Chương 1: Mời xuống núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư phụ, sư huynh đi lâu như vậy sao vẫn chưa trở về? Đồ nhi thật nhớ sư huynh."

Trong một sơn động tại một cánh rừng hoang vu, một tiểu cô nương mập ú đang ngồi xổm, ngửa đầu lên nói chuyện với lão nhân đang nhàn nhã uống trà. Lão nhân kia nghe đồ đệ yêu quý hỏi liền híp mắt lại, nói:

"Sư huynh ngươi có việc, tất nhiên không thể về."

"Nhưng tháng trước sư huynh chỉ đi có năm ngày. Vì sao bây giờ sư huynh đi gần một tháng vẫn không về? Có phải sư huynh ghét đồ nhi rồi không?"

Trong mắt Lục Tiếu Nguyệt ứa ra nước mắt, phối hợp với khuôn mặt đô đô của nàng nháy mắt điện đến lão nhân:

"Này, đồ nhi ngoan a, hắn thật sự là có việc. Ngươi phải tin tưởng sư phụ chứ."

"Như-nhưng..." Lục Tiếu Nguyệt mở to mắt, đôi mắt đen láy trừng trừng lão nhân, càng thêm ủy khuất:

"Lúc trước sư phụ cũng nói sẽ cho đồ nhi xuống núi chơi. Nhưng đến nay vẫn nói chưa thích hợp. Người nói láo."

"À, cái này thực ra..ừm.." lão nhân ấp úng, lén lút vươn tay ra sau gãi gãi đầu. Đây là thói quen khi lão nghĩ ra lí do thoái thác nào đó.

"Huuuu!!!"

Tiếng khóc kinh thiên động địa vang lên, lão nhân không nói nhiều ôm đầu, nhìn tiểu đồ đệ đang thương tâm quá độ kia không biết nên làm gì cho phải.

Lão ta chính là Giang Hồ đỉnh đỉnh đại danh độc y song thủ Lục Không Nguyên. Không nói phần y, ngay cả trên phương diện võ lực lão cũng là số một số hai. Hai ngươi năm trước lão đã quy ẩn Giang Hồ, cả đời chỉ nhận hai đồ đệ.

Một là Thiên Lăng hoàng triều Cung Vô Dạ, hai là con nhóc mập lão nhặt được Lục Tiếu Nguyệt.

Câu chuyện này phải nói là rất dài. Mười ba năm trước lão cùng đồ đệ đi vào rừng tìm thảo dược thì nhặt được Lục Tiếu Nguyệt lúc ấy chưa đầy một tuổi. Có lẽ là duyên phận, Lục Không Nguyên không có đem nàng xuống núi mà nhận làm đồ đệ luôn.

Cái tên Lục Tiếu Nguyệt là do khi ấy 7 tuổi Cung Vô Dạ đặt. Từ lão xem xét, đồ đệ rất yêu thương sư muội.

Đại đồ đệ từ nhỏ đến lớn tính tình đều rất quái đản. Từ bên ngoài nhìn xem có vẻ hắn rất lạnh lùng và xa cách, không muốn nhúng tay bất kì chuyện gì. Nhưng thực chất hắn vừa lạnh lùng vừa tàn bạo. Hắn ít cười, bởi vì hắn không thấy có gì có thể khiến hắn cười. Cho đến khi gặp được tiểu đồ đệ.

Cung Vô Dạ là Nhị vương tử của Thiên Lăng hoàng triều, năm nay 20. Lục Tiếu Nguyệt 13 tuổi, được hắn dưỡng tốt lắm. Thân hình tròn tròn, ôm lên xúc cảm rất tốt. Hơn nữa vì sống trong núi sâu, ngoại trừ chữ viết, độc y và võ công, nàng không được dạy về những thứ bên ngoài. Nàng chỉ đơn thuần như một tờ giấy trắng, chẳng hiểu sự đời.

Lúc này, Lục Tiếu Nguyệt vẫn còn đang thất lạc, ngồi xổm vẽ vòng tròn.

"Đồ nhi, hay là ta cho ngươi ăn gà nướng nhé? Hôm qua ngươi không phải vẫn thèm ăn sao?"

Mắt Lục Tiếu Nguyệt hơi sáng lên, nhưng sau đó lại ảm đạm:

"Con thích ăn gà nướng của sư huynh cơ. Sư phụ nướng đắng lắm, không ngon chút nào."

Bị đồ nhi chê nướng cháy miệng Lục Không Nguyên giật giật, xấu hổ không thôi.

Ai nói cao thủ là phải biết nấu ăn?

Đang lúc cả hai đang xấu hổ, đột nhiên có người đứng bên ngoài pháp trận, kêu khóc:

"Lục tiền bối, Lục tiền bối! Vãn bối biết ngài ở đây, xin ngài hãy cho vãn bối cơ hội gặp mặt! Vãn bối có chuyện gấp xin được giúp đỡ. Lục tiền bối!..."

Lục Tiếu Nguyệt chớp chớp mắt, ngưng khóc. Chạy thẳng ra ngoài pháp trận. Lục Không Nguyên khi lấy lại tinh thần thì bóng dáng Lục Tiếu Nguyệt đâu còn nữa. Lão thầm than một tiếng, lập tức chạy theo.

Ở bên ngoài, Mộc Thiếu Nam còn đang quỳ gối. Thần sắc của y buộc chặt, mồ hôi rơi xuống thật nhiều.

"Ngươi là ai?"

Một thanh âm ngây ngô vang lên. Lúc này y ngẩng đầu, thấy bộ dáng của người nọ thì ngẩn ra.

Đó là một tiểu cô nương rất đáng yêu. Thân thể hơi mập một chút, nhìn qua thật thích. Hơn nữa dung mạo thanh thuần kia, vừa nhìn liền khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo.

"Tiểu cô nương, ngươi, ngươi là..."

Còn chưa đợi y hỏi, một thanh âm thương lão đã vang lên:

"Đồ nhi ngoan, con đừng tự ý ra khỏi trận pháp chứ! Người bên ngoài hung ác xấu xa như hồ ly, rất giảo hoạt. Bọn chúng mà bắt được sẽ bán con đi đó!"

Nghe thế, trên mặt Mộc Thiếu Nam toát ra vài căn hắc tuyến. Lục Tiếu Nguyệt vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, phòng bị nhìn y:

"Ngươi là bọn buôn người!"

Dáng vẻ thất kinh kia, giọng nói chắc chắn kia lập tức khiến y phát hoảng. Này này, thật sự liền tin a?!

Lúc Lục Không Nguyên tới, nhìn thấy dáng vẻ của Mộc Thiếu Nam liền kinh ngạc:

"Tiểu tử, ngươi là..."

Đoán chừng lão nhân là Lục Không Nguyên, y thu hồi vẻ mặt, nghiêm cẩn cúi đầu:

"Lục tiền bối. Vãn bối là tôn tử của Mộc lão gia, nay người lâm bệnh nặng, vãn bối tự ý đến thỉnh ngài rời núi, cứu giúp gia gia."

"Mộc phong tử?"

Lục Không Nguyên kinh ngạc, thảo nào tiểu tử này lại giống lão ta đến thế. Nhưng vì sao lão ta lại bệnh nặng?

"Vâ-vâng." Mộc Thiếu Nam rút rút miệng. Mộc phong tử (điên)? Nghe thật oai!

"Tên phong tử kia làm sao vậy?"

"Hồi Lục tiền bối, gia gia bởi vì một lần thích khách đột kích, vì bảo vệ nãi nãi mà trúng độc. Xét thấy tình trạng không thể chậm trễ, vãn bối mới tự ý đến đây."

"Biết được ta ở đây, ngươi cũng thật không đơn giản."

Lục Không Nguyên híp mắt, vuốt vuốt râu. Mộc Thiếu Nam chỉ khiêm tốn cười, không nói.

"Ta đã nói trong vòng 25 năm sẽ không xuống núi. Nếu không thì cho tiểu đồ đệ của ta đi đi."

Nàng đi?

Y quái dị nhìn lão, rồi lại đánh giá Lục Tiếu Nguyệt từ trên xuống dưới. Thấy vẻ mặt rất ngu của nàng, y áp chế xúc động muốn ngửa đầu lên trời thét dài.

Trời ạ! Không nói đến đối tượng là đứa nhỏ, chỉ sợ vấn đề thần kinh cũng không quá ổn đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro