Chap 2: Bạn Trai Vô Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này cửa phòng bỗng mở, Thúy Ngân vừa vào đã thoáng thấy hai mắt Lan Ngọc ưng ửng đỏ, mày ngài cũng vì thế mà nhíu nhẹ lại.

"Em sao vậy, có chuyện gì sao?"

Lan Ngọc nghe âm thanh êm ái như nước, bất giác thu hồi cảm xúc lại, gắng gượng mà nở một nụ cười móp méo.

"Không...không sao ạ"

Nhưng đối mặt với Lê Huỳnh Thúy Ngân tinh tế như vậy, cớ gì lại không nhận ra vẻ mặt ủy khuất vừa rồi của Lan Ngọc. Chỉ là cô không muốn vạch trần mà thôi.

Thúy Ngân tiến đến gần Lan Ngọc, nhìn thấy nước vẫn còn động lại nơi khóe mắt. Cô vô thức cong tay lau nhẹ giọt nước còn sót lại.

"Được rồi, nếu đã không sao thì ra ngoài ăn cùng mọi người đi, đã đủ người hết rồi, thiếu mỗi mình em thôi".

Cảm nhận sự dịu dàng này, Lan Ngọc cảm thấy như được an ủi đôi phần. Trong lòng vẫn còn ủy khuất, tuy nhiên sự việc vừa rồi nàng đã không còn để tâm gì mấy. Cuối cùng, Lan Ngọc ngoan ngoãn theo Thúy Ngân ra ngoài ăn cùng mọi người.

Trên bàn ăn được bày các món bắt mắt, còn có vài chai rượu đặt san sát nhau. Lúc này nhìn thấy ở bàn có năm , sáu người lạ mặt, Lan Ngọc dù đói cũng không dám tiến thêm một bước đến bàn. Nàng rất nhát người , đặt biệt là họ hàng thân cận của Lê Huỳnh Bảo Thiên. Chung quy là nhát người lạ, thế thôi. Nhìn thấy Lan Ngọc cứ đứng tần ngần mãi không chịu đến , Bảo Thiên quay mặt cau mày thúc giục:

"Còn không mau qua đây, mọi người đợi có mỗi em, sao em lề mề vậy?"

Anh vừa dứt lời liền bị chị gái đứng kế bên vả vào đầu một cái, Bảo Thiên quay sang nhìn Thúy Ngân nhăn nhó. Còn chưa kịp hỏi lí do, Thúy Ngân đã mắng Bảo Thiên:

"Nói chuyện với bạn gái thế hả? Ai dạy em? Em dịu dàng với con bé chút không được à!" 

Thúy Ngân nhìn sang Lan Ngọc rồi lại nói tiếp: "Lan Ngọc nhát người, dẫu sao đây cũng là lần đầu gặp mặt, không trách con bé được"

Nói xong, cô rời khỏi bàn, bước chân thẳng tắp đến chỗ của Lan Ngọc. Nhìn thấy vẻ lúng túng , kèn theo chút ẩn hiện sự đau lòng của đối phương, Thúy Ngân áng chừng lúc bình thường, nàng cũng bị Bảo Thiên ăn hiếp rất nhiều.

Em trai cô từ lúc nào đã có cách cư xử thô lổ với bạn gái, học ở đâu ra? Đúng thật là...

Thúy Ngân cười nhẹ, một nụ cười dịu dàng thành công trấn an đối phương.

"Cái thằng này để từ từ chị dạy dỗ nó lại. Chị biết em hơi nhát người lại, nhưng dù sao họ cũng chỉ là người trong gia đình cả. Không cần phải sợ, bọn họ đều tốt tính, hiểu chuyện, sẽ không gây khó dễ cho em đâu"

Dưới sự động viên của cô, Lan Ngọc dần dần có dũng khí đi theo sau lưng , tiến đến chỗ bàn ăn. Nàng lễ phép chào hỏi từng người, thấy ai cũng nhiệt tình đáp trả, như Thúy Ngân nói, nàng vô thức nở một nụ cười nhẹ.

Nàng nhìn sang Thúy Ngân đang gấp đồ ăn bên cạnh. Trực giác khiến cô bất ngờ nhìn về phía Lan Ngọc, khoảnh khắc đó, cô nở một nụ cười vô cùng ấm áp.

Lòng ngực của Lan Ngọc phập phồng đôi chút, nàng có cảm giác như bản thân đã bị người con gái nọ nhìn xuyên thấu. Trên người của Thúy Ngân áng chừng có gì đó rất cuốn hút, khiến cho một người quanh năm suốt tháng thiếu thốn tình cảm như Lan Ngọc bỗng nhận được sự quan tâm càng muốn rút ngắn khoảng cách của mình với đối phương hơn. Vốn dĩ từ lần đầu gặp mặt, trong lòng Lan Ngọc như có gió xuân phơi phới, một cảm giác mới mẻ khó mà tả được.

So với bạn trai mình, nàng tự hỏi: Sao cùng là chị em ruột thịt nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau như vậy?

Rượu được rót ra ly, chỉ có Bảo Thiên với mấy ông cậu là sung sức nốc hết ly này đến ly khác. Có men trong người, anh dường như quên mất bên cạnh mình còn có một người bạn gái. Lan Ngọc ăn không nhiều, chỉ mới được một ít đã buông đũa không ăn nữa. Sau đó đứng dậy chào mọi người rồi trở lại phòng.

Thúy Ngân nhìn thấy có điểm lạ, nhanh chóng khều khều nói nhỏ vào tai em trai:

"Chị thấy Lan Ngọc như không được ổn, em vào xem con bé thế nào rồi hẳn ra uống tiếp"

Đối mặt với lời nói đó , Bảo Thiên uống cạn ly rượu đôi qua loa trả lời chị gái:

"Chị cứ mặc kệ , cô ta chắc là đang giảm cân nên ăn không nhiều, chẳng có gì nghiên trọng, chị lo mãi"

Thúy Ngân nghe xong chỉ biết lắc đầu, bất lực thở dài một cái. Quả nhiên nhìn vào cách Bảo Thiên đối xử với Lan Ngọc, cô đã dám chắc mối tình này sẽ không đi đến đâu, sẽ phải dừng lại sớm vì cái tính thô lỗ của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro