Chap 2: Chạm mặt trên xe buýt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2: Chạm mặt trên xe buýt.

Sáng nay là ngày nó bắt đầu đến lớp học, nó tự mình đón xe buýt đi đến trường.

Một điều kì lạ là hôm nay đông hơn mọi khi, nó cũng chẳng cần quan tâm. Lựa một chỗ đứng thoải mái cho mình.

Xe dừng lại và tiếp tục đón khách, mọi người cứ chen lấn ép nó phải xích qua chỗ khác.

Thiên Ly đã vô tình đụng trúng và làm rơi cuốn tạp trí đang làm công cụ che đi khuôn mặt không tì vết của một cậu học sinh.

Cậu ta làm động tác vươn tay tỏ vẻ mệt mỏi, ánh mắt mơ hồ chuyển sang nó.

Trên xe có vài nữ sinh với ánh mắt ngạc nhiên hướng đến cậu.

— Đang mơ đẹp mà vì cái con nhãi ranh này, chết tiệt thật...! Cô còn không biết mở miệng?

— Hả?

— Cô đang giả vờ với tôi đó sao?

— Không. Không có.

— Không ai dậy cô biết hai từ "Xin lỗi " ư?

— Có.. dĩ nhiên anh Thiên dạy tôi rồi. Nó nói một cách rất hồn nhiên: — Ảnh còn chỉ bảo tôi rất nhiều thứ đó.

— Đủ.. muốn gây sự chú ý với ai vậy? -Cậu ta nhìn nó với vẻ khinh thường.

Gây sự chú ý gì chứ? Anh ta nói gì mình chẳng hiểu gì hết.

Thiên Ly lộ ra biểu cảm chẳng hiểu mô tê gì.

—Xin hỏi, anh... đang nói gì vậy?

— Cô không hiểu?

Nó gật gật.

Biểu hiện trên khuôn mặt càng đồng tình với với hành động của nó.

Cậu có ánh mắt quái đoản nhìn nó.

Sáng nay cậu có hứng thú muốn thử cái cảm giác đi xe buýt là như thế nào mà sao trên xe buýt lại xuất hiện một đứa có não như không thế này!

— Được rồi. Anh cô dạy gì tôi không cần biết. Hiện giờ vì cô hãy xin lỗi tôi ngay lập tức .

— Tôi...tôi thật xin lỗi. -Nó dè chừng, ánh mắt có chút sờ sợ.

— May cho cô là hôm nay tâm trạng của tôi đang vui nên tôi cho qua.

Xe cũng vừa đến trạm cậu bước xuống.

Kì lạ sao lời xin lỗi của nó mang cái cảm giác khó chịu thế này, hay là do cậu cho qua chuyện này một cách quá dễ dàng.

Định gây khó dễ với nó nhưng khi nhìn thấy cái mặt của nó nên thôi dù gì thì cậu đã làm một chuyện khác lạ là đi xe buýt rồi, thêm chuyện này cũng chả sao.

Bước vào lớp thì cũng đúng lúc tiếng trống vào tiết reo lên. Cả lớp đang học thì đột nhiên ở cửa xuất hiện một tên con trai cao ráo. Cả lớp hướng tầm mắt về phía cậu ta sau mấy tuần chưa xuất hiện vì cậu có chuyện ra nước ngoài để giải quyết.

Cúi đầu chào cô giáo. Cô gỡ mắt kính nhìn cậu em trai quý hóa của mình.

— Em vào lớp đi.

Lại chỗ còn trống bên nó, cậu ta cười cười.

— Hi. Cậu là Thiên Ly  là học sinh mới chuyển đến? Tớ là Thanh Tuấn. Làm bạn nhé?

— Vậy thì hay quá. Tớ cũng chưa có bạn gì hết. -Nó hí hững.

— Okê nha...?

— Này. Thanh Tuấn em trật tự cái coi. -Bà cô trên bảng đập thước xuống bàn quát.

Giờ ra chơi, mọi người đều đi xuống căng tin, chỉ còn nó với vài người ở lại. Cả Thanh Tuấn cũng đi đâu mất.

Nó chuyển vào trường này học cũng được 3 tuần, khi vào lớp này không ai chú ý hay đến bắt chuyện với nó, cộng với tính cách nó nhát gan nên cũng không dám mở miệng làm quen. Mà giờ lại xuất hiện một người muốn kết bạn với nó, tâm trạng của nó vui hẳn lên.

— Này. -Thanh Tuấn xuất hiện, tay thì đang đưa gói bánh mì Lucky về phía nó: — Cho cậu đấy.

Mặt nó ngờ nghệch nhìn cậu hồi lâu.

— Cảm ơn... nhưng... nhưng tớ không đói.

— Tớ mua cho cậu thì cậu cứ cầm lấy ăn đi. Nếu không thì tớ vứt nó đi nhé? -Mình tốt bụng mua cho rồi mà không nhận.

— Không, tớ sẽ nhận. -Nó nhanh chóng nhận lấy và xé ra ăn. Cậu ta hài lòng ngồi chỗ của mình.

*** Phạm Thanh Tuấn.  17 tuổi
Height: 1m70.     weight: 50kg.
Cậu đẹp một nét giống con gái, gia đình khá giả. Chỉ nói chuyện vui vẻ với những người cậu thân. Em họ của Tú Long và cũng là nguyên nhân đối xử tốt với nó vì được anh nhờ vả.

.
.

Buổi học cũng đã kết thúc, đang lang thang trên đường về nó ghé vào một tiệm kem được trang trí với những hình ảnh minh họa rất bắt mắt, chọn lấy  một cây kem lớp trên được phủ một lớp sôcôla đặc quánh thơm ngon, rời khỏi quán vừa đi vừa thưởng thức.

Đi được một đoạn thì trước mặt nó có một đám học sinh mặc đồng phục của trường Nguyễn Duy Hiệu, trường này cũng cách gần với trường nó theo học. Nhóm học sinh đó đang bao quanh một cô gái.

Hơi sợ và cũng vì tò mò nên nó len lén núp sau cánh cổng của một ngôi nhà gần đó.

— Công chúa. Xin cô đi theo chúng tôi. -Tiếng nói của một tên cất lên.

— Tao đã nói với tụi mày bao nhiêu lần rồi. -Cô gái có giọng nói chanh chua và có hơi khó chịu.

— Công chúa. Chị đừng như thế. Thái tử đang đợi đấy ạ.

— Vậy thì sao? Mặc kệ, tao không quan tâm. -Cô hướng tầm mắt về chiếc xe hơi bóng loáng đậu cách đó không xa. Định bỏ đi nhưng bị đám đó vây quanh.

— Tụi mày có cút không?

— Xin lỗi công chúa. Đây là lệnh của thái tử.

Từ xa chiếc xe hơi lăn bánh tiến gần lại, cậu con trai bước ra khỏi xe và tiến về phía người được gọi là công chúa.

— Công chúa. Sao lại giận lâu vậy hở! -Cậu ta nói có vẻ như cợt nhã.

— Vậy thì đã sao?

— Cho anh xin lỗi được chưa! Chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi mà.

— Hiểu lầm? Em đã bỏ qua cho anh biết bao nhiêu lần rồi? Lúc nào anh cũng thế hết.

— Được rồi. Công chúa Ái Nhi của anh cho anh xin lỗi. Cậu nắm lấy hai bờ vai của cô ôm vào lòng.

— Anh có thích em không? Cô ngước mắt lên hỏi: — Vĩnh Trí anh nói đi.

— À...ừ...thích. -Cậu trả lời cho có lệ chứ thật ra chẳng có cảm giác tẹo nào hết, nhàm chán.

Cô gái đó nghe xong cúi mặt xuống, lộ nụ cười nhép môi.

Về phía của nó thì nhìn cậu mông lung suy nghĩ, miệng lảm nhảm.

— Nhìn người này quen quen..gặp... à là cái tên lúc sáng trên xe buýt.

Cậu đang bận rộn dỗ giành cô công chúa thì ánh mắt dừng lại cái cổng, mà ở đó lại có một đứa con gái tóc xoả quá lưng, mà người đó lại chính là nó.

Nó vẫn chưa biết mình bị phát hiện vì đã nghe lén cuộc nói chuyện của người khác.

Cậu bỗng nhép môi.

— Nào. Chú rất lo cho em đấy.

— Vậy chúng ta về đi.

— Anh còn có chuyện. Tài xế sẽ đưa em về nhà.

Cô nghe lời bước vào xe rồi chiếc xe lao đi rời khỏi.

Cậu thì thầm với một đàn em. Và nhanh chóng tên đó đã đưa được Thiên Ly đến trước mặt Vĩnh Trí. Nó bị đẩy ngã phịch xuống nền đường, cây kem cứ thế cũng rớt xuống.

— Ai sai cô đi theo dõi tôi? -Hai tay đút vào ống quần nhìn xuống.

— Hả? -Đang hoảng sợ vì bị một tên bặm trợn kéo đi lại còn nghe câu hỏi không đầu không đuôi.

Ngớ mặt nhìn cậu mấy giây thì quay đi chỗ khác, mặc dù cậu rất đẹp nhưng nó lại sợ hãi khi đối diện với người lạ mà người này lại cho nó thấy cảm giác không an toàn chút nào.

— Nói mau. -Cậu tỏ ra thái độ còn đáng sợ hơn khi chạm mặt trên tuyến xe buýt đó.

— Này. Cô đang giỡn với tôi à?

— ......

— Chết tiệt. -Lòng kiêng nhẫn quá giới hạn. Nó cứ cuối ngằm mặt xuống đất, cậu bực mình nâng cằm nó lên đối diện với cậu:

— Cô muốn... -Chưa nói xong thì phát hiện ra: — Khoan, cô nhìn quen ghê.

— Không. Không phải. Tôi chưa từng gặp anh trên xe buýt. -Nó lúng túng cộng với việc lo sợ nên nói ra những điều mà đáng lí ra nó nên phải dấu đi.

— Thì ra là cô. Con nhỏ trên xe buýt.

— Tôi đã nói không phải mà. -Nó cố gắng chối cãi lại.

— Ồ. Nếu không phải con nhỏ đó thì là con nhỏ có não như không chứ gì? -Cậu châm chọc.

— Vậy anh là tên thần kinh, đưa cái bộ mặt như Sa Tăng nhìn tôi hả? -Nó phồng má lên vì tức giận, còn đám con trai đứng trơ ra nhìn.

— CÁI GÌ? Sa Tăng? Cô dám nói với tôi như thế hả? -Cậu quát lên bóp mạnh vào cằm nó:

Cô chán sống?

— Đau. Đau quá. -Ánh mắt nó ươm ướt nước.

[     Nếu.

Nếu tình yêu đôi ta sẽ giống như cơn gió đến một nơi bay xa.

Thì anh sẽ không yêu ngay từ đầu.

Và nếu.

Nếu có bước bên anh, nếu trái tim em đang mong một sự đổi thay.....

Thì xin, xin hãy nói với anh một câu.       ]

.
.

Nhạc chuông điện thoại của cậu vang lên, bỏ tay khỏi cằm nó  cậu nhìn màng hình hiện lên tên người gọi. Cậu khó miễng cưỡng nhấn vào biểu tượng màu xanh.

— Có chuyện gì? Ừ biết rồi, về bây giờ. -Cậu quay sang nhìn nó một hồi rồi cười để lộ cái răng khễnh:

— Con nhỏ này để xử lí sao. Sẽ gặp lại thôi. -Nói xong cậu quay mặt bỏ đi.

.

.

*** Trương Quang Vĩnh Trí. 18tuổi
Height: 180m.    weight: 60kg.
Bề ngoài như mĩ nam của Hàn Quốc, tính trăng hoa. Xung quanh cậu luôn có những bóng hồng xinh đẹp. Chưa yêu ai thật lòng.
Người thừa kế của tập đoàn KaiWan, có hôn ước với Ái Nhi.
Biệt danh Thái Tử.

*** Lê Hoàng Ái Nhi.  18 tuổi
Height: 1m73.    weight: 50kg.
Mĩ nhân của trường Nguyễn Duy Hiệu vì có được khuôn mặt và ngoại hình cuốn hút.
Luôn coi mình là trung tâm không coi ai ra gì, ích kỉ và đanh đá.
Hôn thuê của Vĩnh Trí.
Biệt danh Công Chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro