Chap 1: Khởi đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Weepy4T.

Tên truyện: Ngốc quá...! Bé con của anh.

Thể loại: Truyện tình cảm teen.

Ratting: 15+.

Giới thiệu nhân vật: Giới thiệu sau

Chap 1: Khởi đầu.

Trong một ngôi nhà có màu gạch trắng, xung quanh là những vườn hoa cảnh.

Ánh nắng chiều rọi xuống qua tán lá, để lại ánh nắng cuối cùng trong một ngày nóng nực của vùng miền Trung trong đầu tháng 7.

Một con bé có vóc dáng hơi mun múp, tóc cột bím hai bên đang ngồi trên Shôfa xem TV.

— Bé con! Anh mua kem cho bé nè.

Từ ngoài cửa một cậu con trai bước vào, cậu mặc trên người một chiếc áo màu trắng kết hợp với quần ống túm ôm màu đen, khuôn mặt được trời ban cho đôi mắt sâu, lông mi dài cao vút, mũi cao, đôi môi đỏ hồng, tóc để mái dài phủ ngang trán được nhộm một màu đỏ tía, phía tai bên phải có đeo một chiếc khuyên tai hình ngôi sao sáng lấp lánh.

— A .. Anh Thiên ..anh về rồi..hì.-Nó quay lại nhìn hắn cười.

— Này. Của bé đó. - Anh đưa kem cho nó và không quên chỉ vào bên má mình. Nó hiểu ý chồm người lại kiss vào má hắn.

— Cảm ơn anh!

Hắn liếc mắt vào TV:

— Bé con thích xem chương trình này lắm sao? -Hắn để ý mỗi lần đến giờ thì thấy nó ngồi chăm chú coi.

— Cái đó là vì nhìn họ thật đẹp trai đó anh. -Trả lời hắn mà ánh mắt của nó cứ nhìn chăm chú vào màn hình TV.

— Cái gì? -Hắn nhíu hai hàng chân mày lại.

— Anh sao...sao ..thế?

— Bé con! -Hắn ngập ngừng:

—Anh không đẹp trai?- Lấy tay chạm vào sóng mũi của mình. Nó mở to mắt nhìn hắn, rồi trả lời thành thật.

— Anh tất nhiên là đẹp nhất luôn.

— Được rồi, coi thì coi nhưng không được mê. -Nam Thiên bóp nhẹ chốp mũi Thiên Ly.

*** Trần Vũ Nam Thiên: 19 tuổi
Height: 180cm.  weight: 63kg.
Luôn làm theo ý của mình, không quan tâm đến người khác nghĩ gì.
Lúc nhỏ mắc bệnh tự kỷ suốt một năm trời nên giờ phải học trễ một năm.

*** Trương Thiên Ly: 17 tuổi
Height: 160cm.  weight: 48kg.
Ba mẹ trong tai nạn xe cộ lúc nhỏ.
Trí tuệ hơi thấp hơn người bình thường, do ảnh hưởng vụ tai nạn. Rụt rè và ít nói với người lạ.
Có quan hệ đặc biệt với Nam Thiên.

Đang ngồi trong phòng khách, từ ngoài bước vào một chàng trai cao ráo, nhìn bề khuôn mặt cậu rất đẹp nhưng vẫn thoáng một nét buồn mang mác.

— Chào bé con!

— Chào anh. -Nó nhìn anh đáp

— Lâu rồi không gặp bé, anh nhớ bé quá à ...! -Anh ngồi bên cạnh nó, hai bàn tay nhéo lấy đôi má tròn ủm.

— Chỉ có hai ngày là không gặp thôi mà.

— Thì đó. Đối với anh chừng đó là 1 năm luôn. -Lộ biểu cảm như đang thành thật. Rồi lấy trong túi quần ra cái móc khoá hình con Pikachu trông đáng yêu vô cùng.

— Tặng em nè.

Nó vui mừng nhận lấy, nhìn hắn tò mò hỏi:

— Sao lại cho em?

— Thì anh thích cho em. -Tú Long tỏ vẻ thản nhiên.

— Éc...Hì...Cảm ơn anh nhiều. -Theo thói quen nó thơm vào má anh. Anh hơi ngạc nhiên vài giây. Còn về hắn thoáng hiện lên vẻ khó chịu.

Nó lấy chiếc điện thoại ra và móc vào.

— Cậu đến có chuyện gì không? -Hắn lên tiếng phá tan bầu không khí đó.

— Tớ đến để chơi không được hả?

Hắn nhìn anh nghi hoặc.

— Thôi được rồi. Cũng có một số chuyện. -Anh nhìn về phía nó.

— Giờ tối rồi, bé lên phòng ngủ sớm đi.

— Dạ....bye anh Tú Long.

— Ừ...em ngủ ngon. -Anh cười tươi với nó. Khi nó lên phòng thì chỉ còn hai bóng dáng ở phòng khách.

— Cậu nghe gì chưa ?

— Rồi. Do bên ta sai, nên cũng không trách được.

— Cậu biết nguyên nhân ?

— Ừ...! Dám cướp bồ của thằng đó nên phải chịu như thế là quá nhẹ nhàng rồi. -Hắn móc từ trong túi ra một gói thuốc, châm điếu thuốc rít một hơi.

— Cho tớ một điếu.

Nam Thiên quăng gói thuốc về Tú Long.

— Cậu tính ngủ chùa ở đây nữa à?

— Một mình tớ trong cái biệt thự đó rất cô đơn. -Tú Long hơi dừng lại động tác châm thuốc rồi cười.

.

.

** Huỳnh Tú Long: 19 tuổi.
Height: 178cm.  weight: 60kg.
Ăn nói lưu loát, đào hoa. Sống tự lập một mình, người hiểu Nam Thiên nhất, ở lại một năm để cùng học với hắn.

"Cạch"

Cánh cửa phòng mở ra, cậu con trai bước vào, căn phòng được phủ lên màu xanh của lá chuối non.

Ở trên chiếc giường có cô bé đang ôm một con Pikachu đang vào giấc mộng đẹp.

Người con trai đó là Nam Thiên. Hắn đi lại ngồi bên cạnh, tay hất lọn tóc đang phủ ngang mặt cô bé, dùng ngón tay trỏ của mình chạm vào ngò má của nó.

— Anh Thiên. -Nó ngạc nhiên khi trước mặt mình là hắn. Có lẽ là do nó cảm thấy sự nhọt nhạt khi tay hắn chạm vào mặt nó. —Có chuyện gì thế anh? -Nó dụi dụi mắt và ngồi dậy.

— À... anh chỉ qua đây xem bé ngủ chưa. -Hắn cười cười nói thì nhớ đến chuyện lúc sáng thì tắt lịm, đưa bộ mặt lạnh lùng nhìn nó, nó thoáng thấy thế thì giật nảy mình, miệng lắp bắp.

— Anh bị sao... sao vậy? Anh không khoẻ ư?

— Hừm...! Chẳng sao. -Nhìn nó một hồi lâu không nhịn được nói : — Sáng sao lại làm như thế?

— Dạ??? -Thấy mặt nó ngơ ngơ như chưa hiểu ý của anh thì liền nói thêm.

— Thì bé đã Kiss vào má thằng đó còn gì? -May mà bóng đèn ngủ mờ mờ nên không thấy được khuôn mặt có hơi chút ửng hồng của hắn. Nó nhíu mày rồi đáp

— Chuyện đó thì có sao đâu? -Nó ngây thơ nói.

— Cái gì? Không sao ư? Làm như vậy mà không sao hả? Bé có biết làm như thế thì anh .... - Nói tới đây hắn bổng dừng lại.

— Anh thì làm sao? -Tự dưng hắn đang nói mà ngừng lại làm nó tò mò.

— Cái này... Từ bây giờ trở đi chỉ làm như thế với anh thôi. Nge chưa? -Hắn gõ nhẹ vào trán nó đủ đau.

— Uizda...! Em chỉ trả ơn những ai cho quà thôi mà. Cũng giống như em làm với anh thôi. -Nó nhăn mặt vì đau.

— Nói vậy là hễ có ai cho bẻ thứ gì là bé làm thế ư? -Hắn thật sự bốc khói với cô bé này rồi, đúng là ngốc hết chỗ nói mà nó còn đóng một câu vô cùng bình thường.

— Đúng thế.

— Bé...! -Hắn cố gắng nén cơn giận xuống: — Được rồi. Nếu bé mà làm như thế nữa thì coi chừng anh, chỉ được làm như thế với anh, chỉ có anh! -Hắn nhéo má nó cảnh cáo.

— A đau đau, bỏ tay ra, em biết rồi.

— Như thế nào?

— Thì em chỉ làm như thế với mình anh thôi.

— Nếu mà anh thấy bé như thế thì anh không quan tâm bé nữa. -Nam Thiên hù doạ.

— Không có lần sau nữa, em... em hứa đấy. -Thiên Ly đưa hai ngón tay lên.

— Bé con ngoan. -Hắn hài lòng cuối xuống Kiss vào trán nó.

— Ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro