Chap 1: Chị Gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu đi quãng đường xa như vậy khiến cho Lan Ngọc có chút mệt mỏi. Khoảng thời gian ngồi trên xe tổng cộng là hai ngày một đêm. Nhưng nếu bạn trai nàng chịu chi thêm một chút kinh phí để di chuyển bằng máy bay, có lẽ chỉ vỏn vẹn hai giờ là đến. Lan Ngọc sớm đã mệt lã người , đối mặt với dãy cầu thang đá dài đằng đẵng tưởng chừng như vô tận , cùng với hai chiếc vali nặng trịch phải kéo lê lết trên tay, hơi thở dần dần gấp rút, nặng nề hơn.

Lê Huỳnh Bảo Thiên phấn khởi đi trước Lan Ngọc, bước từng bước sải dài , khỏe khoắn, nhanh chống lên cầu thang, không một chút vướng bận gì về đồ đạc. Cứ như thế , khoảng cách anh ta đối với Lan Ngọc đã một đoạn xa. Thấy bạn gái vẫn hì hục lê từng bước nhỏ , anh lên tiếng trách móc:

"Trời ơi em ơi, đi nhanh nhanh một chút , làm gì mà lâu lắc vậy, đi kiểu đấy biết khi nào mà đến nơi?"

Lan Ngọc bị trách liền cảm thấy trong lòng uất ức. Nàng chỉ đành cuối gầm mặt, không dám phản bác. Sức khỏe con gái vốn yếu hơn đàn ông con trai , ngồi xe lâu như vậy cũng làm cả cơ thể nàng đau nhứt hết cả, đã vậy muốn đến nhà người nọ còn phải đi bộ thêm một đoạn rất xa. Điều này khiến cho sinh lực của Lan Ngọc bị tiêu gần hết, tính đến thời điểm hiện tại , nàng không ngã quỵ xuống đã là một kì tích.

Hành hạ nàng gần hai mươi phút cuối cùng cũng đến nơi, Lan Ngọc mừng muốn điên. Khi đi qua cổng rào bằng sắt , hiện lên trước mắt nàng đầu tiên là ngôi nhà làm bằng gỗ thông bề thế và chắc chắn, phía trước hiên nhà trộn lẫn với ánh đèn vàng vàng, hòa với khung cảnh xanh tươi bao phủ, tạo nên một cảm giác thơ mộng và ấm áp đến lạ. Cái cảm giác kì lạ này từ trước đến nay Lan Ngọc vẫn chưa hề có , nhưng đến thời điểm này bỗng cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.

Lan Ngọc buông vali của Bảo Thiên để trơ trội trước sân nhà, sau đó chậm chạp kéo vali của mình đến trước hiên , lặng lẽ ngồi xuống nghỉ ngơi. Cảm giác mát mẻ từ gỗ truyền qua da thịt Lan Ngọc khiến nàng thêm hưng phấn đến tê rấn cả người. Mồ hôi cũng nhễ nhại khắp cơ thể, chẳng khác nào vừa dầm mưa xong.

Lúc này, Lê Huỳnh Bảo Thiên thành công gọi chị gái từ bên trong ra. Khoảnh khắc đó khiến Lan Ngọc có chút ngẩn người.

Lê Huỳnh Thúy Ngân từ trong bếp tiến ra phía trước nhà, tay vẫn còn dính nước chưa kịp lau khô. Lúc nhìn thấy em trai dẫn theo bạn gái trở về , Thúy Ngân vui mừng muốn khóc. Bởi vì Bảo Thiên đã rời nhà đi hai năm, trong hai năm đó chưa một lần trở về thăm cô và căn nhà cũ này. Hôm nay lại được gặp mặt, cô suýt không nhận ra được thằng em trai năm nào.

Thúy Ngân vì ở nhà nên chỉ diện chiếc váy suông hai dây màu kem sữa, trông rất mát mẻ. Đối với Lan Ngọc mà nói , so với nhan sắc phấn nộm tô son ở thành phố, sắc đẹp của Thúy Ngân hoàn toàn mang nét tự nhiên, xinh đẹp mà không dung tục. Mặc dù cùng là phận nữ nhân , nhưng Lan Ngọc cũng phải ngẩn người vì nhan sắc quá đỗi hoàn hảo.

Bảo Thiên trò chuyện với Thúy Ngân được vài câu liền bị người nọ đá đít ra chuồng gà. Thúy Ngân nhìn thấy Lan Ngọc khuôn mặt sáng sủa , xinh đẹp, so với mình cũng không kém cạnh là mấy, và lại còn rất lễ phép chào hỏi. Vì thế mà hảo cảm của cô đối với nàng rất cao ngay từ lần đầu gặp mặt.

Thúy Ngân dẫn Lan Ngọc vào nhà , chỉ cho nàng căn phòng mà cô đã tận tình sắp xếp, dọn dẹp. Giọng điệu ngọt ngào đó thật sự đã thu hút Lan Ngọc , nàng cảm mến cô chỉ sau vài phút trò chuyện cùng. Có thể nói,  chị gái của Lê Huỳnh Bảo Thiên rất rất tinh tế và chu đáo, còn anh thì không được như vậy. 

Thúy Ngân rót cho Lan Ngọc một cốc nước giải khát , sau đó chỉ cho nàng vị trí nhà tắm, phòng bếp để tiện việc ăn uống. Đương nhiên, Bảo Thiên được chị gái cho ra chuồng gà mà chơi. Dẫu sao thì, trông thấy Bảo Thiên còn nguyên vẹn mà trở về nhà, người lại chị như Thúy Ngân thấy thế cũng mừng không còn gì để nói.

Tôi hôm đó , một bàn đầy ấp thức ăn ngon được làm nên bởi đôi tay khéo léo của Thúy Ngân. Bàn nhỏ được đặt trước sân nhà trở thành một màn nhậu nhẹt sau những năm xa nhà. Ngoại trừ Lan Ngọc và Bảo Thiên, còn có mấy cô dì chú bác đến để thăm anh, đều là người thân trong nhà cả.

Lúc này mọi người đã tụ họp đông đủ ngoài sân , chỉ có Lan Ngọc vẫn còn trong phòng mà lục lọi vali. Dù nàng có lục tung hết mấy cái vali cũng không thấy vỉ thuốc đau dạ dày nào. Lan Ngọc đã có câu trả lời cho mình. Thuốc mà nàng nhờ Lê Huỳnh Bảo Thiên mua cho nàng , có lẽ anh đã quên không mua. Đúng vậy, dù sau đây cũng không phải lần đầu anh ta vô tâm với nàng, với mọi thứ xung quanh nàng.

Bản tính tuyệt tình này của Bảo Thiên vốn đã ăn sâu vào máu của anh ta, nàng từng nghĩ bản thân sẽ khiến anh ta thay đổi. Nhưng nàng sai rồi, lửa thì làm sao cảm hóa được nước cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro