, cũng phải hai đứa vốn đã quen nhau từ trước Hannah cũng khá thích Samael còn thằng bé thì cô không rõ lắm. Cô chỉ biết mấy đứa trẻ nhà cô với mấy đứa bé nhà Ella rất cuốn nhau thôi.

"Nào. Nào... Macmillan, buông ra đi... Coi chừng, trò Fawcett... trò Boot kẹp chặt lại, chút xíu nữa là nó ngừng chảy máu thôi..." Gilderoy nói thêm cố cứu vớt tình hình. Lúc này cô mới thấy có học sinh chảy máu nên đi lại xem. Terry Boot nhà Ravenclaw đang đau đớn chảy máu mà hắn ta dám nói thằng bé kẹp chặt đùi, đúng là dốt nát.

"Vulnera Sanentur" cô bắt đầu cầm máu cho Terry Boot rồi dùng bùa chú Ferula để tạo ra băng gạc và nạng rồi băng bó cho thằng bé và bảo hai học sinh khác nhà Ravenclaw đưa thằng bé xuống bệnh thất. Đúng là hết nói nổi với tên giáo sư này!

"Chắc là tôi phải dạy cho các trò cách thức khóa những lời nguyền không thân thiện thôi!" hắn ta nói thêm

"Cậu mà cũng biết mấy bùa chú đó sao!" cô khinh bỉ đáp lại

"Vậy là cô chưa đọc sách của tôi rồi, cô Macmillan. Tôi..."

"Tôi không cần đọc sách của cậu, Lockhart. Tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy hơn nữa chắc gì sách đã nói thật!" cô nói nhưng hắn ta vội chuyển chủ đề

"...Nào, giờ, chúng ta cần một đôi tình nguyện làm thử, Neville và Finch lại đây. Anh thấy sao, anh..."

"Không ổn chút nào, giáo sư Lockhart à. Neville thì chỉ với một câu thần chú đơn giản thôi cũng sẽ gây ra một cảnh tan hoang tàn khốc. Còn Finch thì có thể sẽ chỉ còn di thể đủ đựng trong mấy cái hộp quẹt để đưa đến bệnh thất." gương mặt tròn trịa hồng hào của Neville ửng đỏ lên. Anh nói tiếp với một nụ cười nhăn nhó "Hay là cặp Potter và Malfoy, cậu thấy sao?"

"Ý kiến xuất sắc!" Gilderoy tán thành rồi ra hiệu gọi Harry và Draco đi tới giữa hội trường, đám đông lùi lại để chừa chỗ trống cho chúng thi thố tài năng. "Nghe đây, Harry, khi Malfoy chĩa cây đũa phép vào trò, thì trò làm như vầy..." hắn ta giơ cây đũa phép của mình lên, cố gắng làm một động tác phức tạp xong làm rớt luôn cây đũa. Severus cười ngạo nghễ nhìn Gilderoy vừa vội vàng lượm cây đũa lên và nói "Aáy! Tại cây đũa phép của tôi hăng hái quá mà!"

Severus tiến gần chỗ Draco, cúi xuống thì thầm điều gì đó với nó. Draco nở nụ cười ngạo nghễ.

"Thưa thầy, làm ơn chỉ lại con một lần nữa cách khóa lời nguyền đó." Harry lo lắng nhìn Gilderoy nói

"Sợ rồi hả?" Draco quay sang thì thầm cho Gilderoy khỏi nghe thấy

"Còn lâu!" Harry đáp qua khóe miệng

"Cứ làm y như tôi dặn nhé, Harry!" Gilderoy vui vẻ vỗ vai Harry

"Dạ, sao hả thầy? Làm rớt cây đũa phép như thầy hả?"

Nhưng gã chẳng thèm nghe nữa. Hắn hô to "Ba... hai... một... Bắt đầu!"

"Serpemsprtia!" đầu đũa của Draco bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai đứa, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn kinh hãi. Đám đông nhảy thối lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên. Severus rõ ràng là rất khoái cái bộ điệu đứng chết trên của Harry, như bị con rắn thôi miên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào mắt rắn.

"Đừng nhúc nhích, Potter. Để ta đuổi nó đi..." Severus tiến lại nói một cách lạnh lùng

"Để tôi làm cho!" hắn vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn, và một tiếng nổ đùng vang lên: con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn. Nổi điên lên, con rắn rít lên giận dữ và trườn về phía Justin Finch-Fletchley. Nó ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho đã nư.

Sau đó Harry bắt đầu xì xèo gì đó giống tiếng rắn... giống như thằng bé đang nói chuyện với con rắn vậy! Con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại như một cuộn ống nước bằng nhựa đen trong vườn, con mắt nhìn Harry đầy vẻ tuân phục. Harry ngước nhìn Justin Finch, nhe răng cười, tưởng đâu Justin sẽ nhẹ cả người, hay không thì cũng nhìn lại một cách biết ơn. Ngờ đâu Justin càng sợ điếng người và giận khôn tả.

"Mày làm cái trò gì vậy hả?" thằng bé hét lên

"Potter vừa cứu cậu đó! Không biết ơn thì thôi! Nếu Potter không bảo con rắn tránh ra thì nó đã tấn công cậu rồi." Samael đứng gần đó nói thêm khiến cô càng nhăn mày rồi đi lại vung đũa về phía con rắn khiến nó biến mất trong làn khói đen nhạt.

"Harry, đi theo ta!" cô nói rồi dắt tay Samael đi về văn phòng, Hermione và Ron cũng chạy theo sau. Vào đến văn phòng, Ron lập tức nói

"Tại sao cậu không nói cho tụi này biết cậu là một Xà khẩu?"

"Một cái gì?" Harry ngơ ngác hỏi lại

"Mấy đứa bình tĩnh. Harry, Sam, hai đứa nói chuyện được với rắn sao?" cô hỏi hai đứa bé liền gật đầu lia lịa "Từ lúc nào?"

"Đây là lần đầu tiên..." Samael đáp

"Lần đầu là lúc con ngẫu nhiên thả một con trăn ra hù thằng anh họ Dursley ở sở thú... lâu rồi, chuyện dài lắm cô! Con trăn nói với con là nó chưa từng nhìn thấy Brazil và con thả nó ra mà thực tình không có chủ tâm...hồi đó con chưa biết mình là phù thủy...

"Con trăn nói với cậu là nó chưa từng nhìn thấy Brazil?" Ron bần thần nói

"Thì có sao đâu? Mình chắc là có cả đống người ở đây có thể làm như vậy." Harry vẫn hồn nhiên đáp

"Không, không ai làm được cả. Đó là một năng khiếu hiếm hoi. Harry, chuyện này tệ lắm đó." Hermione nói thêm

"Cái gì tệ? Thiên hạ mắc cái chứng gì vậy? Mấy cậu nghe nè, nếu mà mình không bảo con rắn đó đừng tấn công Justin thì..." Harry hơi tức giận bắt đầu giải thích nhưng nhanh bị Hermione cắt ngang

"Ủa, cậu nói với con rắn như vậy hả?"

"Cậu ấy nói vậy đó! Cậu ấy nói 'Lùi lại'... đại loại vậy." Samael cũng nói giúp Harry làm cô bắt đầu có cả một mớ hỗn độn trong đầu

"Nghĩa là sao? Lúc đó mấy bồ đều ở đó mấy cậu có nghe mình nói mà..." Harry nói thêm

"Tụi này chỉ nghe cậu nói Xà ngữ, tiếng của rắn. Đâu ai hiểu lúc đó cậu nói cái gì đâu. Bởi vậy Justin mới hoảng sợ, lúc đó nghe như cậu đang sai biểu con rắn làm gì đó cậu biết không, cảnh tượng đó làm ai cũng sởn gai ốc." Hermione giải thích

"Mấy đứa yên nào. Sam và Harry chính là một Xà Khẩu và có thể một trong hai hoặc cả hai là hậu duệ của Salazar Slytherin. Nhưng ta chưa dám chắc điều gì... Mấy đứa về trước đi và đừng lo gì cả! Sam ở lại với mẹ một chút." cô nói xong Harry, Ron và Hermione kéo nhau ra ngoài còn Samael ở lại "Sam, con nói thật cho mẹ nghe, trước đây con từng nói chuyện được với rắn chưa?" cô hỏi, thằng bé có chút ngập ngừng rồi gật đầu "Ở đâu vậy, Sam?"

"....Ở gần Lều Hét. Vào mùa hè có nhiều rắn lắm!"

"Vậy dạo gần đây con có nghe thấy tiếng gì lạ không?"

"......Lúc có lúc không. Nó phát ra từ bên trong tường nhưng con biết mẹ không muốn con dính vào rắc rối hay nguy hiểm nên con không đi theo tiếng nói đó."

"Lần cuối cùng con nghe thấy là ở đâu?"

"...Ở gần nhà vệ sinh nữ nơi có ma Myrtle Khóc Nhè."

"Được rồi, con về nghỉ ngơi đi. Cũng muộn rồi, mai còn có tiết nữa. Nhớ là đừng tự ý làm gì đó, Sam!"

"Dạ vâng." thằng bé nói rồi cũng quay về nhà Slytherin. Chuyện này phức tạp hơn cô tưởng! Hết vụ hoá đá rồi lại đến chuyện Phòng chứa bí mật giờ hai thằng bé này còn là Xà Khẩu. Samael thì có một bên là mắt rắn nên cũng tạm giải thích được nhưng còn Harry... thằng bé có họ hàng gì với Salazar hay nhà Gaunt đâu chứ!

Sau ngày hôm đó các học sinh bắt đầu đồn đoán nhau rằng Harry chính là người Kế vị đã mở Phòng chứa bí mật và muốn thanh trừng những học sinh gốc Muggle. Đúng là nực cười! Ấy thế mà vẫn có người tin! Cho dù không nghĩ thằng bé là người Kế vị thì cũng nghĩ thằng bé là phù thuỷ Hắc ám vì đấy là dấu hiệu của Slytherin. Đúng là cạn lời.

Mấy ngày sau khi cô đang có tiết dạy thì nghe thấy giọng hét thất thanh của con Peeves "TẤN CÔNG! LẠI TẤN CỐNG MỘT CUỘC TẤN CÔNG KHÁC! KHÔNG CÒN NGƯỜI TA HAY MA CỎ GÌ YÊN THÂN ĐƯỢC NỮA! LIỆU MÀ CHẠY THOÁT THÂN! TẤẤẤẤN CÔÔNG!" thấy vậy các lớp từ từ mở cửa ra, giáo sư đến các học sinh đi ra ngoài xem tình hình thì thấy Justin đang nằm dài trên sàn, cứng đơ và lạnh ngắt, đôi mắt vô hồn trợn trừng ngó lên trần, nét kinh hoàng sửng sốt còn nguyên trên gương mặt. Và không chỉ một một mình Justin. Ngay cạnh đấy là Nick Suýt Mất Đầu, nhưng con ma này không còn trong suốt với chút màu trắng mờ mờ nữa, mà đen thui và ám khói, cũng ngay đơ cán cuốc, nhưng lơ lửng trên không trong tư thế nằm ngang, cách mặt sàn chừng hai tấc. Đầu của con ma Nick Suýt Mất Đầu đã rớt ra một nửa, và vẻ mặt của nó cũng mang một vẻ kinh hoàng không khác gì mặt Justin. Và Harry vẫn đang mò mẫn cái gì đó ở dưới đất.

Cô cùng Minerva vội chen lên và ổn định học sinh. Cho đến khi Minerva dùng cây đũa phép gõ nên một tiếng nổ lớn khiến cho mọi người nín khe. Bấy giờ giáo sư ra lệnh cho mọi người trở về lớp học. Chẳng mấy chốc mọi người giãn ra, vừa lúc Ernie của nhà Hufflepuff chạy đến hiện một, thở hổn hà hổn hển. Gương mặt nó trắng bệch, ngón tay nó chỉ thẳng vào Harry, và nó gào lên đầy kịch tính

"Bắt quả tang tại trận!"

"Được rồi, Ernie." Minerva đanh giọng

Peeves vẫn còn đung đưa phía trên đầu mọi người. Nó thăm dò tình huống, nhe răng cười một cách xảo trá. Peeves luôn luôn khoái những cảnh náo động hỗn loạn. Khi các giáo viên cúi xuống xem xét Justin và Nick Suýt Mất Đầu, Peeves hát rống lên

"Ôi Potter, đồ thối tha, mày đã làm gì hả? Giết lần học trò đi, chắc là mày khoái tỷ tỳ ty."

"Im miệng, Peeves!" cô gằn giọng lên

Con yêu tinh bèn co mình lùi ra sau, nhưng vẫn cố thè lưỡi chế nhạo Harry. Flitwick và Sinistra của khoa Thiên văn học khiêng Justin đến bệnh thất, nhưng không ai biết làm sao với Nick Suýt Mất Đầu. Cuối cùng, Minerva búng ngón tay một cái, lấy ra từ không trung một cái quạt bự chảng. Cô đưa quạt cho Ernie, hướng dẫn nó cách quạt nhè nhẹ để đưa Nick Suýt Mất Đầu lên cầu thang. Ernie làm theo lời hướng dẫn, quạt Nick Suýt Mất Đầu bay từ từ phía trước như một làn khói tàu ma, đen đủi và thầm lặng.

"Đi theo ta, Harry." Minerva nói rồi nhìn thằng bé

"Thưa cô, con thề là con không hề..." Harry vội giải thích

"Chuyện này vượt xa ngoài phạm vi xử lý của ta, Harry à!" Minerva hắng giọng nghe vậy cô cũng cùng đi theo Minerva và Harry. Cả ba lặng lẽ bước vòng qua một góc hành lang, đến trước một miệng máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí. "Kẹo Chanh!" Minerva nói

Đây là mật khẩu vào phòng hiệu trưởng, con thú bằng đá bỗng nhiên sống động, nhảy phóc một cái, tránh qua một bên, và bức tường đằng sau nó tách ra làm đôi. Đằng sau bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc êm ái chuyển động lên cao, giống như cầu thang cuốn tự động vậy. Khi bước theo Minerva vào bên trong, cô nghe tiếng bức tường đóng ập lại đằng sau lưng. Ba người được nâng lên theo hình xoắn ốc, càng lúc càng cao, cho đến khi cô cảm thấy hơi chóng mặt thì cô nhìn thấy trước mặt là một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng một con sư tử đầu chim. Đó là con Mãnh sư đại bàng, biểu tượng của nhà Gryffindor. Cũng đúng thôi vì cụ Dumbledore ở nhà Gryffindor mà!

Cô, Harry và Minerva bước ra khỏi bậc thang đá trên cùng, rồi Minerva gõ nhẹ lên cánh cửa. Cánh cửa lặng lẽ mở ra, cả hai bước vào. Minerva bảo Harry đứng chờ ở ngoài, còn cô thì ở lại với Harry cho thằng bé bớt cô đơn. Harry ngó nhìn xung quanh, chắc thằng bé đang tò mò, khoái chí về văn phòng của cụ lắm!

Một căn phòng tròn rộng rãi, đầy những âm thanh buồn cười. Một mớ dụng cụ bằng bạc lạ lùng xếp trên mấy cái bàn chân cẳng khẳng khiu, cứ kêu vo vo và xịt ra những cụm khói nho nhỏ. Mấy bức tường treo đầy chân dung các thầy hiệu trưởng và cô hiệu trưởng cũ của trường Hogwarts. Tất cả đều đang ngủ gà ngủ gật trong khung tranh.

Lại có một cái bàn giấy khổng lồ, chân có vuốt. Đằng sau cái bàn giấy ấy là một cái kệ, và trên cái kệ ấy là một cái nón phù thủy te tua sờn nát cái nón phân loại.

Đằng sau cánh cửa có một nhành cây vàng, và đậu trên nhành cây đó là một con chim già lụ khụ trông như một con gà tây hom hem bị vặt lông hết một nửa. Khi Harry tiến gần đến con chim Phượng hoàng đó nó bỗng bùng cháy khiến thằng bé hét lên.

"Không sao đâu Harry. Lũ phượng hoàng này bất tử!" cô vội nói trấn an thằng bé cùng lúc đó cụ Dumbledore bước vào

"Thưa thầy, con chim trong phòng thầy... con không làm gì hết... tự nhiên nó cháy lên..."

"Ừm... Cũng đã đến lúc rồi. Mấy ngày nay trông nó hãi hùng quá sức. Thầy đã bảo nó cứ cháy phứt cho xong. Fawkes là một con chim phượng hoàng, Harry à. Khi nào tới số chết thì phượng hoàng bừng cháy lên để rồi lại được tái sinh từ đống tro tàn của mình. Coi kìa..." cụ nói rồi Harry nhìn vào đống tro mà nãy con chim bị bốc cháy, vừa đúng lúc một con chim con mới nở, nhăn nheo và bé tí xíu, đang thò đầu ra khỏi đống tro. Con chim mới này trông cũng xấu xí y chang như con chim cũ.

"Thiệt xui là con đã nhìn thấy nó đúng vào ngày Hỏa thiêu. Thực ra ngày thường nó đẹp lắm, với bộ lông vũ vàng và đỏ hết sức tuyệt vời. Phượng hoàng là những sinh vật kỳ diệu lắm. Chúng có thể mang rất nặng, mà nước mắt chúng lại có sức mạnh hồi sinh. Phượng hoàng mới thiệt là đồ đệ trung thành tuyệt đối." cụ nói thêm

"Giờ chúng ta nói về...." cô mở lời nhưng chưa nói xong thì Hagrid xông vào phòng, mắt nhìn hơ hải, cái nón trùm đầu trệch khỏi mái tóc đen bù xù, và xác con gà trống vẫn còn lủng lẳng trong bàn tay to tướng của lão.

"Thủ phạm không phải là Harry đâu, thưa giáo sư Dumbledore. Chính tôi vẫn còn trò chuyện với nó chỉ mấy giây trước khi thằng nhỏ kia bị tấn công; nó đâu có đủ thì giờ làm gì đâu, thưa ngài... Không thể nào là Harry được, thưa ngài, tôi sẵn sàng tuyên thệ bảo lãnh trước Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nếu như tôi phải..."

"Hagrid, ta..." cụ Dumbledore tính nói gì đó nhưng Hagrid vẫn luôn mồm nói không nghỉ, tay vung vẩy xác con gà trống trong cơn xúc động, làm cho lông gà bay tơi tả khắp nơi.

"Ngài bắt nhầm thủ phạm rồi, thưa ngài, tôi biết Harry không bao giờ..."

"HAGRID!!" cô quát lên thì cậu ta mới chịu dừng

"Được rồi, cảm ơn Saquina.... Hagrid, ta không hề nói rằng Harry tấn công hai người đó."

"Ủa?" Hagrid nghe cụ nói mà ngơ ngác "Thôi được, thưa ngài hiệu trưởng, tôi sẽ chờ ở bên ngoài." cậu ta thẹn thùng bước cồm cộp ra ngoài.

"Thưa thầy, thầy đâu có nghĩ thủ phạm là con, phải không thầy?" Harry lặp lại câu nói của cụ một cách tràn đầy hy vọng

"Không. Ta không nghĩ vậy. Dù vậy, ta vẫn muốn nói chuyện với con. Harry à, ta phải hỏi con, rằng con có điều gì muốn nói với ta không? Bất cứ điều gì."

"Thưa thầy, không có gì ạ." Harry suy nghĩ một hồi rồi nói

"Được rồi. Ta nghĩ đã đến lúc con nên về nghỉ ngơi rồi Harry." cụ nói rồi Harry cũng lễ phép chào rồi rời đi

"Thầy có chuyện gì muốn nói với em sao?" cô lập tức hỏi khi thấy Harry đã đi ra ngoài

"Câu này ta phải hỏi em mới đúng. Em có điều gì muốn nói với ta không, Saquina?"

"Tại sao Harry có thể nói chuyện với rắn?"

"Chuyện này Severus chưa nói với em sao?"

"Là do đêm đó? Do Voldemort?" cô hỏi tiếp cụ chỉ gật đầu, một lúc sau cụ mới nói thêm

"Vậy em còn gì muốn nói với ta không? Như về con trai em chẳng hạn!"

"Không thưa thầy. Nếu không còn gì, em xin phép." cô nói rồi lập tức rời đi. Cô không muốn nói về Samael vì như vậy khác gì vạch áo cho người xem lưng. Hơn nữa cô cũng đang điều tra về quá khứ của thằng bé nhưng không có tiến triển. Dù thằng bé là ai, là người hay quỷ, là thiện hay ác thì cũng đều là con cô.

Cuộc tấn công một lúc hai nạn nhân Justin và con ma Nick Suýt Mất Đầu đã biến sự căng thẳng có sẵn từ trước thành nỗi kinh hoàng thực sự. Lạ một cái là, người ta lo lắng về số phận của con ma Nick Suýt Mất Đầu nhiều hơn tình trạng của Justin. Người ta hỏi lẫn nhau cái gì có thể gây ra một chuyện như vậy đối với một con ma, quyền lực khủng khiếp nào lại có thể ám hại cả một kẻ đã chết từ đời tám hoánh nào rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro