Chương 64: Cuốn nhật kí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ginny!" là tiếng bà Weasley, nãy giờ vẫn ngồi khóc nức nở trước lò sưởi. Bà đứng bật dậy, ông Weasley cũng bật dậy theo vợ, cả hai lao vào ôm chầm lấy đứa con gái nhỏ Ginny. Cô còn nhìn thấy phía sau lưng họ, cụ Dumbledore đang đứng cạnh bệ lò sưởi, tươi cười, trong khi Minerva đứng kế bên cụ thì vừa chắp tay lên ngực vừa thở hổn hển.

"Các con đã cứu em nó! Chính các con đã cứu Ginny! Làm sao mà các con làm được hả?" ông bà Weasley vừa nói vừa ôm ba thằng bé còn cô thì đi lại ngồi một góc quan sát cuốn nhật kí.

"Tôi nghĩ tất cả chúng ta đây đều muốn biết điều đó." Minerva nói thêm

"Thực ra là Samael đã cứu em ấy. Khi con với Ron xuống đến nơi đã gặp cô Saquina và thấy Samael đang đâm cuốn nhật kí kia. Con cũng không rõ bằng cách nào..." Harry nói khiến tất cả mọi người đều nhìn về hướng con trai cô. Thằng bé nhìn cô nhưng cô lắc đầu nhẹ nên thằng bé ngập ngừng rồi kể lại chuyện nó nghe thấy tiếng Tử Xà trong ống nước rồi nó đi tìm hiểu về loài sinh vật này. May mắn thế nào nó lại biết được chuyện của Myrtle nên có chút nghi ngờ và đến đó rồi tìm thấy Ginny. Samael nói chuyện với con Tử Xà đó rồi tìm thấy ít răng nanh khi Tử Xà thay răng rồi phá huỷ cuốn nhật kí. Nghe phi lý nhưng chỉ có mỗi thằng bé ở đó, ai không muốn tin cũng phải tin thôi. Còn Harry thì suốt gần mười lăm phút đồng hồ, Harry nói trong sự im lặng chăm chú tuyệt đối của mọi người nó kể lại giọng nói vô hình bí hiểm mà nó nghe được trong lâu đài, mà cuối cùng lại chính Hermione phát hiện đó là tiếng nói của con Tử Xà đi luồn trong ống nước. Nó kể nó và Ron đã theo dõi lũ nhện vô tuốt trong khu Rừng Cấm như thế nào, và con Aragog đã bảo cho chúng biết nơi mà nạn nhân cuối cùng của Tử Xà đã bị giết chết. Rồi nó kể làm thế nào mà nó đoán ra con ma khóc nhè Myrtle chính là nạn nhân đó, và làm sao suy ra được lối vào Phòng chứa Bí mật lại có thể ở trong buồng tắm rồi gặp cô và Samael.

"Điều làm ta thú vị nhất là làm thế nào mà Chúa tể Hắc ám Voldermort có thể mê hoặc được Ginny, khi mà theo nguồn tin của ta hiện giờ hắn đang trốn trong rừng sâu, ở tận Albani." cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói

"C... cái... cái... gì? Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy hả? Mê... mê hoặc Ginny hả? Nhưng mà Ginny... Ginny đâu có..., phải không Ginny?" ông Weasley thốt lên bằng giọng sửng sốt

"Do cái này." cô nói rồi đưa cho cụ cuốn nhật kí. Cụ Dumbledore cầm quyển nhật ký cô đưa, chĩa cái mũi khoằm dài thòng của cụ vào những trang giấy đã bị cháy xém và ướt sũng.

"Chính là quyển nhật kí ấy. Riddle viết khi còn là một học sinh mười sáu tuổi..." Samael nói thêm

"Xuất chúng! Hiển nhiên rồi, hắn có lẽ là học sinh xuất sắc nhất từ xưa tới nay của trường Hogwarts." cụ quay qua nói với gia đình Weasley đang trông ra đáng ngạc nhiên chưng hửng hết sức. "Rất ít người biết rằng Chúa tể Hắc ám Voldermort thời niên thiếu còn có tên là Tom Riddle. Chính ta đã dạy hắn, cách đây năm mươi năm, tại trường Hogwarts. Sau khi ra trường hắn biến mất... đi xa và đi nhiều... lún sâu vào Nghệ thuật Hắc ám, giao du với những phù thủy xấu xa nhất trong giới chúng ta, trải qua rất nhiều phen biến đổi pháp thuật hiểm nghèo, rồi hắn lại đổi tên thành Chúa tể Hắc ám Voldermort, khó mà nhận ra được hắn nữa. Hầu như không ai thấy có gì liên hệ giữa Chúa tể Hắc ám Voldermort và cậu học sinh thông minh đẹp trai từng là thủ lĩnh nam sinh của trường."

"Nhưng mà, còn Ginny? Ginny của chúng tôi thì có liên quan gì... đến... kẻ đó?" bà Weasley hỏi

"Quyển... nhật... nhật ký! Con đã viết vô quyển nhật ký của anh Riddle, rồi ảnh... viết... viết lại cho con suốt cả năm học..." Ginny thổn thức nói

"Ginny! Chẳng lẽ cha chưa hề dạy con điều gì hết sao? Cha đã chẳng thường nói với con điều gì nào? Rằng đừng bao giờ tin bất cứ vật gì tự suy nghĩ được một khi mình chưa nhìn thấy được não nó nằm ở đâu. Tại sao con không đưa cho cha, hay mẹ con, coi cuốn nhật ký đó? Một thứ đồ vật đáng nghi ngờ như vậy thì rõ ràng là đầy Pháp thuật Hắc ám rồi..." ông Weasley nói một cách kinh ngạc

"Con không... không biết. Con thấy nó nằm trong đống sách mà má mua cho con. Con tưởng... tưởng ai đó bỏ quên..." Ginny vẫn thổn thức

"Trò Ginny cần phải đến bệnh thất nghỉ ngơi ngay bây giờ. Con đã trải qua một chặng đường khổ ải quá sức. Sẽ không bị kỷ luật gì đâu. Những phù thủy già đầu hơn, khôn ngoan hơn con rất nhiều mà còn bị Chúa tể Hắc ám Voldermort lừa bịp nữa là." giọng nói mạnh mẽ của cụ Dumbledore cắt ngang câu chuyện giữa cha con nhà Weasley rồi cụ sải bước tới bên cánh cửa, mở ra, và thầy cúi xuống ân cần nháy mắt với Ginny, nói tiếp "Con hãy lên giường mà nằm nghỉ, và có lẽ cũng nên uống một ly sô cô la nóng nữa. Thầy nghiệm ra hai món đó luôn làm cho thầy phấn chấn lên. Bà Pomfrey vẫn còn thức đấy. Bà vừa mới đi phát món sinh tố nhân sâm... Thầy dám nói là mấy nạn nhân của Tử Xà sẽ tỉnh lại trong chốc lát mà thôi."

"Vậy là Hermione khỏe rồi!" Ron mừng rỡ reo lên

"Hiện không còn hậu quả tai hại nào để lại nữa đâu, Ginny à." cụ Dumbledore còn trấn an Ginny lần nữa rồi bà Weasley dẫn Ginny đi ra, ông Weasley cũng đi theo. Trông ông Weasley có vẻ vẫn chưa hết sốc. Cụ Dumbledore nói với Minerva với một vẻ đầy ưu tư "Bà biết không, bà Minerva, tất cả những việc này xứng đáng để mở một bữa tiệc ăn mừng. Tôi xin nhờ bà đi xuống nhà bếp đánh thức họ dậy giùm tôi, được không?"

"Được chứ!" Minerva trả lời một cách phấn khởi, đi ra phía cửa và nói "Tôi để cho ông "xử" Harry, Ron và trò Macmillan nhé?"

"Đương nhiên rồi." Minerva đi rồi, Harry và Ron vẫn chăm chú nhìn cụ Dumbledore còn Samael đứng nép sau lưng cô "Thầy nhớ dường như thầy có nói với hai con rồi, rằng nếu mà hai con vi phạm nội quy của trường một lần nữa, thì thầy sẽ phải đuổi hai con." Ron há hốc miệng kinh hoàng. "Điều đó chứng tỏ rằng những người nghiêm túc nhất trong chúng ta cũng đôi khi phải nuốt lời mình. Cả ba con sẽ được thưởng huy chương Công lao Đặc biệt đối với Trường và để thầy coi... Ờ, mỗi đứa được một trăm điểm cho nhà Gryffindor. Và tất nhiên là hai trăm điểm cho nhà Slytherin. Nhưng có một người trong chúng ta sao cứ giữ im lặng tuyệt đối về vai trò của mình trong cuộc phiêu lưu mạo hiểm này thế nhỉ? Sao mà khiêm tốn quá vậy, ông Gilderoy?" cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp. Cô quay đầu lại tìm, thấy tên Gilderoy đang đứng ở góc phòng, vẫn mỉm một nụ cười vu vơ trên gương mặt ngơ ngơ.

"Thưa thầy Dumbledore, lúc ở dưới Phòng chứa Bí mật có xảy ra một tai nạn. Giáo sư Lockhart..." Ron vội nói nhưng bị Gilderoy cắt ngang

"Tôi mà là giáo sư hả?"

"Thầy ấy định giở Bùa Lú ra để ếm tụi con, không dè bị phản đòn, tẩu hỏa nhập ma luôn." Ron giải thích nho nhỏ với cụ

"Khốn khổ! Kiếm mình đâm lưng mình rồi, anh Gilderoy ơi." cụ Dumbledore lắc đầu, chòm râu bạc và dài của cụ rung nhè nhẹ

"Kiếm hả? Tui đâu có cây kiếm nào đâu?" Gilderoy nói lại một cách lơ mơ

"Phiền cô Saquina và em, Samael đưa cậu ta xuống bệnh thất được không? Còn Ron, em có thể thay ta gửi cái này đến nhà ngục Azkaban được chứ, ta nghĩ họ đã bắt nhầm người rồi." cụ nói rồi cả cô, Samael và Ron cùng tên Gilderoy rời đi để cụ và Harry nói chuyện riêng.

Sau khi để tên Gilderoy cho bà Pomfrey thì cô đưa Samael về kí túc xá nhà Slytherin. Thằng bé đưa cho cô hết chỗ răng nanh của Tử Xà rồi vui vẻ đi về như không có chuyện gì xảy ra. Cùng ngày đó Dolores Umbridge đưa ra luật chống người sói khiến những người bị nhiễm độc người sói không thể có việc làm. May mà cô đã để Remus đến chỗ mình làm trước đó nếu không, không biết cậu ấy sẽ ra sao nữa. Nhưng cái khiến cô suy nghĩ bây giờ là Samael, rốt cuộc thằng bé đã đối mặt với chuyện gì trong Phòng chứa Bí mật. Khi cô vẫn đang mải suy nghĩ thì một bàn tay nắm lấy tay cô kéo cô đi, là Severus. Anh kéo cô về hầm của anh.

"TẠI SAO EM LẠI ĐẾN PHÒNG CHỨA BÍ MẬT? EM CÓ THỂ CHẾT Ở ĐÓ!"

"Sev, em không sao mà."

"SAO EM LUÔN CỨNG ĐẦU NHƯ VẬY? HAY PHẢI ĐỢI ĐẾN KHI CON QUÁI VẬT ĐÓ GIẾT EM RỒI EM MỚI HỐI HẬN?"

"Anh đừng có to tiếng với em!"

"Vậy em nói ta phải làm sao? Em nộp đơn thôi việc đi, làm việc ở Bộ thôi. Ở Hogwarts không phù hợp với em, anh sẽ đề nghị với hiệu trưởng."

"Anh.... ANH KHÔNG CÓ QUYỀN ĐÓ!"

"TA CÓ QUYỀN ĐÓ VÌ ANH LÀ VỊ HÔN PHU CỦA EM."

".....em biết anh lo cho em nhưng anh không thể như thế...."

"TẠI SAO ANH KHÔNG THỂ NHƯ VẬY? ANH CÓ QUYỀN QUẢN EM! EM THẤY CÓ AI NHƯ ANH KHÔNG? ĐÍNH HÔN VỚI EM NHƯNG KHÔNG BIẾT GÌ VỀ EM. ANH CẦN ĐẢM BẢO EM SẼ KHÔNG NGU NGỐC MÀ LIỀU MÌNH VÌ ĐÁM POTTER ĐÓ! LẬP TỨC THU DỌN ĐỒ RỒI VỀ NHÀ VÀ Ở YÊN ĐÓ ĐI."

"....Xin lỗi vì khiến anh nghĩ như vậy, Sev. Nhưng em không thể rời khỏi đây. Hogwarts.... là nơi em phải bảo vệ."

".......Quinny, nghe anh nói đi. Làm ơn! Quay về đi. Nơi này không có em mọi thứ vẫn sẽ ổn thôi! Nghe anh đi! Anh không thể nhìn em nhảy vào chỗ nguy hiểm lần nữa." anh vừa nói vừa ôm cô, ngay khi cô đang tính đáp lại thì bình hoa bách hợp trắng trên bàn làm việc đập vào mắt cô. "Quinny, anh không biết sẽ sống ra sao nếu không có em, nếu không thể nhìn thấy sự yêu thương trong mắt em dành cho anh." Severus nói rồi khẽ vuốt qua gò má cô và ngắm nhìn ánh mắt cô.

"Anh muốn bảo vệ em hay muốn bảo vệ người có đôi mắt giống với Lily?" cô nói rồi đẩy anh ra rồi đi lại chỗ bông hoa bách hợp kia

"....Em nói gì vậy...."

"Em nghĩ mình nói đã quá rõ rồi, Severus." cô vừa nói vừa tháo nhẫn ra và để xuống bên cạnh bình hoa rồi đi ra ngoài

"Quinny..." Severus giữ lại tay cô mà nói nhưng cô lập tức đẩy tay anh rồi đi về văn phòng mình. Tất nhiên cô không nghỉ việc! Cô có thể chấp nhận sự tồn tại của Lily nhưng không thể chấp nhận chuyện chỉ có hình bóng của Lily trong tim anh còn cô lại là một kẻ thay thế. Như vậy thật thảm hại! Cô làm sao có thể cho phép bản thân mình như vậy!

Năm học đó, nhà Slytherin lại đoạt cúp nhà. Đám trẻ vui nhưng cô vui không nổi! Sau khi kết thúc ngày học cuối cùng, cô lập tức dẫn Samael đi về làng Hogsmeade. Cái năm học này quá đủ với cô rồi!

"Will, Charles, hai người có tin tức gì mới chưa?" cô ở dinh thự Menodora nói

"Quinny, chuyện này không phải muốn có là có ngay được." Charles đáp

"Trường Sinh Linh Giá và Voldemort có tin gì không?" cô hỏi nhưng tất cả đều lắc đầu "Peter Pettigrew thì sao?" cô hỏi tiếp nhưng đáp lại cô vẫn là sự im lặng đấy "NẾU CÁI GÌ CÁC NGƯỜI CŨNG KHÔNG BIẾT THÌ TÔI CÒN CẦN CÁC NGƯỜI Ở ĐÂY SAO!"

"Quinny, bình tĩnh đi. Chuyện đó cũng không phải dễ cho mọi người."

"Bình tĩnh? Khốn kiếp! Hai năm rồi! Tôi đối mặt với Voldemort và biết được tin tức mơ hồ đó qua lão Dumbledore. Còn các người, không có một chút thông tin nào giúp ích!"

"Quinny, cậu biết cụ Dumbledore là phải người rất cẩn trọng mà. Nên..." Jimmy chưa nói xong liền bị cô cắt ngang

"Nên không moi được thông tin gì sao? Vậy còn Severus, tôi bảo cậu để ý cậu ta đến cả làm bạn với cậu ta cậu còn không làm được."

"Chẳng phải giờ cậu và cậu ta đang đính hôn sao?" Krystal nói

"Trong tuần này tôi muốn có thông tin về tất cả những thứ tôi cần. Peter Pettigrew và Voldemort đang ở đâu, các Trường Sinh Linh Giá của Voldemort và tại sao Severus lại phản bội Voldemort."

"Nhưng Quinny..."

"Tôi đã cho các người quá nhiều thời gian rồi! 12 năm còn chưa đủ sao!" cô nói rồi lập tức đi lên phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro