Chương 90: Bề tôi trung thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Severus đưa cho cụ Dumbledore một chai thủy tinh nhỏ đựng một thứ chất lỏng trong veo. Cụ Dumbledore đứng dậy, cúi xuống gã đàn ông nằm trên sàn, kéo hắn dậy, đặt hắn ngồi dựa vào tường phía dưới tấm Gương thù. Trong tấm kiếng đó, bóng của cụ Dumbledore, Severus, cô và Minerva vẫn chăm chú nhìn xuống theo dõi mọi người. Winky vẫn quỳ gối trên sàn, run lẩy bẩy, hai tay bưng lấy mặt. Cụ Dumbledore buộc gã đàn ông há miệng ra, rót vào miệng hắn ba giọt thuốc. Rồi cụ chĩa cây đũa phép vào ngực gã đàn ông, hô lên

"Ennervate!"

Hắn mở mắt ra. Gương mặt hắn uể oải, cái nhìn lạc thần. Cụ Dumbledore quỳ gối trước mặt hắn, để cho gương mặt hai người ngang nhau. Cụ điềm đạm hỏi

"Cậu có nghe tôi nói không?"

"Có." hắn lẩm bẩm

"Tôi muốn cậu kể cho chúng tôi biết cậu đến được đây bằng cách nào. Làm sao cậu trốn thoát được nhà ngục Azkaban?"

Barty hít một hơi thở sâu, rùng mình, rồi bắt đầu nói bằng một giọng đều đều không cảm xúc

"Mẹ tôi cứu tôi. Bà biết là bà sắp chết. Bà thuyết phục cha tôi cứu tôi, coi như ơn huệ cuối cùng ông ban cho bà. Ông yêu bà, nhưng lại không bao giờ thương tôi. Ổng đồng ý. Họ đến thăm tôi. Họ đưa cho tôi món thuốc Đa dịch có chứa tóc của mẹ tôi. Còn mẹ tôi thì uống thuốc Đa dịch có tóc của tôi. Hai mẹ con tôi đổi hình hài cho nhau."

"Đừng nói nữa, cậu Barty ơi, xin cậu đừng nói nữa, không thôi cậu sẽ khiến cho cha cậu gặp rắc rối to." Winky lắc đầu run rẩy

Nhưng Crouch đang hít thêm một hơi nữa và tiếp tục bằng cái giọng bèn bẹt như trên

"Bọn Giám ngục Azkaban đều mù. Chúng chỉ cảm nhận được một người khỏe mạnh và một người sắp chết đi vào nhà ngục Azkaban. Rồi chúng cảm nhận một người khỏe mạnh và một người sắp chết đi ra khỏi nơi đó. Cha tôi đã đem tôi ra ngoài, cho tôi giả dạng làm mẹ tôi, để phòng trường hợp có tù nhân nào đó rình ngó chúng tôi qua cửa tù giam họ. Sau đó, mẹ tôi chết trong nhà ngục Azkaban. Bà đã cẩn thận uống thuốc Đa dịch cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Bà được chôn cất dưới hình hài của tôi và dưới tên họ của tôi. Mọi người đều tin bà chính là tôi."

"Cha của cậu đã làm gì với cậu khi ông ta đưa cậu về nhà?" cụ Dumbledore lặng lẽ hỏi

"Dàn dựng cái chết của mẹ tôi. Một đám tang riêng tư, thầm lặng. Ngôi mộ mang tên mẹ tôi trống rỗng. Một con gia tinh chăm sóc cho tôi bình phục lại. Rồi tôi bị giấu đi. Tôi bị kiểm soát. Cha tôi dùng một số bùa chú để khuất phục tôi. Khi tôi lấy lại được sức mạnh, tôi chỉ nghĩ đến chuyện đi tìm lại Chủ của tôi... chỉ nghĩ đến việc trở về phục tùng ngài."

"Cha của cậu đã khuất phục cậu như thế nào?"

"Bằng lời nguyền Độc Đoán. Tôi luôn bị cha tôi kiểm soát. Tôi bị buộc phải mặc áo tàng hình cả ngày lẫn đêm. Tôi luôn luôn có một con gia tinh theo sát bên mình. Nó vừa là kẻ chăm sóc vừa là kẻ canh giữ. Nó thương hại tôi. Nó năn nỉ cha tôi cho tôi thỉnh thoảng được hưởng chút đặc ân; để thưởng cho thái độ ngoan ngoãn của tôi."

"Cậu Barty ơi, cậu Barty à, cậu không nên nói với họ, chúng ta sẽ bị rắc rối ta cho mà coi..." Winky bưng mặt khóc nức nở

"Có ai phát hiện ra cậu vẫn còn sống không? Ngoài cha của cậu và con gia tinh ra, còn có ai biết cậu còn sống không?"

"Có. Một mụ phù thủy trong sở của cha tôi. Bertha Jorkins. Bà ta đem giấy tờ đến nhà cho cha tôi ký. Cha tôi không có ở nhà. Winky đưa bả vào trong nhà rồi trở vô bếp với tôi. Nhưng Bertha Jorkins nghe lỏm Winky nói chuyện với tôi. Bả bèn vô nhà bếp để điều tra. Bả nghe đủ để đoán ra ai đang ẩn dưới tấm Áo khoác Tàng hình. Cha tôi về nhà. Bả đối chất cha tôi. Ổng bèn dùng một ngải Lú rất mạnh bỏ bùa cho bả, khiến bả quên hết những gì bả đã phát hiện. Ổng quá tay, bùa quá mạnh. Ổng nói trí nhớ của bả bị tổn thương vĩnh viễn."

"Tại sao bả lại xía mũi vô việc riêng của chủ tôi chớ? Tại sao bả không chịu để chúng tôi yên chứ?" Winky thổn thức

"Hãy nói cho tôi biết về trận Quidditch Cúp Thế giới."

"Winky năn nỉ cha tôi chuyện đó. Nó bỏ hàng mấy tháng trời thuyết phục ổng. Bao năm rồi tôi không hề được đi ra khỏi nhà. Tôi rất thích Quidditch. Winky năn nỉ 'cho cậu ấy đi với. Cậu sẽ khoác áo tàng hình. Cậu ấy có thể xem trận đấu. Cậu có thể được hít thở không khí trong lành một phen.' Nó nói nếu là má tôi thể nào bà cũng muốn cho tôi đi. Nó nói với cha tôi là mẹ tôi đã chết để cho tôi được tự do. Bà đâu có chết để tôi suốt đời bị nhốt trong nhà. Cuối cùng cha tôi đồng ý. Việc này được vạch kế hoạch rất kỹ. Sáng sớm ngày hôm đó, cha tôi dẫn tôi và Winky lên khán đài danh dự. Winky giả bộ nói là nó giữ chỗ cho cha tôi. Còn tôi thì ngồi đó, nhưng vô hình. Khi mọi người rời khán đài chúng tôi chuồn ra. Winky có vẻ như đi một mình. Không ai có thể biết được. Nhưng Winky không biết rằng tôi đã ngày càng trở nên mạnh hơn trước. Tôi bắt đầu kháng cự lại lời nguyền Độc Đoán của cha tôi. Có những lúc tôi gần như trở lại chính tôi. Có những lúc ngắn ngủi tôi dường như vượt ra khỏi sự kiểm soát của cha tôi. Cái lúc xảy ra trên khán đài danh dự chẳng hạn. Như thể tôi bước ra từ một giấc ngủ sâu. Tôi thấy mình ở giữa đám đông, ở giữa trận đấu, và tôi thấy, trước mặt tôi, một cây đũa phép thò ra ngoài túi áo của một thằng bé. Từ lâu rồi, từ trước khi bị tống vô ngục Azkaban, tôi đã không được phép dùng đũa phép. Tôi bèn ăn cắp cây đũa. Winky không biết. Winky rất sợ độ cao. Nó cứ bưng mặt không dám nhìn gì cả."

"Cậu Barty, cậu hư quá!" nước mắt tuôn ràn rụa qua những kẽ ngón tay đang bưng mặt, Winky khóc ti tỉ

"Vậy là cậu lấy cắp đũa phép, và cậu đã làm gì với nó?" cụ Dumbledore hỏi tiếp

"Chúng tôi trở về lều. Rồi chúng tôi nghe tiếng chúng nó. Chúng tôi nghe tiếng bọn Tử thần Thực tử, những kẻ không hề ngồi trong ngục Azkaban ngày nào. Những kẻ không hề chịu khổ nạn vì Chủ tôi. Chúng đã quay lưng lại ngài. Chúng không bị nô lệ hóa như tôi. Chúng có tự do để đi tìm kiếm Chủ nhân, nhưng chúng không hề làm việc đó. Chúng chỉ đem bọn Muggle ra làm trò tiêu khiển. Âm thanh của chúng đánh thức tôi. Đầu óc tôi trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết trong suốt mười mấy năm qua. Tôi nổi giận. Tôi có cây đũa phép. Tôi muốn tấn công chúng vì tội bất trung với Chủ nhân tôi. Cha tôi đã ra khỏi lều; ổng đi giải cứu mấy tên Muggle. Winky rất sợ khi thấy tôi nổi giận. Nó dùng khả năng ma thuật của nó để trói nó và tôi vào nhau. Nó kéo tôi đi ra khỏi lều, kéo tôi đi vô rừng, tránh xa bọn Tử thần Thực tử. Tôi tìm cách kéo nó lại. Tôi muốn trở lại khu cắm trại. Tôi muốn cho bọn Tử thần Thực tử này một bài học thế nào là lòng trung thành với Chúa tể Hắc ám và trừng phạt chúng vì sự bất trung. Tôi dùng cây đũa phép gọi lên Dấu hiệu Hắc ám trên bầu trời." hắn ngừng một lát rồi nói tiếp

"Bọn pháp sư của Bộ Pháp Thuật đến. Chúng bắn bùa Choáng khắp nơi. Một trong những cái bùa đó xuyên qua rừng cây đến chỗ tôi và Winky đang đứng và nó hóa giải sự ràng buộc hai chúng tôi. Cả hai đều bị xỉu hết. Khi Winky hồi tỉnh, cha tôi biết là tôi chắc phải ở gần đó. Ông lùng sục trong những lùm cây chỗ mà Winky được phát hiện ra và ông sờ được tôi đang nằm đó. Ổng đợi cho đến khi các thành viên của Bộ Pháp Thuật rời khỏi khu rừng rồi ổng lại ếm lên tôi lời nguyền Độc Đoán và đem tôi về nhà. Ổng đuổi Winky đi. Nó đã phụ lòng tin của ổng. Nó đã để cho tôi nắm được một cây đũa phép. Nó suýt nữa đã để cho tôi trốn thoát. Bấy giờ chỉ còn có mỗi mình tôi ở nhà với cha. Và rồi... và rồi..."

Cái đầu của Barty đảo tròn trên cần cổ, nó nhe một nụ cười điên dại trên gương mặt

"Chủ tôi đến tìm tôi. Ngài đến nhà tôi vào một buổi tối, nằm trong đôi tay của một kẻ thuộc hạ tên Đuôi Trùn. Chủ của tôi đã phát hiện ra rằng tôi vẫn còn sống. Ngài đã bắt được mụ Bertha Jorkins ở Anbani. Ngài đã tra tấn mụ ta. Mụ tiết lộ nhiều điều với ngài. Mụ nói với ngài về cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật. Mụ nói với ngài về lão Thần sáng tên Moody sắp về dạy ở trường Hogwarts. Ngài tra tấn mụ đến nỗi ngài hóa giải luôn bùa Lú mà cha tôi đã ếm mụ. Mụ bèn nói cho Chúa tể Hắc ám biết là tôi đã trốn thoát nhà ngục Azkaban. Mụ nói với ngài là cha tôi giam lỏng tôi ở trong nhà để ngăn không cho tôi tìm kiếm chủ nhân của tôi. Và như vậy chủ tôi biết tôi vẫn còn là đầy tớ trung thành của ngài, có thể là kẻ trung thành nhất. Chủ tôi vạch ra một kế hoạch dựa trên những thông tin mà mụ Bertha Jorkins đã cung cấp cho ngài. Ngài cần tôi giúp. Ngài đến nhà chúng tôi lúc gần nửa đêm. Cha tôi ra mở cửa."

Cái miệng cười toét rộng thêm trên gương mặt Barty, như thể hắn đang nhớ lại kỷ niệm ngọt ngào nhất đời hắn. Đôi mắt nâu bự thô lố của Winky sửng sốt trợn lên sau mấy kẽ ngón tay. Nó dường như quá hoảng sợ đến không nói lên lời.

"Chuyện xảy ra rất nhanh. Cha tôi bị chủ tôi ếm lời nguyền Độc Đoán. Vậy là cha tôi đã trở thành kẻ bị giam cầm kiểm soát. Chủ của tôi buộc cha tôi đi làm như bình thường, buộc ổng hành động như không hề có trục trặc gì xảy ra hết. Và tôi được thả ra. Tôi thức tỉnh. Tôi lại một lần nữa là tôi. Sống sau bao năm trời không hề được sống."

"Và Chúa tể Voldemort đã yêu cầu cậu làm gì?"

"Ngài hỏi liệu tôi có sẵn sàng liều tất cả vì ngài không. Tôi đã sẵn sàng. Được phục vụ ngài, được chứng tỏ lòng trung thành tận tụy của tôi đối với ngài, đó là giấc mơ của tôi, đó là tham vọng lớn nhất của tôi. Ngài bảo tôi là ngài cần cài đặt một đầy tớ trung thành ở trường Hogwarts. Một kẻ sẽ hướng dẫn Harry Potter vượt qua các thử thách của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật mà không bị nghi ngờ, một kẻ có thể canh chừng Harry Potter, bảo đảm là nó phải đến được cái Cúp Tam Pháp thuật. Biến cái Cúp thành cái Khóa Cảng, để đem ngay người đầu tiên chạm tay vào Cúp đến cho Chủ tôi. Nhưng mà trước tiên..."

"Ngươi cần đến Alastor Moody." cụ nói

"Đuôi Trùn và tôi làm chuyện đó. Chúng tôi đã chuẩn bị món thuốc Đa dịch từ trước. Rồi chúng tôi đến nhà lão Moody. Lão ấy kháng cự. Một cuộc chiến long trời lở đất. Chúng tôi khuất phục lão vừa đúng lúc. Nhét lão vô một ngăn trong cái rương Pháp thuật của chính lão. Nhổ vài sợi tóc của lão cho vô chất thuốc Đa dịch. Tôi uống thuốc. Tôi trở thành bản sao của lão Moody. Tôi tháo chân giả và mắt phép của lão ra. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để giáp mặt với Arthur Weasley khi ông ta đến để giải quyết chuyện những người Muggle đã nghe được về cơn náo động. Tôi đã khiến cho mấy cái thùng rác chạy lung tung trong sân. Tôi đã bảo với ông Weasley là tôi nghe có kẻ đột nhập vô sân nhà tôi, những tên đột nhập đã phá phách mấy cái thùng rác. Rồi tôi gói ghém quần áo của Moody cùng mấy thứ dò tìm Hắc ám, bỏ hết vô chung một rương với lão Moody, ếm lời nguyền Độc Đoán lên lão, để tôi có thể hỏi han lão, để biết về quá khứ của lão, tìm hiểu thói quen của lão, để cuối cùng có thể lừa cả lão Dumbledore. Tôi cũng cần đến tóc của lão, để bào chế món thuốc đa dịch. Những nguyên liệu khác thì dễ tìm hơn. Tôi đã ăn cắp da rắn ráo trong nhà hầm. Khi ông thầy Độc dược bắt gặp tôi trong văn phòng của ổng, tôi nói dối là được lệnh lục soát chỗ đó."

"Còn Đuôi Trùn làm gì sau khi cậu tấn công ông Moody?"

"Đuôi Trùn trở về để chăm sóc cho Chủ tôi, trong căn nhà của cha tôi, và cũng để canh chừng cha tôi."

"Nhưng cha của cậu vẫn trốn thoát."

"Đúng vậy. Sau một thời gian ông ấy bắt đầu kháng cự lại lời nguyền Độc Đoán, như tôi từng kháng lại vậy. Có những lúc ổng biết điều gì đang xảy ra. Chủ tôi quyết định là để cho cha tôi ra khỏi nhà thì không được an toàn lắm. Ngài buộc ông ấy gửi thư đến Bộ thay vì đích thân đi làm. Ngài buộc ổng viết thư nói là ổng bệnh. Nhưng mà Đuôi Trùn chểnh mảng nhiệm vụ của hắn. Hắn canh phòng không đủ cẩn mật. Cha tôi trốn thoát. Chủ nhân tôi đoán là ổng sẽ đi đến Hogwarts. Cha tôi sẽ kể cho lão Dumbledore nghe mọi chuyện để thú tội. Ổng sẽ thú nhận là đã đem lậu tôi ra khỏi ngục Azkaban . Chủ của tôi bèn nhắn cho tôi biết chuyện cha tôi đã trốn Ngài bảo tôi phải chặn ổng lại bằng mọi giá. Vì thế tôi chờ đợi và cảnh giác. Suốt một tuần sau, tôi chờ đợi cha tôi đến Hogwarts . Cuối cùng, vào một buổi tối, tôi thấy cha tôi đang đi vào sân trường. Tôi bèn trùm áo khoác tàng hình và đi xuống sân trường đón ổng. Ổng đã đi vòng tới bìa rừng. Thế rồi bỗng xuất hiện Potter và Camellia. Tôi chờ đợi. Tôi không thể hại Potter lúc đó, vì chủ của tôi cần đến nó. Potter chạy đi kiếm cụ Dumbledore. Tôi làm cho Camellia bất tỉnh. Tôi giết cha tôi."

"Khkhkhkhkhôôôôôngngng! Cậu Barty ơi, cậu Barty à, cậu đang nói cái gì vậy?" Winky rú lên

"Ngươi đã giết cha mình? Ngươi làm gì với xác của ông ấy?"

"Đem ổng vô trong rừng. Phủ kín ổng lại bằng tấm Áo khoác Tàng hình. Tôi nhìn Harry dắt lão Dumbledore ra tới. Tôi đi ra khỏi khu rừng, rồi vòng lại đằng sau họ, và đến gặp họ. Lão Dumbledore bảo tôi đi tìm cha tôi. Tôi đi trở lại chỗ để xác cha tôi. Khi mọi người ra khỏi rừng rồi, tôi biến dạng thi thể của ba tôi. Ổng trở thành một khúc xương... tôi chôn khúc xương đó... mặc tấm Áo khoác Tàng hình mà đào đất chôn, trong khu đất mới đào xới phía trước căn chòi của lão Hagrid."

Giờ đây là một sự yên lặng tuyệt đối, ngoại trừ tiếng khóc thút thít của Winky . Rồi cụ Dumbledore nói

"Và đêm nay..."

"Tôi đề nghị được mang cái Cúp Tam Pháp thuật vô trong mê lộ trước bữa ăn tối. Biến nó thành một cái Khóa cảng. Kế hoạch của tôi có hiệu quả. Ngài đã trở lại hùng mạnh và tôi sẽ được ngài vinh danh còn hơn tất cả những gì các pháp sư từng mơ tưởng." Barty thì thào. Nụ cười điên dại làm rạng rỡ khuôn mặt của Barty một lần nữa, và đầu hắn gục xuống vai trong khi Winky gào khóc bên cạnh hắn.

"Vậy còn Samael? Thằng bé có liên quan gì!"

"Thằng oắt ngáng đường đó tôi không biết." Barty đáp khiến cô khó hiểu, vậy tại sao Samael lại có tên trong cuộc thi này chứ!

Cụ Dumbledore đứng lên. Cụ nhìn đăm đăm xuống Barty Crouch một hồi, trên mặt lộ vẻ ghê tởm. Rồi cụ giơ cao cây đũa phép một lần nữa và từ đầu đũa phép bay ra những sợi dây thừng, tự động trói quanh người Barty Crouch lại, và siết chặt hắn. Cụ quay lại Minerva.

"Minerva, phiền bà ở đây canh giữ hắn để tôi đưa Harry lên lầu được không?"

"Tất nhiên là được rồi." Minerva đáp. Trông cô có vẻ muốn ói, như là vừa trông thấy ai đó bị bệnh vậy. Tuy nhiên, khi rút cây đũa phép ra và chĩa vào Barty Crouch thì bà không run tay chút nào hết.

"Severus, anh làm ơn gọi bà Pomfrey xuống đây; chúng ta cần đưa anh Alastor Moody vô bệnh xá. Rồi anh ra sân, tìm ông Cornelius Fudge , và đưa ông ta tới đây. Chắc chắn là ông ta muốn tự mình xét hỏi tên Crouch này. Và nói với ổng là tôi sẽ ở trong bệnh xá chừng nửa tiếng đồng hồ nếu như ổng cần gặp tôi." cụ nói thêm, anh chỉ im lặng gật đầu và nhẹ nhàng đi ra "Saquina, cô ổn chứ."

"Tôi ổn. Tôi nghĩ đến lúc tôi nên đi rồi!" cô nói rồi cố gắng đi ra nhưng ngay khi ra đến ngoài cửa cô vội chống vào tường. Cô có thể cảm nhận cơn đau thắt từ bụng... cô đã nén cơn đau này rất lâu rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro