Chương 2~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jiang

Ôn Đinh buông Khương Hoài Bắc, Ôn Lấy Nam đã trước cô một bước đi mở cửa phòng, đem cô bảo vệ ở sau lưng.

Từ sau lưng em trai ló đầu ra, Ôn Đinh nhịn không được nhướng mày, có hai người đàn ông đứng ngoài cửa, trong đó một người là nhân vật trong bức tranh mà sáng hôm nay cô mới vẽ một nửa.

Áo sơ mi đen, giày da đen, từ đầu sợi tóc đến lòng bàn chân đều là màu đen, lạnh lùng tuấn tú, cũng không phải người vạm vỡ như trong tưởng tượng của cô.
Người đàn ông anh tuấn còn lại mang theo khuôn mặt tươi cười, “Chào cô, xin hỏi nơi này có phải là nhà của cô Ôn Đinh không?”

Ôn Đinh gật gật đầu, “Là tôi.” Cảm nhận được Khương Hoài Nhân dính sát vào thân thể của cô, lại nói, “Các anh là tới tìm Tiểu Nhân, Tiểu Bắc?”
Khương Hoài Nhân, Khương Hoài Bắc từ phía sau ôm lấy chân Ôn Đinh, đáng thương cười cười, “Chị Đinh Đinh~~”

Người đàn ông nhìn thoáng qua chị em Khương gia, vươn tay, tươi cười thân thiết, “Chào cô, tôi tên Liên Hiên, xem như là chú của Tiểu Nhân Tiểu Bắc, bà Khương nói hai nhóc có khả năng ở chỗ này quấy rầy người ta, thật ngại quá.”

Ôn Đinh duỗi tay bắt tay anh, tầm mắt chuyển hướng đến người đàn ông đạm mạc bên cạnh Liên Hiên, “Cho nên vị tiên sinh này chính là người cậu trong miệng Tiểu Nhân Tiểu Bắc?” một người đàn ông như vậy, mặc dù không nói lời nào cũng làm người ta không thể bỏ qua.

Một người đàn ông, lại có khuôn mặt làm phụ nữ ganh tị, lão nhân gia đều nói, đuôi mắt phượng hơi cong, coi là mắt đào hoa, người như vậy dễ dàng trêu chọc nợ đào hoa.

Khuôn mặt kia, như thế nào đâu, tựa như Ôn Đinh hôm nay ở đầu cầu vượt nhìn anh như vậy, lại bị kinh diễm.

Gần gũi nhìn anh, một đôi mắt đào hoa như vậy thật cân xứng với khuôn mặt tuấn mỹ của anh, trong đầu Ôn Đinh hiện lên một từ hình dung, chính là ‘ đẹp như tranh ’.

Một khuôn mặt gần như hoàn mĩ, nếu xem nhẹ trên biểu tình đạm mạc trên mặt anh, sẽ là hoàn mỹ.

Nếu không phải hơi thở quanh thân của anh quá mức lạnh lùng, Ôn Đinh nghĩ, nếu là ở cổ đại, anh sẽ là một nhân vật tuyệt đại phong hoa.

Có lẽ là ánh mắt của cô quá mức nhiệt liệt, Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái.

Liên Hiên gật đầu, giới thiệu với cô, “Thẩm Hoài Cảnh, ôm ấp hoài, phong cảnh đẹp.”

Ôn Đinh nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh, không kiêng nể gì tầm mắt từ trên mặt anh lướt qua, trong thanh âm mang theo nhàn nhạt ý cười, “ Người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, ngày tốt cảnh đẹp? Tên của Thẩm tiên sinh thật ý nghĩa.”

Liên Hiên liền khụ vài tiếng, như thế nào anh có cảm giác Cửu ca bị người ta đùa giỡn nhỉ?

Thẩm Hoài Cảnh phảng phất cũng không nghe Ôn Đinh cùng Liên Hiên nói chuyện, đôi mắt thon dài hơi hơi rũ xuống, tầm mắt yên lặng dừng trên mặt Khương Hoài Nhân, đạm mạc mở miệng, “Về nhà.”

Ôn Đinh khóe miệng không khỏi hơi hơi giơ lên, khàn khàn lại dễ nghe, thanh âm thật đáng khen ngợi, trời cao quả nhiên là bất công, một bộ túi da tốt như thế còn có một giọng nói tuyệt hảo. (☍﹏⁰)

Thân thể Khương Hoài Nhân không tự giác rụt lại một chút, ôm chặt chân Ôn Đinh, lắc đầu, quật cường nói, “Cháu không chịu.”

Ôn Đinh từ động tác của nhóc cảm nhận được rằng nhóc đối Thẩm Hoài Cảnh là sợ hãi, không khỏi đánh giá anh vài lần, không thể nhìn mặt ngoài mà đánh giá bản chất, lớn lên đẹp trai như vậy, chẳng lẽ tâm xấu xa?

Khuôn mặt Thẩm Hoài Cảnh nhàn nhạt, cũng không bởi vì lời nói của Khương Hoài Nhân mà có biểu tình gì đặc biệt.

Liên Hiên khom lưng nhìn Khương Hoài Nhân vẫy tay, thanh âm ôn hòa, “Cháu bé, nói cho chú biết, vì sai không cùng cậu trở về?”

Khương Hoài Nhân hừ một tiếng thật mạnh, “Cô giáo nói, không thể theo người lạ về nhà.”

Khương Hoài Nhân nói những lời này không thể nói là không đả thương người, Liên Hiên theo bản năng nhìn thoáng qua Thẩm Hoài Cảnh, trong mắt mang theo lo lắng, mà Thẩm Hoài Cảnh trên mặt lại không có cảm xúc dao động quá lớn, nhìn Khương Hoài Nhân đôi mắt cũng trầm tĩnh như vừa rồi.

Ôn Đinh không khỏi nhìn anh một cách nghiêm túc, lần này không phải là một người phụ nữ dùng ánh mắt nhìn mỹ nam, mà là ở trong lòng đánh giá khách quan người đàn ông này, kết luận là người đàn ông này không dễ chọc.

Khương Hoài Nhân bị anh nhìn đến trong chột dạ, lặng lẽ duỗi tay ở trên đùi Khương Hoài Bắc ngắt một cái, Khương Hoài Bắc ‘ oa ’ một tiếng ôm chân Ôn Đinh gào khóc, “ Cháu không cần đi... Không cần đi...”

Chị em Khương gia kia biểu tình như gặp hồng thủy mãnh thú rốt cuộc làm Thẩm Hoài Cảnh thoáng nhíu nhíu mày, nhưng cũng trong nháy mắt, liền lại khôi phục biểu tình lúc trước.

“Cháu muốn như thế nào?” Thẩm Hoài Cảnh nói với Khương Hoài Nhân, thanh âm đạm mạc thanh lãnh, không có một tia cảm xúc, như thể hai đứa nhỏ đối với anh mà nói chỉ là người xa lạ.

Khương Hoài Nhân theo bản năng nhích lại gần Ôn Đinh, như thể dựa vào Ôn Đinh là tìm được rồi chỗ dựa.

Cô nhíu mày nhìn anh một cái, dùng khuôn mặt lạnh lùng để nhìn trẻ nhỏ, mặc dù lớn lên đẹp trai, nhưng mà không thể nào làm người ta có ana tượng tốt.

Ánh mắt sáng ngời nhìn vào đôi mắt có tính áp bức của Thẩm Hoài Cảnh, trong thanh âm của Khương Hoài Nhân mang theo một tia sợ hãi run rẩy, lại chấp nhất, “Cháu cùng Tiểu Bắc muốn ngủ ở chỗ chị Đinh Đinh.”

Thẩm Hoài Cảnh cũng không tỏ vẻ gì, tầm mắt lạnh nhạt từ Khương Hoài Nhân chuyển tới trên mặt Khương Hoài Bắc, Khương Hoài Bắc thút tha thút thít ôm chân Ôn Đinh, không ngẩng đầu, rõ ràng là bị dọa sợ rồi.
Ôn Đinh liếc mắt nhìn Thẩm Hoài Cảnh một cái, lại không đoán ra anh suy nghĩ cái gì, bởi vì trên mặt anh một tia biểu tình cũng không có.

Khương Hoài Nhân vội đá Khương Hoài Bắc một chút, Khương Hoài Bắc đúng lúc lại lần nữa khóc lên, “Cậu là người xấu, cháu không cần đi...”

Ôn Đinh thở dài, khom lưng bế Khương Hoài Bắc lên, đề nghị, “Thẩm tiên sinh, tôi thuê phòng của bà Khương, cùng bà Khương xem như người quen, không bằng để Tiểu Nhân Tiểu Bắc ở đây tạm một đêm được không?” Đã trễ thế này, cô còn chưa ăn cơm, lại náo như vậy, còn không biết tới chừng nào, tuy rằng mỹ nam ở trước mắt, nhưng cũng không thể no bụng.

Liên Hiên cũng nhìn ra chị em Khương gia đối với bọn họ kháng cự, ở bên tai Thẩm Hoài Cảnh nhỏ giọng nói, “Cửu ca, không bằng để Tiểu Nhân Tiểu Bắc ở đây ngủ một đêm đi.”

Thẩm Hoài Cảnh chuyển mắt tới chỗ Ôn Đinh, làm như cân nhắc lời cô, cuối cùng hơi hơi cúi đầu, lại lần nữa ngẩng đầu, đã thỏa hiệp, “Ngày mai buổi sáng 7 giờ, cậu tới đón các cháu.” Thẩm Hoài Cảnh ném xuống những lời này, liền không chút do dự xoay người, không chút nào ướt át bẩn thỉu.

Ôn Đinh không khỏi ngẩn người.
Khương Hoài Nhân thế nào cũng tương đối hiểu Thẩm Hoài Cảnh, so với Ôn Đinh hiểu phong cách của anh hơn, cũng không có gì kinh ngạc, chỉ bay nhanh xà vào lòng Ôn Đinh, dùng thanh âm mà tất cả mọi người đều có thể nghe được nói với Ôn Đinh, “Chị Đinh Đinh, tiền, tiền, đòi phí dừng chân đi chị, cậu em rất có tiền.”
Ôn Đinh nghe nói đến tiền, đôi mắt theo bản năng sáng một chút.
Thẩm Hoài Cảnh bước chân hơi ngừng lại.

Ôn Đinh gãi gãi đầu, có chút do dự, “Tiểu Nhân, này không tốt lắm đâu...”
“Có cái gì không tốt, chúng em ngủ lại tất nhiên là phải trả tiền, cũng không thể ăn ở miễn phí được.” Khương Hoài Nhân tăng thêm bốn chữ 'ăn ở miễn phí'.
“Tiểu Nhân, chúng ta như vậy không được, chị như thế nào có thể thu tiền cậu em được.” Ôn Đinh làm như do dự.

“Chị Đinh Đinh, chị không phải có một câu chân lý, chỉ có tiền, soái ca, cùng mỹ thực không thể cô phụ sao? Chị không cần che dấu bản tính yêu tiền của chị đâu.”

“Tiểu Nhân, em sao có thể nói thẳng như thế...”

“Chị Đinh Đinh, chị quá dối trá...”

Thẩm Hoài Cảnh vẫy vẫy tay với Liên Hiên, Liên Hiên từ trong ví móc ra một chồng tiền đưa tới trước mặt Ôn Đinh, cười tủm tỉm, “Hôm nay buổi tối còn làm phiền Ôn tiểu thư lo lắng...”

Ôn Đinh nhìn thoáng qua độ dày chồng tiền, cùng Liên Hiên cười tủm tỉm, “Anh xem Thẩm tiên sinh thật quá khách khí, tôi cũng không phải loại người vừa thấy tiền là sáng mắt...” Ôn Đinh vừa nói, vừa tiếp nhận tiền trong tay Liên Hiên, “Thẩm tiên sinh thật là quá khách khí... Thật là ngượng ngùng...”

Mặc dù Liên Hiên ngày thường tự xưng là da mặt dày, cái dạng người gì cũng gặp qua, nhìn thấy sự mặt dày của Ôn Đinh, cũng nhịn không được giật giật khóe miệng.

Nhìn Thẩm Hoài Cảnh cùng Liên Hiên vào thang máy, Ôn Đinh cười tủm tỉm theo chân bọn họ vẫy tay, “Hoan nghênh Thẩm tiên sinh lần sau lại đến nha.” Trên mặt rõ ràng viết, hoan nghênh lần sau tới đưa tiền nha!

Thẩm Hoài Cảnh nhìn qua cửa thang máy chậm rãi tự đóng lại, nhìn thoáng qua nụ cười dối trá của cô gái, trên mặt trước sau không có biểu tình gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro