Chương 63: Phòng chứa Bí Mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ vài tiếng đồng hồ sau đó, tiếng chuông kết thúc giờ học không phát lên như thường ngày mà thay vào đó là tiếng của Minerva, đã được pháp thuật hóa để tăng âm lên nhiều lần, đang vang dội trong khắp các hành lang

"Tất cả học sinh trở về phòng ngủ của Nhà mình ngay. Tất cả các giáo sư, xin mời các vị trở về phòng giáo sư ngay lập tức." nghe vậy cô cũng hiểu mà đi đến phòng hiệu trưởng tại giờ Minerva đang là hiệu trưởng tạm thời thay cho cụ Dumbledore.

"Tôi có đến quá muộn không?" cô bước vào nói khi thấy tất cả mọi người đã đến

"Không sao đâu, Quinny, mau vào đi." Minerva nói rồi hít một hơi sâu nói tiếp " Lại mới có một cuộc tấn công nữa xảy ra. Một học sinh đã bị quái vật bắt đem đi. Đem vô chính Phòng chứa Bí mật." Flitwick kêu ré lên một tiếng hoảng sợ. Pomona thì giơ hai tay lên bụm miệng. Severus nắm chặt lưng ghế hỏi lại

"Làm sao cô biết chắc như thế?"

"Người kế vị Slytherin để lại một thông điệp nữa. Ngay phía dưới thông điệp thứ nhất. 'Bộ xương của con bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật.'" mặt Minerva đã trắng bệch như tờ giấy trắng. Flitwick thì òa khóc còn cô Hooch khuỵu chân ngã ngồi xuống một chiếc ghế hỏi

"Trò nào vậy?"

"Ginny Weasley." Minerva đáp rồi nói thêm "Chúng ta sẽ phải gửi tất cả học sinh về nhà vào ngày mai. Vậy là coi như trường Hogwarts chấm hết. Cụ Dumbledore luôn luôn nói..."

Cánh cửa phòng giáo sư đột ngột mở ra. Hóa ra là tên Gilderoy.

"Ồ, xin lỗi quý vị... Tôi chỉ chợp mắt một tý.... Không biết tôi đã bỏ lỡ tiết mục gì rồi?" hắn tươi cười nói mà không để ý là những giáo sư khác đang nhìn hắn với ánh mắt có thể nói là căm ghét.

"Thật đúng người đúng việc. Chính đây là cứu tinh! Ông Lockhart à, một nữ sinh đã bị quái vật bắt cóc rồi. Bắt đem về chính Phòng chứa Bí mật. Cuối cùng cơ hội trổ tài của ông cũng đã đến rồi đó." Severus vừa bước tới trước vừa nói khiến cô phải quay mặt về hướng khác mà cười thầm. Gilderoy thất thần, người ngợm đều tái nhợt.

"Đúng đó, ông Lockhart. Chẳng phải tối hôm qua ông vừa mới nói là ông biết tỏng tòng tong lối vào Phòng chứa Bí mật là gì?" Pomona bồi nhẹ thêm một câu nữa

"Tôi... ờ, tôi..." hắn ta lắp bắp

"Phải rồi, chính ông đã nói với tôi là ông thừa biết rõ cái bí mật gì nằm bên trong Phòng chứa Bí mật, đúng không?" anh Flitwick nói to một cách cố ý

"T... t... ôi... có nói hả? T... t... ôi... hổng nhớ."

"Tôi còn nhớ chắc chắn là ông nói ông rất tiếc đã không có dịp trừng trị con quái vật trước khi Hagrid bị bắt. Chẳng phải chính ông đã nói là toàn bộ chuyện này thiệt là lộn xộn, lẽ ra ngay từ đầu nếu người ta cho ông được tự do hành động thì tình hình đâu đến nỗi nào, phải không? Tôi có thể thay mặt Bộ pháp thuật phê duyệt cho ông, ông Lockhart. Ông yên tâm, cứ tự do, thoải mái làm theo cách của ông. Mọi trách nhiệm tôi sẽ chịu!" cô nói một cách khẳng định

"T... t... ôi... tôi thực sự thì... Quý vị hiểu lầm tôi rồi..." hắn mở to mắt nhìn những gương mặt nặng nề như đeo đá của đồng nghiệp ngồi xung quanh rồi cố gắng phân bua

"Thôi thì chúng tôi giao phó hết cho ông vậy, ông Lockhart à. Tối nay là thời điểm tốt nhất để làm chuyện đó. Chúng tôi sẽ đảm bảo là không ai cản trở hay dây dưa gì đến công việc mà ông sẽ làm đâu. Ông cứ tha hồ mà một mình tự quần với con quái vật. Rốt cuộc, ông được toàn quyền tự do hành động rồi đấy nhé." Minerva nói thêm khiến hắn ta khẩn khoản nhìn quanh một cách tuyệt vọng nhưng không ai có vẻ muốn cứu hắn cả. Trông Gilderoy bây giờ không còn cái vẻ đẹp trai cao sang nữa. Môi hắn run lập cập, và vì thiếu vắng nụ cười đầy răng thường ngày, trông thầy rõ ra là một kẻ yếu ớt, trệu trạo.

"Th... thôi... được... T... tôi sẽ... tôi sẽ về văn phòng của tôi để... chuẩn bị..." nói rồi hắn lập tức bỏ đi ngay

"Tốt rồi, có như vậy thì ông ta mới bớt làm vướng chân chúng ta. Bây giờ giáo viên chủ nhiệm các nhà phải đi giải thích cho học sinh của mình biết chuyện gì đã xảy ra. Bảo cho các trò ấy biết việc đầu tiên phải làm vào sáng hôm sau là lên tàu Tốc Hành Hogwarts về nhà. Xin tất cả các giáo viên còn lại lưu ý phải đảm bảo là không có học sinh nào trốn khỏi kí túc xá vào lúc này." Minerva nói xong thì các giáo sư đồng loạt đứng dậy và từng người một lặng lẽ bước đi.

Cả ngày hôm đó mọi thứ ở Hogwarts trở nên tĩnh lặng lạ thường. Làm sao cô có thể để các học sinh về nhà và nói rằng Hogwarts không còn an toàn chứ! Nên tối nay cô sẽ hành động.... cùng Samael. Tuy không muốn nhưng cô vẫn phải để thằng bé theo. Giờ cô chỉ mong hai thằng nhóc nhà Gryffindor kia có thể ngoan ngoãn nghe lời của Minerva nếu không cô sẽ càng mệt hơn. Tối đó, cô đợi Samael đến văn phòng mình rồi mới cùng đi tới nhà vệ sinh nữ.

"Saquina, còn có thằng nhóc hôm trước. Hai ngươi đến làm gì?"

"Myrtle, tôi không có ác ý..."

"Nhìn những gì ngươi làm với Peeves thì ta cũng hiểu rồi."

"Myrtle, tôi cần hỏi cô chuyện quan trọng."

"Nếu ta không nói?"

"Vậy thì tôi sẽ có cách để biết." cô nói rồi Myrtle có vẻ hơi giận dữ nhưng vẫn đáp lại

"Hai người muốn gì?" Myrtle gằn giọng choe choé của mình lên

"Chỉ muốn hỏi chị đã chết như thế nào?" Samael hỏi khiến sắc mặt con ma khóc nhè Myrtle lập tức thay đổi. Trông nó phấn khởi như thể từ trước tới giờ chưa từng có người nào hỏi nó một câu tâng bốc đến như vậy. Myrtle bèn nói với niềm hứng thú đặc biệt

"Ôôôiii! Thật là kinh hồn bạt vía. Chuyện xảy ra ngay tại đây nè. Ta đã chết ngay trên cái bồn cầu tiêu này nè. Ta còn nhớ rõ lắm nhé. Ta đã trốn vô đây vì bị Olive Hornby đem cặp mắt kiếng của ta ra mà chọc ghẹo miết. Ta khóa cửa buồng tắm lại, rồi ta ngồi đây mà khóc. Rồi ta nghe có tiếng ai đó đi vào nhà vệ sinh. Ai đó nói chuyện nghe tức cười lắm. Ta nghĩ chắc là họ nói bằng một thứ tiếng khác. Nhưng mà lúc đó thiệt sự ta cũng hoảng hồn, vì đó là tiếng nói của con trai. Vì vậy ta mở chốt cửa buồng tắm, tính bảo thằng nhãi ranh nào đó đi chỗ khác, hay qua bên nhà vệ sinh nam ấy. Thế rồi...Thế rồi... ta chết."

"Chết như thế nào?" Samael hỏi lại

"Ai biết được! Ta chỉ nhớ là mình nhìn thấy một đôi mắt màu vàng, bự, to. Toàn thân ta như bị túm chặt, và rồi ta trôi đi lơ lửng... Và rồi ta trở lại đây. Biết để chi không? Ta quyết định ám Olive Hornby cho bõ ghét."

"Chị nhìn thấy cặp mắt đó chính xác là ở chỗ nào?" Samael tiếp tục hỏi Myrtle chỉ vu vơ về phía cái bồn rửa mặt đằng trước.

"Ở đâu đằng đó ấy." nghe Myrtle nói vậy cô bắt đầu xem xét kỹ lưỡng từ ly từng tý, cả phía trong lẫn bên ngoài, cả những ống nước phía dưới cái chậu. Cái bồn trông giống như bất cứ một bồn rửa mặt bình thường nào. Và rồi cô nhìn thấy một con rắn nhỏ xíu được khắc nguệch ngoạc ở một bên cái vòi mở nước bằng đồng.

Bỗng từ miệng Samael thoát ra một tiếng rít lạ lùng, và lập tức từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được.

"Con đợi ở đây! Mẹ sẽ xuống trước, nếu không thấy mẹ đáp lại con phải lập tức đi tìm Severus."

"Không được..."

"Cứ làm theo lời mẹ nói đi!" cô nói rồi bay xuống bên dưới và đáp xuống một cách an toàn ở một cái... địa đạo bằng đá tối om và đủ cao, rộng để đứng thẳng người. Nếu không phải cô biết cách bay không cần chổi thì chẳng khác gì bị hút xuống và cứ trôi tuột đi, tuột mãi xuống trong bóng tối vô tận. Cô nhận thấy ống nước rẽ thành nhiều nhánh chạy về mọi hướng, cô cũng nhận thấy rõ mình đang lao xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục.

"Mẹ?"

"Mẹ không sao!" tiếng nói của cô và Samael vang vọng trong địa đạo. Ngay khi cô vừa đáp lại thì Samael cũng xuống tới nơi. "Sao con không ở trên?" cô mắng

"Con không an tâm..."

"Vậy con xuống đây thì an tâm sao?"

"Tại cánh cửa tự đóng nên con sợ.... nên con mới xuống."

"Cửa đóng rồi thì con càng nên ở trên đó chứ!"

".....Con...."

"Haiz thôi được rồi. Đi thôi." cô nói rồi lấy đũa phép mình ra để soi đường. Địa đạo tối đến nỗi hai người chỉ có thể nhìn thấy được một khoảng ngắn phía trước mà thôi. Đã vậy ánh sáng đầu đũa phép của cô lại soi cái bóng họ lên vách tường ẩm ướt, bóng nào bóng nấy chờn vờn theo sau họ hết sức kỳ quái.

"Mẹ, nếu mẹ nghe thấy bất cứ tiếng động gì thì lập tức nhắm mắt lại nhé." Samael như ông cụ non nhắc nhở cô

"Con mới là người cần nhớ điều đó!" cô đáp lại. Trong địa đạo, tiếng nói của hai người vang vọng khắp nơi do cái địa đạo yên lặng như ở dưới đáy mồ. Cái "động tĩnh" bất ngờ duy nhất mà cô nghe thấy là tiếng "rốp" vang to khi Samael ngẫu nhiên dẫm chân lên một cái gì đó, hóa ra là cái sọ khô của một con chuột. Cô hạ thấp cây đũa phép xuống để quan sát nền địa đạo, nhận thấy có nhiều mẩu xương xẩu của các động vật nhỏ. Cố gắng không nghĩ tới số phận Ginny trong tay con quái vật, cô mở đường đi nhanh tới trước, quẹo qua một khúc quanh của địa đạo. Chợt cả cô lẫn Samael đứng sững lại nhìn. Cô chỉ có thể thấy đại khái một cái gì to lớn kinh khủng và ngoằn ngoèo, đang nằm vắt ngang qua địa đạo. Vật đó không hề nhúc nhích. Cô giơ cao cây đũa phép, từ từ, rất thận trọng, sẽ sàng nhích từng bước tới trước.

Ánh sáng ở đầu đũa phép rọi lên lớp da con rắn khổng lồ, một con rắn màu xanh lục sặc sỡ và có vẻ cực độc, đang nằm cuộn trên nền địa đạo. Một lớp da rỗng không. Con rắn đã lột da thoát xác từ bộ da rắn này ắt là phải dài ít nhất bảy thước. Rồi cô đi tiếp, băng qua đống da rắn vĩ đại. Trước mặt cô là một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn khổng lồ xoắn vào nhau. Địa đạo cứ quanh co khúc khuỷu, hết quẹo rồi đến quanh. Mọi dây thần kinh trên toàn thân cô đều căng lên một cách khốn khổ. Cô chỉ cầu mong cho địa đạo kết thúc cho rồi, nhưng khi đi đến khúc cuối của địa đạo, bò qua khúc quanh cuối cùng, thì cô nhìn thấy còn hãi hùng gấp bội trước mặt cô là một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn lồ xoắn vào nhau. Mắt của hai con rắn làm bằng những viên ngọc bích to cồ sáng lấp lánh.

Samael cùng cô tiến đến gần. Chẳng cần phải ép mình nghĩ mấy con rắn bằng đá này là rắn thực, vì nội những con mắt rắn nhìn cũng hết sức sống động rồi.

Samael hiểu là mình phải làm gì. Nó tằng hắng, và mấy con mắt ngọc bích dường như nhấp nháy. Bằng một giọng trầm trầm, run run, Samael rít lên tiếng gì đó rồi hai con rắn tức thì tách ra, bức tường nứt đôi, mở rộng. Hai nửa mảnh tường đá trượt nhẹ nhàng ra khỏi tầm mắt, và Samael, run rẩy hai chân, hít hơi, bước vào cùng cô. Giờ đây cô cùng thằng bé đang đứng ở cuối một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao ngất nghểu, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh xao rờn rợn.

Cô rút cây đũa phép của mình ra cầm sẵn trong tay rồi tiến tới giữa những hàng cột rắn. Mỗi một bước chân dò dẫm của cô và thằng bé đều dội vang vang vào những bức tường tăm tối. Cô nhíu mí mắt lại thật khít, chỉ hi hí đủ nhìn, và sẵn sàng nhắm tịt lại nếu có bất cứ động tĩnh nào. Những hốc mắt sâu hoắm của mấy con rắn đá dường như dõi theo từng bước của hai mẹ con cô.

Tới ngang đôi cột đá cuối cùng, thì một pho tượng cao tới trần căn phòng chợt hiện ra lù lù trước mắt cô. Pho tượng đó đứng tựa vào bức tường ở cuối phòng. Cô phải vươn cổ cò ra để ngó lên gương mặt khổng lồ tuốt trên cao một gương mặt già nua nhăn nheo như mặt khỉ, với chòm râu thưa và dài tới lai cái áo chùng phù thủy bằng đá dài lượt thượt. Dưới vạt áo chùng là đôi chân xám to tướng đứng vững vàng trên sàn phòng bằng phẳng. Và giữa đôi chân là một hình thù nhỏ bé với mái tóc đỏ hoe đang nằm sấp trên sàn trong tấm áo chùng đen.

"Cô bé đó kìa mẹ!" Samael nói rồi phóng ngay đến bên cạnh Ginny và quỳ xuống bên cạnh cô bé. Bên trên người cô bé có một quyển sổ da đen gì đó chắc là quyển nhật kí. Bỗng cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn.

"Sam, con tìm cách đỡ Ginny ra ngoài. Mẹ sẽ ra trước xem tình hình."

"Mẹ, em ấy lạnh lắm..." Samael nói thêm cô vội cho cô bé mấy bùa giữ ấm rồi ra ngoài kiểm tra. Nói thật cô sợ chứ nhưng ít nhất là cứu được mấy học sinh hơn nữa cô chắc chắn mình sẽ không chết ở đây.

"Harry?" khi cô ra đến ngoài thì thấy thằng bé nằm sõng soài trên đất cùng với đống tường vỡ. Đường đi vào địa đạo đã bị lấp đầy bởi đá.

"Cô Saquina?...Ron.... Ron! Cậu có sao không hả Ron?"

"Mình ở đây! Mình không sao cả, nhưng... lão Lockhart, ông thầy của tụi mình... ổng bị tẩu hỏa nhập ma rồi, cây đũa phép của mình đã chơi ổng một vố!" giọng Ron vang lên sau đống gạch đá như bị nghẹn lại "Bây giờ làm sao đây? Mình không thể đi qua đống gạch đá này, mất cả đống thời gian mới hòng dọn dẹp xong." giọng Ron lại vang lên, nghe tuyệt vọng và khiến cô càng thêm khổ tâm

"Rốt cuộc tại sao mấy đứa lại ở đây còn có cả tên Lockhart nữa."

"Bọn con đến cứu Ginny." Harry nói một cách đanh thép

"Chỉ dựa vào mấy đứa học sinh năm hai như hai đứa cùng với tên vô dụng kia sao? Con có biết Tử Xà nguy hiểm ra sao không!"

"Nhưng Ginny đang gặp nguy hiểm."

"Cô bé không sao. Ta tìm thấy con bé rồi." cô nói rồi bỗng có một tiếng rú chói tai rùng rợn, thảm thiết, vang lên, kéo dài khiến cô vội chạy về chỗ lúc nãy cùng Harry. Trên nền sàn có vô số chiếc ranh nanh nếu không nhầm thì nó là nanh Tử Xà cùng với đó Samael đang cầm một cái và cắm mạnh vào cuốn nhật kí khiến mực phun ra khỏi quyển sách thành dòng, chảy như suối trào trên cánh tay Harry, làm sũng ướt cả sàn phòng.

Lúc ấy từ cuối Phòng Chứa Bí Mật chợt vang lên một tiếng rên khẽ. Ginny đã tỉnh. Harry vội vàng chạy đến bên Ginny, đỡ cô bé dậy. Đôi mắt ngơ ngác của Ginny đảo quanh căn phòng rộng mêng mông. Cô bé há miệng hớp hơi, run bắn người lên, nước mắt bắt đầu tuôn chảy ràn rụa trên gương mặt.

"Anh Harry... Ôi, anh Harry ơi, em đã cố gắng khai với anh trong bữa điểm tâm, nhưng mà em không thể nói trước mặt anh Percy. Anh Harry ơi, chính là em... nhưng thật tình em... em... em thề là em không chủ ý làm những việc đó... Anh Riddle xui khiến em làm, ảnh ép buộc em... mà... Làm sao anh giết được cái... con đó? Anh Riddle đâu rồi? Em nhớ là lần cuối cùng em viết nhật ký, ảnh đã tự đi ra khỏi quyển nhật ký..."

"Riddle? Tom Riddle!" cô lẩm bẩm nhìn Samael thằng bé chỉ gật đầu nhẹ rồi nói một cách không ra tiếng bằng khẩu miệng với cô từ 'Voldemort' nói xong thằng bé bắt đầu nhặt từng chiếc răng nanh của Tử Xà mà cất đi.

"Hết rồi, Ginny à. Thôi, Ginny, tụi mình ra khỏi chỗ này thôi." Harry lóng cóng đỡ Ginny đứng dậy. Ginny lại òa khóc

"Em sẽ bị đuổi mất, anh Harry ơi. Em đã trông mong mãi, từ hồi anh Bill nhập học lận, để được vào học ở trường Hogwarts. Vậy mà bây giờ em phải ra khỏi trường... Cha với mẹ em sẽ nói sao đây?"

"Con sẽ không bị đuổi học đâu. Giờ đi thôi." cô nói thêm rồi dẫn ba đứa trẻ ra khỏi đây chỉ là cô vẫn không thoát được khỏi suy nghĩ về Samael. Rốt cuộc trong lúc cô đi thì đã xảy ra chuyện gì?

Ron vẫn đang chật vật gỡ từng viên đá xuống, không hiểu thằng bé này nghĩ gì nữa. Thấy vậy cô liền dùng bùa chú di chuyển các tảng đá để mở đường đi ra. Không biết cô đã phải bay lên bay xuống mấy lần để đưa hết bọn trẻ và cả tên Gilderoy lên trên mặt đất. Đúng là thử thách sức mạnh của cô mà!

"A, tụi bây vẫn còn sống!" con ma khóc nhè nói với bọn trẻ và cô một cách tỉnh queo

"Không cần phải lộ vẻ thất vọng dữ vậy đâu, chị Myrtle." Harry nhe răng cười, an ủi Myrtle

"Ôi, có gì đâu... Tao chỉ nghĩ là... nếu tụi bây chết rồi, thì tụi bây cứ việc thoải mái xài chung phòng vệ sinh với tao."

"Thôi đi. Không tám chuyện nữa. Tất cả cùng ta đến văn phòng hiểu trưởng." nói rồi cô dẫn đám trẻ đến gặp Minerva. Cô gõ cửa rồi bước vào, phải mất một lúc, cả căn phòng im phăng phắc, khi thấy cô, Samael, Ron, Harry, Ginny, và Lockhart xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro