Chương 6 : Chuyến tham quan trường đêm khuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện xảy ra vào vài tháng sau đó, ba bạn của chúng ta nghỉ ''Tuần lễ Vàng'' nên ăn không ngồi rồi, suốt ngày nhàm chán. Hai công việc ăn và ngủ cứ thay phiên nhau, sắp thành heo đến nơi.

Vậy nên các bạn ấy quyết định tổ chức tour tham quan trường đêm khuya để giãn gân giãn cốt.

...

Đêm đến (9h tối).

Đầu tiên là đến phòng Hiệu trưởng. Đúng lúc ổng đang ''dưỡng thương'' vì cái ''vụ'' đó tụi nó thoải mái tự nhiên đi vào như chỗ của mình.

Như Aqua đã nói, Chấn Nam là người có sở thích sưu tầm đồ cổ quý hiếm, bên trong trưng bày một đống đồ vừa quý vừa mắc. Và lịch sử đã lặp lại, chúng nó quyết định kiểm nghiệm chất lượng từng món một. Chuyện gì xảy ra ắt hẳn các bạn đã biết. Một loạt tiếng ''Xoảng... Rầm... Crắc...'' liên tục được tạo ra dưới bàn tay vàng của ba chị ấy.

Sau đó, chúng nó lại lắc cái đầu của mình mà phán lại đúng cái câu đó không sai lấy một chữ: ''Lão Hiệu trưởng thật là, sao lại sưu những món đồ dỏm như vậy chứ?''.

Phá chán rồi, tụi nó bay sang phòng cô Hiệu phó - cô Savian - trong đây không trưng bày gì nhiều, chỉ gồm những món đồ trang trí bình thường.

Chúng nó xắn tay áo lên lục lọi mọi ngăn tủ trong phòng.

*Bíp bíp*

Có phát hiện!!!

Lôi ra một đống giấy cuộn. Tháo sợi dây ruy-băng quấn quanh cuộn giấy, mở ra xem bên trong.

-ẶC!!! Hình mỹ nam~~~~~~~~~~!!!!-Tụi nó mắt long lanh, há hốc mồm.

Thế là tụi nó tiếp tục lột những cuộn giấy khác ra. Hơn 100 tấm, toàn là hình mỹ nam đầy đủ các cung bậc cảm xúc, đủ mùa, đủ hình dáng, còn có hình mỹ nam khoả thân nửa thân trên nữa.

Phụt!!!

Máu văng khắp nền.

Tụi nó mặt đỏ phừng phừng, từ mũi chảy ra hai dòng máu đỏ tươi, nhỏ tong tong xuống.

-Lão bà bà thật biết cách ém hàng nha~~~

-Thế này thật không được, phải tịch thu, tịch thu toàn bộ!

-Đúng đúng, mày nói chí lí.

Vừa nói tụi nó vừa nhét vào cái balo . Sau đó tiếp tục sang phòng cô chủ nhiệm chơi. Mò mẫm tới giường cô Nguyệt, lật tung chăn lên. Mắt tụi nó bỗng chốc sáng rực, mừng rỡ bưng một cái hộp ra. Mở hộp ra, bên trong đựng bộ dụng cụ, mỹ phẩm làm đẹp từ đầu tới chân, từ a tới z (mà bấy lâu nay Nguyệt Nguyệt xem như bảo bối, không dám lấy ra xài).

Thế là tụi nó nảy ý định... khụ khụ... trộm nó... khụ khụ.

-Thứ này dù gì cũng là hàng tốt, thôi thì lấy về mình xài.

Ý kiến được đưa ra, thực hiện ngay lập tức.

Thu hoạch lớn bước ra ngoài like a boss, hiên ngang đi về kí túc xá.

...

Trên đường về do không may nên con Linh vấp con kiến ngã gãy chân đập đầu con muỗi bể đầu => hai con kia vẫn mảy may không biết rằng mình sắp để lại một mối nguy hại cho trường.

...

Con Linh lớ mớ thức dậy với khuôn mặt ngơ như con bò đeo nơ. Và tất nhiên nó nhớ rõ chi li tiết mọi chuyện vừa xảy ra và hiện tại nó đang lạc đường ;;A;;

Nó đang suy nghĩ cách thoát khỏi đây:

Cách 1: đứng đây đợi người đến đón.

=> bảo vệ bắt được sẽ liên luỵ tới hai con kia =>vừa bị hội đồng vừa bị tra tấn.

Note: fail.

Cách 2: gọi điện cho Hiệu trưởng ăn năn hối lỗi rồi xin thầy cứu mình.

Note: 50/50.

Cách 3: chạy như một con điên vừa trốn từ bệnh viện Biên Hoà ra.

=>Cứ làm cách này rồi từ từ mình tính.

Và như thế, nó chạy như điên khắp trường mà không biết rằng mình vô tình lạc vào khu vườn nhân tạo của chị em Hân - Vy.

Hiện hai nhỏ ấy đang... e hèm... lên cơn tăng động... đóng giả thành nữ nhân thời xưa ở Trung Quốc (hay còn gọi là cosplay) mà bàn luận văn võ.

Linh nhanh chóng núp vào bụi cây gần đấy coi lén. Thấy Vy đang cầm cái quạt múa, Hân thì ngồi trên cái ghế đá gần đấy xem, trên bàn có vài món khuya và trà.

-Da phấn, tóc thơm với má đào.

Khi nhìn, ai cũng thấy nao nao.

Thực chất chỉ toàn xương với thịt.

Giết người đau đớn chẳng cần dao.*

(*sưu tầm)

Hân nghe Vy ngâm, tiện đà cũng ngâm theo. Vy nghe thế càng bừng bừng khí phách múa những chiêu thức khác. Bạn Linh xem chán chê, bèn móc trái chuối (chôm từ chỗ phòng ông thầy Hiệu trưởng) ra ăn. Ăn xong rất tiện tay vất vỏ chuối vào trong, thế là bi kịch đã xảy ra...

...

...

Á!!!!!!

...

...

Hân trượt phải vỏ chuối, ngã đập đầu vào nền đá hoa cương lạnh ngắt mà ngất.

...

Vy bất tỉnh nhân sự, mấy cô giúp việc với lão quản gia rối cả lên. Hân vội vàng tới xem. Lay mãi mà vẫn không tỉnh, đành gọi điện cho bác sĩ Lee đến khám. Thoáng chốc, chỉ còn lại mỗi Hân (với một người không mời mà tới). Buổi ''bàn luận văn võ'' tạm thời bị dừng.

-Đang cơn khoái trá múa đại đao

Vỏ chuối nơi nao rớt xuống đây

Báo hại em ta phải nhập viện

Hưng phấn trong ta giảm phần nào.

Vừa ngâm, Hân đưa tay lấy một ít bánh ăn. Ơ... nhưng sao bánh mềm thế nhỉ? Nhìn lại mới phát hiện, đĩa điểm tâm đã bị (ai đó) đổi thành một đĩa sâu lúc nhúc béo ú.

Hân ngất tại chỗ.

...

Mà cũng tại ai đó xem chán đến ăn chuối chuyển sang bắt sâu, nhân lúc náo loạn vì Vy lén ăn hết đống đồ khuya. Nhưng lấy rồi mà để lại đĩa trống thì thật không phải phép nên đã để lại lũ sâu béo núc.

...

Ăn đã miệng, Linh phủi mông đi kiếm đường về. Và cuối cùng cũng kiếm được cái kí túc xá, có điều là kí túc xá nam mà thôi.

...

Bảo Phúc lúc này đang đóng kín cửa âm thầm thưởng thức món cháo yến thơm ngào ngạt thì bị bạn Quang Minh nhà ta xông cửa (đã khoá kĩ càng 3 - 4 cái khoá) phá quấy.

Bảo Phúc giật mình mém đánh rơi chén cháo xuống sàn, miệng liên hồi cảm thán xuýt xoa.

-Ôi trời ạ! Cứ tưởng bị bắt gian tại trận rồi chứ!

Chẳng qua là bạn Bảo Phúc dạo này tăng cân dữ quá, lúc trước chỉ 60 kí mà giờ đã lên những 30 thì cũng đủ hiểu bạn í ăn như thế nào rồi ha!

Bởi vậy mà cha mẹ (bao gồm luôn thầy cô giáo) cấm bạn ăn thêm ngoài ba bữa chính mỗi ngày. Vậy nên nếu muốn ăn gì thì phải đành lòng dứt tiền túi ra mà mua rồi lén la lén lút ăn như thằng ăn trộm mới trốn trại ra.

Mặt Minh đen hơn phân nửa, nếu không phải vì quá rảnh rỗi sinh nông nỗi không có gì làm anh mới đến chỗ này.

Minh tiến đến ngồi bên cạnh Phúc, khó khăn nói.

-Phúc anh bảo chú này, chú có thể ăn bớt lại không, sắp chuyển kiếp hoá thành con heo rồi đấy.

Phúc nghe xong liền nhại lại giọng điệu của Minh mà trả lời.

-Minh anh cũng bảo chú này, chú đã nghe câu ''mập cao sang, lùn quý phái'' chưa? Anh đây chẳng qua là đang vâng lời cha mẹ, phải cao sang quý phái đấy.

Mặt Minh đen luôn nửa còn lại.

-Đừng ăn nữa, chơi trò chơi với anh đê.-Nói rồi tiện tay giật lấy chén cháo trên tay Phúc đổ hết vào miệng mình.

-Trời đất quỷ thần ơi! Chén cháo quý giá đáng ngàn vàng của tuiiiiiiiii!!!!!-Phúc giật lại chén cháo, bên trong không còn gì, một giọt cũng không.

-Đền đi!!!-Phúc bắt đầu giở tuyệt chiêu.

...

Linh vừa mới đặt chân tới kí túc xá thì không hiểu sao động đất dữ dội, vạn vật rung bần bật, lá cây mạng nhện rơi lả tả, chim chóc bay tán loạn. Từ bên trong phát ra tiếng khóc ''quỷ khóc thần sầu'' không kém gì Nhi của Phúc.

-Huhuhuhuhuuu~~~!

-Đừng khóc nữa, anh xin chú đấy! - Minh vì quá sợ nên chạy đến ôm cái cột tường.

-Huhuhuhuhuuu~~~!

-Nín đi, anh cho chú đồ ăn!

*Im lặng*

Rốt cuộc Phúc cũng chịu dừng khóc, cười toe toét chạy lon ton đến Minh giật giật áo, miệng hét oang oang.

-Làm liền đê!

-Từ từ để anh trèo xuống đã, nhưng phải chơi trước mới được ăn.

-Chơi gì?

...

Linh định bụng mở cửa bước vào thì cánh cửa đột nhiên bật ra, đập thẳng vào Linh. Minh dở hơi với Phúc tham ăn bước ra.

Linh ở đằng sau cánh cửa bị choáng váng mặt mày, xỉu ở tư thế đứng.

...

Tới khi tỉnh dậy nhỏ thấy hai thằng mặc áo ngủ MicKey với Goof đang... cầm mấy lọ hoa quý của ông thầy Hiệu trưởng ném xuống cái hồ phía dưới.

-Phúc chú ném sai tư thế rồi.

-Ném thế là đúng rồi, chú còn muốn gì nữa?

-Há há há, anh thắng rồi nhé!

-Chú chơi ăn gian, lại lại ngay cho anh.

-Há há há hố hố hố, anh bịt mắt ném cũng trúng mấy con cá đó.-Minh bịt mắt ném trúng con cá đen đang bơi ở phía dưới.

Phúc nhẩm chắc chắn mình sẽ thua, mà cái tên này ai lại ra luật thắng mới được ăn. Thế thì khi nào anh đây mới được ăn chứ? Chỉ sợ chơi xong cậu chỉ còn nước ngồi nhìn tên khốn này ăn ngon lành mà thôi.

Không được! Người có chỉ số IQ cao như cậu không thể chịu lỗ được!

Nghĩ rồi cậu lén lút bưng dĩa đồ ăn đi, trước khi đi cậu chỉ ngoảnh mặt lại nói.

-Minh, anh đau bụng cần gặp anh William Cường, chú cứ ném trước đi.

...

Linh bây giờ mới xuất hiện, nhẹ nhàng bước tới cầm lên một cái bình sứ.

*CỐP*

...

Ặc

Bịch

Linh mở mắt ra, không thấy những mảnh vỡ lềnh bềnh trên mặt hồ hay tiếng ông bảo vệ la hét sợ.

-Where is that vase?

Dáo dác tìm kiếm... chợt trợn mắt nhìn cái xác nằm ngay đơ, trên trán xuất hiện cục u rõ to. Linh giật mình, chạy lại xem xét.

-Good, good! Còn thở là còn sống! Giờ mình nên trốn thôi!

Ngay lập tức bạn Linh phóng đi, để lại bạn Minh tội nghiệp nằm hưởng lạnh.

...

Linh thở hồng hộc, tay vuốt ngực, cố lấy lại nhịp thở bình thường.

-Phù! Mít sân com lít (mission completed).

Đang suy nghĩ mình nên tới đâu thì nhỏ phát hiện mình đã đứng trước phòng Akai - đứa đang học khoá hack của trường.

-Phải rồi! Thăm thằng Akai vậy!

Chuyện là thằng này chơi dai nghịch dại, hack vào máy chủ trường chỉ để biết thêm thông tin về người trong mộng của hắn. Kết quả là lãnh đủ tuyệt chiêu của lão bà bà, nằm liệt giường hơn tháng nay.

Đẩy cửa bước vào phòng, chỗ ở gì mà tầm thường thế. Linh bĩu môi, đánh giá khắp nơi. Akai đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng cửa mở liền mở mắt ra.

-Ớ, Linh mày đến đây chi?

-Tao có lòng tốt tới thăm mày đây. Sao, thế nào rồi?-Linh cười hì hì ngồi xuống ghế cạnh đầu giường.

-Không sao, vẫn ổn cả.

-Chưa chết à?

-Sao có thể. Mày với hai con bạn mắc dịch kia chưa đi trước thì sao tao có thể an tâm yên nghỉ.

Chợt nhận ra con Linh nói chuyện với mình mà mắt mũi ngó khắp nơi, hắn thấy lạ, bèn hỏi.

-Linh, mày tìm thứ gì thế?

-À, tao nghe chỗ mày có nhiều thứ hay lắm, mày đã hỏi rồi thì tao chả khách sáo chi nữa!

-Hả???

Akai trợn mắt nhìn Linh lục phòng mình lên.

-Ấy ấy, đó là nhật kí tình trường của tao...

-Ấy ấy, đó là đồ lót của tao...

-Ấy ấy, đó là ảnh mĩ nhân của tao...

-Ấy ấy, cái đó là thuốc, méo phải kẹo đâu mà nhìn...

...

Sau một hồi tìm kiếm vất vả, Linh chống nạnh nhìn Akai quát.

-Phức diu! Sao không có lấy một món đồ giá trị là như thế nào?

-Há há, ngoại trừ dưới giường tao ra thì có tìm đến lòi mắt cũng không có một mống đâu.

Akai cười ha hả nói, chợt nụ cười im bặt. Nhận ra mình đã nói hố... nhưng đã quá muộn để cứu vãn tình thế...

Linh cười tà ác, lăn Akai đang băng bó từ giường xuống nền cùng toàn bộ chăn nêm (cộng thêm cái ''cục gạch'', truyện tranh và con gấu Teddy). Mắt con ''đạo tặc'' sáng lên rực rỡ.

-Ôi trời ơi, toàn là game đời mới đầy đủ thể loại. Mày đã chỉ cho tao chỗ này coi như mày cho tao. Dù gì tay chân mày gãy chả chơi được, thôi thì nhân danh chính nghĩa và tình iu, tao sẽ chơi giùm mày.

Linh lấy cái ba lô nhét hết đống game mà Akai dày công sưu tầm chả dám chơi vào.

-Hê hê! Thank you nhá!

Akai nằm cứng đơ, nước mắt lưng tròng nhìn Linh đi cùng số game của mình mà cõi lòng tan nát...

-Đúng là cái miệng hại cái thân.

...

Linh tiếp tục cuộc ''dạo chơi''. Phòng bà chị Dung thẳng tiến (nơi duy nhất nó biết).

Nhưng không hiểu sao nó lại đến phòng Khoa. Linh lại mảy may không biết mình sắp vào hang cọp mà thong dong bước vào, thậm chí nhỏ còn huýt sáo nữa là!

Người ta nói trước khi bão đến biển bao giờ cũng bình yên. Quả không sai!

Bên trong một màu tối thui. Đoán rằng chủ nhân đã đi vắng, Linh khép cửa lại tránh bị phát hiện. Đợi mắt mình thích ứng dần với bóng tối, Linh mới mon men theo chút ánh sáng le lói từ cây đèn pin đi vào trong.

Chợt nhỏ thấy một số cái kệ, bên trên xếp nhiều lọ thuỷ tinh to nhỏ khác nhau. Thế là máu tò mò nổi lên. Dân gian bảo tò mò giết chết con mèo. Chậc, không may nhỏ lại như thế.

Linh tiến tới cái kệ gần nhất, dán mắt nhìn thật kĩ xem là cái gì. Xem xong bạn Linh nhà mình đã muốn thăng thiên. Bên trong lọ toàn những thứ nội tạng: nào gan, nào phổi, nào ruột già, ruột non, thậm chí còn có mấy con rắn, con rết bị ngâm trong thứ nước gì đó...

*Xoen xoét, xoen xoét*

Tiếng mài dao vọng lại, làm lông tơ nhỏ dựng đứng cả lên. Run run tiến về phía tiếng động đang phát lên, tuy sợ nhưng lại... vui. Linh ghé mắt nhìn vào một căn phòng.

Phát hiện Khoa đang mổ xẻ con gì đó, nhưng nhìn từ đằng sau không biết là Khoa. Chỉ thấy đoạn Khoa moi lên một trái tim còn đang đập ''bùm, bụp'', bên cạnh ánh lửa lập loè. Khoa nở một nụ cười man rợ.

-Khửa khửa khửa...

-AAAAAAAAAA!!!-Linh thét lên một tiếng, bất tỉnh tại chỗ.

...

...

Trong cơn mê man, Linh khó khăn mở mắt, hình ảnh đáng sợ ấy vẫn còn hiện hữu trong tâm trí nhỏ. Chợt thấy một vật sắc bén chĩa về phía mình, nhỏ trợn tròn mắt, Khoa đang cầm con dao dính máu ban nãy, ánh nến hắt lên mặt hắn làm trông quỷ dị vô cùng.

-Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!-Linh xỉu thêm lần nữa.

...

...

...

Lần thứ hai tỉnh dậy nhỏ không thấy ai, nhỏ nhanh chân trèo từ chỗ đang nằm xuống (trong ngành y hay bán gà vịt còn gọi là ''bàn mổ'').

Ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng Khoa. Một lần rồi thôi. Xin thề từ đây con không dám mò tới đây nữa!

Trong cơn hoản loạn, nhỏ chạy đến phòng Dung lúc nào không hay (lần này mới đúng). Tới khi nhận ra đã thấy mình cũng đang ở một nơi tối không khác gì ban nãy. Hai chân nhỏ bủn rủn nhìn những cơ man là dụng cụ... ực... tra tấn thời xưa chỉ có trên tv.

Dụng cụ ép ngón tay, mộc lư, chiếc roi gân bò,...*

*Google-sama thẳng tiến

Trời ơi là trời... toàn.... toàn... là dụng cụ... tra tấn... mấy đứa con gái thời xưa ngoại tình mà....

Linh lại nhìn sang chỗ khác, trên tường treo đầy các đầu thú, những món dụng cụ hành hình khác cũng ở khắp nơi. Linh mếu máo ngồi bệt xuống, bưng mặt khóc hu hu.

Con chỉ là đi dạo chơi... đã làm gì nên tội... mà lạc đến động quỷ thế này... hu hu hu~~~~

....

Riêng hai con kia thì đang ngủ ngon lành. Hôm sau nghe con Linh kể thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, dỏng đ*t lên mà ngủ tiếp, mặc con bạn gào khóc khản cả cổ.

������'d�49�y

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro