Chương 68: Ông Kẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tốt lắm! Rất tốt. Nhưng tôi e là mình chỉ vừa thực tập xong phần dễ làm. Các trò nên biết là chỉ mỗi cái từ đó thôi thì chưa đủ hiệu nghiệm. Và đây là lúc cần đến trò, Neville à." Cái tủ áo lại rung lắc bần bật, nhưng cũng không đến nỗi thảm như Neville, nó bước tới trước như thể nó đang đi tới cái giá treo cổ. "Được rồi, Neville. Hãy làm cái trước tiên trước trò hãy nói xem cái gì làm cho trò sợ nhất trên cõi đời này?" môi của Neville mấp máy, nhưng không ai nghe được tiếng nào. "Xin lỗi trò, tôi chưa nghe ra."

Neville nhìn quanh với vẻ hoang mang, như thể cầu xin ai đó cứu giúp nó với, rồi nó nói, nghe như một tiếng thì thào "Giáo sư Snape." nghe vậy khiến cô đang nằm lười trên bàn liền ngồi bật dậy rồi nhảy xuống đi đến một góc khuất gần đó để quan sát. Hầu như ai cũng cười. Ngay cả Neville cũng mỉm cười với vẻ hối lỗi. Tuy nhiên Remus lại có vẻ suy tư.

"Giáo sư Snape... hừm... Neville, thầy nghĩ con sống với bà nội con, phải không?"

"Ơ... phải, nhưng mà con không muốn Ông Kẹ biến thành bà nội con đâu." Neville lo lắng

"Không, không, con hiểu lầm thầy rồi. Thầy không biết con có thể nói cho mọi người biết loại áo quần gì mà bà của con thường mặc không?"

"Dạ... Bà luôn luôn đội cái nón ấy, một cái nón cao trên đỉnh có gắn một con kền kền nhồi bông. Và một cái áo đầm dài màu xanh lá cây, thông thường... và đôi khi quàng khăn quàng cổ bằng lông cáo."

"Và một cái ví xách tay?"

"Một cái màu đỏ bự lắm."

"Được rồi. Con thể hình dung những thứ y phục này rõ ràng không, Neville? Con có thể nhìn thấy chúng ở trong đầu con không?"

"Dạ." Neville đáp không chắc chắn chút nào, hiển nhiên là nó đang thắc mắc chuyện gì tiếp theo đây.

"Neville à, khi Ông Kẹ nhào ra khỏi cái tủ áo và trông thấy con, nó sẽ đội ngay lốt giáo sư Snape. Và con sẽ giơ cây đũa phép lên, như vầy, và la lên "Riddikulus", và hết sức tập trung nghĩ đến áo nón của bà con. Nếu con làm tốt thì "giáo sư Snape" sẽ bị đội cái nón có con kền kền nhồi bông trên chóp, mặc cái áo đầm xanh, đeo cái ví bự màu đỏ." mọi người phá ra cười to. Cái tủ áo cũng lắc lư dữ dội còn cô thì đang đen mặt lại... Remus nói tiếp "Nếu Neville thành công, thì Ông Kẹ có thể hướng sự chú ý lần lượt vào từng người trong chúng ta. Tôi muốn tất cả các trò hãy dành ra ít phút bây giờ để nghĩ xem mình sợ cái gì nhứt, và nghĩ xem mình có thể ép nó làm gì cho thiệt khôi hài..." căn phòng trở nên im lặng. Cô cũng đang tự hỏi mình sợ gì nhất lúc này....

"Mọi người sẵn sàng chưa? Neville, chúng ta sẽ lùi lại một chút, để cho con có một bãi đấu thoáng rõ, được chứ? Các trò cũng lùi lại hết, tôi sẽ gọi người tiếp theo tới trước... Bây giờ, Neville có thể nhìn thấy rõ hơn..." Remus nói thêm rồi tất cả đều thối lui, đứng dựa sát tường để lại một mình Neville bên cái tủ áo. Trông nó xanh xao không còn hồn vía, nhưng nó đã xắn tay áo lên và nắm chặt cây đũa phép trong tay, sẵn sàng. Remus giơ cây đũa phép của cậu ấy về phía nắm đấm của cánh cửa tủ "Thầy đếm đến ba, Neville nhé. Một... hai... ba! Bắt đầu!" một chùm lửa sáng xẹt ra từ đầu đũa phép của Remus, trúng ngay cái nắm đấm.

Cái tủ áo mở bung ra. Severus bước ra, mũi khoằm, vẻ dọa nạt, quắc mắt nhìn Neville. Neville lùi lại, đũa phép giơ lên, miệng há hốc không thốt ra lời. Severus tiến về phía nó, đè trùm lên nó, cho tay vào bên trong lớp áo chùng. Ngay trước khi thằng bé hét lên thì cô đã trở lại hình người và vung nhẹ đũa phép để con boggart kia vào tủ rồi nói

"Remus, chuyện khiến danh dự của giáo sư Hogwarts đi xuống thì mình không thể đứng nhìn đâu."

"Mình đã cảm giác là hôm nay cậu sẽ đến. Nếu vậy thì cậu thực hành cho đám học sinh đi." nghe thấy Remus nói vậy cô cũng đi lại gần, Remus lập tức thả ông kẹ ra rồi..... chính cô bước ra. Trong bộ đồng phục học sinh của Hogwarts.

"Tôi là Camel Li...." con boggart ấy chưa nói xong thì cô vội nói

"Riddikulus!" lập tức hình ảnh của cô hay con boggart đó hoá thành một bức tượng vũ công ba lê trong hộp nhạc mà xoay đều với gương mặt khó hiểu nhưng bị dính băng dính vào mồm làm không nói được. Cô nhìn vậy cũng không biết nên cười hay không nữa...

"Parvati! Tiến lên!" Remus nói lớn, cô liền lui xuống nhường chỗ cho các học sinh. Parvati bước tới trước, vẻ mặt đã chuẩn bị. Một tiếng rắc nữa vang lên, chỗ bức tượng kia vừa đứng hiện ra một xác ướp quấn khăn liệm chằng chịt đầy vết máu hoen. Gương mặt quấn kín của cái xác ướp quay về phía Parvati và bắt đầu đi về phía cô bé, một cách chậm chạp, lê lết trên đôi chân cứng ngắc, và đôi tay cứng đơ giơ lên...

"Riddikulus!" Parvati hét. Một miếng băng ở chân xác ướp bị xổ ra, vướng vô chân xác ướp, khiến nó té nhào tới trước, cái đầu lăn đi lông lốc.

"Seamus!" Seamus phóng qua mặt Parvati. Rắc! Chỗ vừa rồi là cái xác ướp bây giờ hiện ra một người đàn bà tóc đen dài chấm đất, gương mặt xanh lét trơ xương, chính là Nữ thần báo tử. Bà ta há miệng rộng hoác, một tiếng gì vô cùng bí hiểm tràn ngập căn phòng, một tiếng rít than vãn rợn óc làm dựng cả tóc gáy.

"Riddikulus!" Seamus gào lên. Nữ thần báo tử kêu lên mấy tiếng cọt kẹt và chẹn lấy cổ họng mình, tiếng của bà ta tắt lịm. Rắc! Nữ thần báo tử biến thành một con chuột nhắt, một con chuột cứ xoay vòng vòng cắn cái đuôi của mình, và rồi - Rắc! - biến thành một con rắn rung chuông, quằn quại trườn đi trước khi - Rắc! - biến thành một tròng mắt đẫm máu.

"Nó lúng túng rồi! Chúng ta sắp thành công! Dean!" Remus nói lớn một cách phấn khích. Dean vội vã chạy tới trước. Rắc! Tròng mắt biến thành một bàn tay mộc mạc, nó búng một cái rồi bắt đầu bò trên sàn như một con cua.

"Riddikulus!" Dean gào lên. Nghe tách một cái, thế là bàn tay bị mắc vô cái bẫy chuột.

"Xuất sắc! Ron, tiếp theo!" Ron nhảy vọt tới trước. Rắc! Cả đống người rú lên. Một con nhền nhện khổng lồ phủ đầy lông lá, cao chừng hai thước đang tiến về phía Ron, nhắp nhắp đôi càng đầy đe dọa. Trong khoảnh khắc, cô nghĩ là Ron đã bị đông cứng lại. Thế rồi...

"Riddikulus!" Ron rống lên, sáu cái chân nhền nhện biến mất. Con nhền nhện không chân cứ lăn tròn lăn tròn. Lavender hét toáng lên, chạy tránh ra khỏi đường lăn của con nhền nhện. Nó lăn tới chân của Harry thì ngừng lại. Harry giơ cây đũa lên sẵn sàng, nhưng... Remus thình lình la lên

"Đây rồi!" cậu ấy hối hả chạy tới. Rắc! Con nhền nhện không chân biến mất. Trong một giây mọi người ngơ ngác nhìn quanh coi nó ở đâu. Chúng thấy một trái cầu pha lê trắng óng ánh bạc lơ lửng trên không phía trước Remus. Cậu ấy uể oải nói

"Riddikulus!" Rắc! Con Ông Kẹ đáp xuống sàn thành một con gián què "Samael, tiếp luôn nào!" Remus nói rồi lùi lại. Rắc! Một con rắn hay trăn màu đen khổng lồ với một con mắt màu bạc xám và một bên mắt rắn hiện ra.

"Riddikulus!" Samael hét lên, con rắn ấy lập tức biến thành một con thỏ trắng đeo chiếc nơ đỏ to đùng trên đầu khiến mọi người bật cười vì sự đáng yêu ấy.

"Neville, tiến lên, và kết thúc nó luôn!" Rắc! Lần này Neville lao tới trước với vẻ quả quyết ra mặt.

"Riddikulus!" Neville hét to, và trong nửa giây, mọi người nhìn thấy hình ảnh Severus trong trang phục đàn bà đầu rua ren, rồi Neville bật ra một tràng cười "Ha ha ha...", và con Ông Kẹ nổ tung thành cả ngàn bụm khói nho nhỏ, xong biến mất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không kịp ngăn Neville và âm mưu của Remus.

"Xuất sắc!" Remus thốt lên. Lớp học lại ào lên vỗ tay hoan hô. "Xuất sắc! Neville. Mọi người đều làm giỏi lắm. Để tôi xem, năm điểm cho nhà Gryffindor cho mỗi học sinh đã tham gia khắc phục con Ông Kẹ, Harry và Hermione cũng được mỗi người năm điểm."

"Nhưng thưa thầy, con có làm gì đâu?" Harry nói

"Trò và Hermione đã trả lời đúng câu hỏi của ta vào đầu buổi học, Harry à. Mọi người đều rất giỏi, bài học hôm nay thật xuất sắc. Bài tập về nhà, hãy vui lòng đọc chương về Ông Kẹ, và tóm tắt lại cho tôi... và nộp bài vào thứ hai. Bấy nhiêu đó thôi." Remus nói một cách nhẹ nhàng rồi bọn trẻ rời căn phòng, nói chuyện hào hứng.

"Vẫn cố gắng hơn thua với Severus sao, Remus." cô tiến lại gần hỏi

"Ngoài mình với Ella ra đâu ai biết cậu và cậu ta đã huỷ hôn chứ."

"Nhưng Sev vẫn là cha của Rino."

"Thôi nào Quinny. Cần gì quan tâm chứ, Sam với Rino có mình cũng được rồi mà."

"Cậu tính làm cha chúng nó hay gì."

"Làm cha nuôi thôi."

"Không cần đâu. Mà cậu nghe tin gì từ Chân Nhồi Bông chưa?" cô hỏi thêm nhưng Remus chỉ lắc đầu "Cậu có tin cậu ấy không?" cô hỏi tiếp nhưng đáp lại cô là sự im lặng khiến cô thở dài "Cũng đúng, mình làm ở Bộ bao năm còn không tìm ra chứng cứ ngoại phạm cho cậu ấy."

"Cậu tin hắn ta?"

"Remus, lúc cậu đang đi lo chuyện công cán trong Hội Phượng Hoàng thì xảy ra chuyện đó. Ngoài mình, Chân Nhồi Bông và Đuôi Trùn thì đâu còn ai biết sự thật. Nhưng mình cũng không thuyết phục ai vì mình không có bằng chứng... Giờ thì có rồi."

"Bằng chứng gì?"

"Đuôi Trùn. Hắn ta còn sống."

"....Không thể có chuyện đó được, Quinny."

"Mình làm ở trường lâu rồi nhưng không tìm được tấm bản đồ. Cậu chỉ cần có tấm bản đồ là sẽ biết. Cậu biết mà Remus, tấm bản đồ không bao giờ sai."

".....Đi ăn thôi! Mình đói rồi." Remus nói rồi cùng cô đi đến sảnh đường dùng bữa.

Cô ngồi cùng Remus và Jimmy khiến Severus cứ nhìn chằm chằm... Thật khó hiểu!

"Snape đang nhìn cậu đó." Remus nói nhỏ nhưng cô không để tâm

"Quinny... haha cậu lớn rồi mà còn như con nít thế." Jimmy nói rồi lấy khăn lau gần khoé miệng cô khiến cô nhăn mặt với vẻ mặt đắc ý của Jimmy.

Nghe nói Severus còn đang điều chế thuốc bả sói theo lệnh của cụ Dumbledore nữa. Đứng giữa giải quyết cho mấy cái người này đúng là khiến cô mệt người.

Những tuần sau, cô thường ở trong văn phòng đọc sách, vẽ tranh, làm trang sức, khi nào có tiết thì dạy. Rảnh rỗi thì đi dạo không thì ngồi trong văn phòng ngắm cảnh, hút thuốc. Tại Severino hay chạy đến chỗ cô chơi nhưng tất nhiên là cô sẽ không cho thằng bé lên phòng nếu có mùi thuốc lá.

Ngày Halloween, cô đến tiền sảnh và băng ngang sảnh đường. Nơi đây đã được trang trí bằng hàng trăm và hàng trăm trái bí rợ thắp đầy nến, một đám mây dơi sống vỗ cánh chấp chới, và rất nhiều cờ đuôi nheo màu cam rực rỡ cứ lờ lững bơi ngang qua vòm trần sảnh đường đầy bão tố y hệt những con rắn nước chói lòa.

Bữa tiệc kết thúc với một cuộc vui do những con ma trường Hogwarts phục vụ. Mấy con ma này đột ngột hiện ra từ những bức tường hoặc trồi lên từ những cái bàn để biểu diễn một màn bay lượn ngoạn mục. Nick Suýt mất đầu, con ma nhà Gryffindor, thành công vang dội với tiết mục phục hiện vụ chặt đầu ông mà chưa đứt hẳn.

Khi cô chuẩn bị về văn phòng thì thấy đám học sinh nhà Gryffindor đang đứng tắc nghẽn lại mà không vào trong.

"Làm ơn cho tôi qua. Việc gì mà dồn đống lại đây như vầy? Chẳng lẽ tất cả đều cùng nhau quên mật khẩu rồi sao? Xin lỗi, cho tôi đi qua, tôi là Thủ lĩnh Nam sinh..." Percy vừa nói vừa chen. Thấy vậy cô cũng lập tức đi qua. Và rồi sự im lặng lan qua đám đông, bắt đầu từ hàng đầu, và một cơn ớn lạnh tỏa xuống hành lang.

"Ai đó đi mời thầy Dumbledore, mau lên!" cô lập tức nói khi thấy bà Béo đã biến mất khỏi bức chân dung, và bức tranh thì bị rạch chém tàn bạo đến nỗi vụn vãi rơi đầy sàn, nhiều mảng lớn của bức tranh đã bị xé tả tơi hoàn toàn.

Chỉ lát sau là cụ Dumbledore đến, đi nhanh về phía bức chân dung. Học sinh nhà Gryffindor đứng ép vào nhau để cụ Dumbledore đi qua. Cụ Dumbledore nhìn quanh bức tranh đã bị tàn phá rồi quay lại, với đôi mắt ảm đạm, và thấy Minerva, cùng Remus và Severus cũng vừa vội vã đi tới.

"Chúng ta cần phải tìm ra bà ấy. Giáo sư McGonagall, cô làm ơn đi tìm ngay thầy Filch và bảo ông ấy đi tìm Bà Béo ở mọi bức tranh trong lâu đài." cụ Dumbledore nói

"Mấy người sẽ gặp may đấy!" một giọng cười khúc khích vang lên

Chính là con yêu tinh siêu quậy Peeves, đang nhởn nhơ bên trên đầu đám đông, hí hửng như từ trước giờ nó vẫn luôn hí hửng trước cảnh tan hoang hay lo lắng.

"Ngươi ngụ ý gì hả, Peeves?" cụ Dumbledore bình tĩnh hỏi

Cái cười của Peeves hơi héo đi một tý. Nó không dám xấc láo với cụ Dumbledore. Thay vì giọng cười cợt, nó đổi giọng nịnh hót nghe còn chướng hơn cả giọng cười khúc khích

"Thưa ngài Hiệu trưởng tôn kính, thiệt là nhục! Bà Béo không có muốn bị ai ngó thấy đâu. Bả bây giờ te tua xơ mướp rồi. Tôi thấy bả chạy băng qua mấy bức tranh phong cảnh ở trên lầu bốn, trốn trong những rừng cây ấy, thưa ngài. Bả khóc chuyện gì đó, khủng khiếp lắm." Peeves vui vẻ nói thêm, giọng không được thuyết phục lắm "Tội nghiệp!"

"Bà ấy có nói là ai đã gây nên chuyện này không?" ụ Dumbledore bình thản hỏi

"Ô, có chứ, thưa ngài giáo sư Hiệu trưởng." Peeves nói với vẻ mặt của một người đang ôm một trái bom tổ chảng trong hai tay. "Ngài hiểu cho, hắn nổi điên lên khi Bà Béo không chịu cho hắn qua cửa." Peeves lộn mèo lại, ngó giáo sư Dumbledore qua hai cẳng chân của nó "Cái thằng Sirius Black đó thiệt là nóng tánh!" nghe vậy cô lập tức đánh văng con Peeves ra xa khuất mắt cô. Ai bảo nó dám nói bạn cô như vậy! Xong chuyện, cô lại thản nhiên đi về văn phòng mình trong tất cả ánh mắt của mọi người. Giờ cô đã biết Sirius đã tới đây!

Một lúc sau, cụ Dumbledore cho đưa tất cả học sinh nhà Gryffindor trở lại sảnh đường. Tụi nó ở đó được mười phút thì học sinh các nhà Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin cũng được đưa tới nhập bọn, đứa nào đứa nấy đều có vẻ cực kỳ bối rối. Khi Minerva và Flitwick đóng tất cả cửa vào Sảnh đường, giáo sư Dumbledore nói với học sinh

"Các thầy cô và tôi cần hướng dẫn một cuộc kiểm tra khắp lâu đài. Tôi e rằng các con phải ngủ lại đây đêm nay vì sự an toàn của chính các con. Tôi yêu cầu các huynh trưởng canh gác ở các lối vào Sảnh đường và tôi giao trách nhiệm cho các Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh, bất cứ động tĩnh nào cũng phải được báo cáo cho tôi ngay tức thì. Phái một trong những con ma đi báo cáo cho tôi." cụ Dumbledore ngừng nói, chuẩn bị ra khỏi Sảnh đường thì sực nhớ ra "À, phải, các con cần..." cụ Dumbledore chỉ cần vẫy nhẹ một cái cây đũa phép trong tay, mấy cái bàn dài liền bay véo vô sát tường và tự dựng mình lên đó, một cái vẫy khác, sàn sảnh đường lập tức xuất hiện hàng trăm cái túi ngủ êm ái màu tía. "Ngủ ngon đi các con." cụ Dumbledore đi ra và đóng cánh cửa lại.

Đại Sảnh đường lập tức vang lên tiếng rì rầm xao xác; những học sinh nhà Gryffindor đang kể lại cho cả trường biết chuyện gì vừa xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro