Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Xoảng... !!! "

Quả bóng rổ màu cam bay lên tạo thành một đường cong Parabol tuyệt đẹp và tiếp đất một cách êm ái sau khi xuyên thủng cửa kính lớp 10a2. Đám học sinh ngoài sân há hốc miệng, quai hàm rơi xuống đất cái bộp. Không ai bảo ai cũng tự hướng cái nhìn " mày tới số với lão giám thị " về phía hung thủ của cú ném vừa nãy, mặt mày đã tái xanh như đ*t nhái. Tựa hồ cả thập kỷ đã trôi qua nhưng bọn nó vẫn đứng bất động một cách khó tin, cả cái sân bóng rổ lặng ngắt như tờ, nghiễm nhiên bị những tiếng vui đùa nói chuyện ở những sân khác lấn áp hết.

Vũ Nhật Vy - tôi - chủ nhân của quả bóng màu cam và cũng là chủ nhân của cú ném xứng đáng được ghi vào kỉ lục guiness của trường lúc nãy, với hai cái đầu gối run lẩy bẩy và hai tay nắm chặt thành quyền một cách vô thức, chỉ chực chờ được mời vào phòng giám thị uống trà đàm đạo với các bô lão cấp cao. À không biết lần này có loại gì mới không nhỉ, mấy cái loại trà xanh Tân Cương hay cái trà khỉ gì đấy uống mà muốn mắc nghẹn cả họng, ấy thế mà các bô lão vẫn thi nhau húp xùm xụp một cách ngon lành như đang húp xúp thì có chết tôi không cơ chứ. Còn tôi thì chỉ riêng việc nhìn cái chén đựng thứ chất lỏng vàng vàng ấy là đã đủ tống khứ hết bữa sáng rồi

- Vũ Nhật Vyyyyyyyyyyyyyy!!!!!

Chưa kịp ý thức được điều gì thì đã thấy sau lưng mình ươn ướt, quay lại mới biết, hoá ra là " mưa xuân " của bác giám thị, bác đang thở hồng hộc, phun phì phì như con bò tót sắp ra đấu trường. Chắc là mới nghe thấy tiếng " xoảng " đã hộc tốc xách kính xách sổ chạy ra đây phải không thầy. Ôi dào thầy biết thừa là do em gây ra rồi mà cần gì phải nghiêm trọng hoá vấn đề lên thế, cẩn thận không em nốt ruồi ở mặt nó lại mọc thêm vài cái lông nữa thì khổ. À quên không giới thiệu thêm về Bác giám thị " đập chai " là bác có một cái nốt ruồi duyên bự tổ chảng ở khoé miệng, nếu nó chỉ là nốt ruồi thôi thì không nói làm gì, có điều ngự trị trên cái nốt ruồi ấy là vài ba cái cọng lông lưa thưa lúc nào cũng bay phấp phới trong gió. Làm cho bất cứ đứa học sinh nào nói đến bác là phải liên tưởng ngay đến mấy sợi lông phấp phới ấy mà không tránh khỏi rùng mình...

- Nhật Vy lớp 10d4 !!!! Đây là lần thứ bao nhiêu trong năm rồi?!??? Mới lớp 10 đã đổ đốn như thế này thì lên lớp 12 đi đốt trường cũng chẳng ai ngạc nhiên đâu. Còn có hai ngày nữa là nghỉ hè rồi mà em cũng không tha cho tôi hả Vũ Nhật Vy ?!???

Tôi nhắm tịt mắt cảm nhận những giọt enzim đang nhằm mặt mình mà phun tới tấp. Chao ôi mình thật là có diễm phúc quá đi, mùa xuân của đất trời đã qua lâu rồi mà bây giờ vẫn được tận hưởng những giọt mưa xuân mát lành này, thật là hạnh phúc chết đi được ý!

- Mời em theo tôi lên văn phòng MỘT LẦN NỮA - Nốt ruồi lông xách tai tôi như xách lợn rồi lôi xềnh xệch lên trụ sở của các bô lão đang uống trà Tân Cương đàm đạo. Tôi vừa cắm cổ chạy theo vừa la oai oái, bỏ lại đám học sinh đang nhìn tôi với ánh mắt thương cảm tột độ. Rồi chúng nó chắp tay lại để 2 giây tưởng niệm dành tặng cho tôi bắt đầu, lòng thầm nhủ " Giờ thì không ai cứu được mày nữa rồi, chịu khó làm chiến sĩ cảm tử đi "

Cánh cửa văn phòng bật mở. Ngay lập tức hơi điều hoà mát lạnh xộc vào mặt tôi, hôm nay còn mở cả điều hoà nữa cơ đấy, có lẽ đây là điều an ủi cuối cùng trước khi chết. Quanh chiếc bàn tròn hội nghị, các bô lão với chén trà vàng khè đang nói chuyện rôm rả, không một ai để ý đến tôi vì sự xuất hiện của con bé học sinh siêu cấp nghịch ngợm này đã quá quen thuộc rồi. Giám thị đập chai vừa vuốt vuốt mấy cọng lông nốt ruồi vừa lấy ấm rót trà. Lần này không có chén nước vàng khét vàng khẹt nào dành cho tôi, đúng là có phúc mà

- Thống kê từ đầu năm học 2012-2013 đến giờ: 34 lần đi học muộn chưa kể những lần may mắn thoát được, 2 lần làm vỡ cửa kính lớp học, phá hoại của công nhà trường, 6 lần bị cô hiệu trưởng bêu tên vào giờ chào cờ sáng thứ hai. Học lực khá suýt trung bình. Thêm cả những trò đùa nghịch vặt vãnh trong năm nữa thì tôi nói đến đêm cũng không xong. Vũ Nhật Vy, em định thế nào ?

Tôi lại một lần nữa được tắm mình trong làn mưa xuân của đất trời. Con bà nó ! Thầy hỏi em câu đấy thì em biết trả lời thế nào đây, mà sao thầy cứ vuốt vuốt mấy cọng lông ấy thế ? Có biết là da gà da vịt của em đang mọc chi chít trên người không hả

- Gộp tất cả những tội lỗi này vào, em có thể bị lưu ban lớp 10

Tròng mắt của tôi lúc này mới trợn tròn ra như quả bóng rổ. Gì? Đúp ấy à ??! Không đời nào, Vũ Nhật Vy ta đây thà chết chứ không bao giờ học cùng với bọn con nít kém tuổi mình đâu. Ngay lập tức, không một chút ngần ngừ do dự, tôi túm chặt lấy tay áo của giám thị đập chai, miệng khóc lóc van nài

- Em xin lỗi ạ em xin lỗi thầy thầy phạt em kiểu gì cũng được miễn là đừng làm em bị đúp lớp 10. Mẹ em giết em mất !!!

Các bô lão giờ mới chịu quay ra nhìn tôi với ánh mắt kì lạ. Bởi vì con bé này, 10 lần đến găp giám thị thì cả 10 lần cũng chỉ biết im lặng mà chịu phạt. Chứ chưa bao giờ khóc lóc xin tha cả, tất cả đều chú mục vào tôi như đang xem phim hay. Tôi mặc kệ, vẫn nước mắt cá sấu, khóc lóc thảm thiết, nhân cơ hội chùi nước mũi lên áo bác giám thị tay vẫn đang vuốt vuốt mấy cọng lông, nâng ly trà lên húp xụp một cái hết non nửa

- Được rồi cho em một cơ hội khác. Cuối giờ ở lại trực nhật quét rác sân trường và cọ nhà vệ sinh cho sạch sẽ thì tôi sẽ xem xét lại. Rồi, cho về lớp.

Tôi lấy tay sì nốt đống nước mũi, gì chứ? Cái hình phạt này chẳng khác nào đày đọa học sinh mà. Nhưng so với việc bị đúp thì rõ ràng khác nhau một trời một vực. Thế là tôi hào phóng tặng thầy giám thị và các bô lão một nụ cười toe toét, cúi đầu một góc 90 độ đến gập cả lưng, hí hửng mở cửa văn phòng ưỡn thẳng lưng, bước đi oanh liệt như chiến sĩ vừa lập công cho tổ quốc. À, Vũ Nhật Vy tôi tuy nghịch thật nhưng lúc nào cũng có cách đối phó hết á !

- Sao hả mày ?? Có bị đánh không ??

Tôi vừa bước một chân vào lớp thì cái tập thể nhộn nhạo lớp 10d4 đã nhảy bổ vào hỏi han hết câu này đến câu khác. Lòng tôi bỗng xúc động ghê gớm, ít ra thì bọn mày vẫn không quay lưng lại với tao

" Rầm ... !!! "

-

Lại một tiếng động long trời lở đất. Tôi kinh hãi nhìn cánh cửa lớp bị đá bật về phía sau, và ngay cạnh đó là hotboy lớp 10a2 Vương Thiên Nam, hắn ta sở hữu một gương mặt mà bất cứ cô gái nào lần đầu tiên trông thấy cũng phải đổ gục: sống mũi cao thẳng, đôi mắt xám khói bí ẩn, đôi môi mỏng lúc nào cũng hồng tự nhiên, da trắng - nhưng lúc này, tên đó đang đứng ở cửa lớp với một cục u sưng to trên trán và sự tức giận trên mặt thì không khác gì bác giám thị lúc nãy

- Ai là Vũ Nhật Vyyyyyyyy ????? Mau ra đây !!!!!!!

Lần thứ hai trong ngày được hai nhân vật vĩ đại của trường xướng tên, lòng tôi không khỏi bồi hồi xúc động mà lấy tay quệt khoé mắt. Chắc chắn là kiếp trước mình ăn ở phúc đức quá nên kiếp này mới được hưởng đây mà. Đưa mắt len lén nhìn cái cục u bự tổ chảng trên trán của hotboy khối 10 mà cảm giác thương xót trào dâng, chậc chậc khuôn mặt đẹp thế này mà ai lại tàn nhẫn vậy chứ. Hotboy lấy tay chỉnh chỉnh mấy lọn tóc mái loà xoà, vừa hậm hực nhìn một lượt lũ học sinh đầu to mắt ếch của tập thể 10d4

- Vũ Nhật Vy !!! Cô ta đâu rồi??!?

Ngay tức thì, cả lớp tản ra thành một vòng tròn xung quanh tôi, ngón tay trỏ của ai cũng nhằm mặt tôi mà chỉ. Hotboy chiếu ánh nhìn căm thù lửa hận như muốn thiêu chết người, hằm hằm bước vào lớp kéo tay tôi ra ngoài

- A..oái oái oái nhẹ thôi !!!!!!!

Tôi rú lên như lợn chọc tiết, vừa được giám thị xách tai xong giờ lại được hotboy nắm tay lôi đi xềnh xệch. Kiếp trước đúng là ăn ở hiền lành phúc đức quá mà.

Hắn ta lôi tôi ra sân sau trường vắng người rồi mới chịu dừng lại. Chỉ vào quả bóng rổ màu cam đặt ở gốc cây rồi tức giận

- Quả bóng này của cô ?

- Ờ đúng rồi

- Là do cô ném vào lớp tôi ?

- Chuẩn !

Lúc này tôi mới ngớ người ra. Tôi đập tay cái bốp, gượng cười nhăn nhở nhìn hotboy như hối lỗi. Hoá ra là quả bóng đập trúng vào cái trán thanh tú ấy, hẳn nào hắn nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống !

- Xin lỗi nha, không ngờ lại trúng phải anh...

Hotboy vẫn mặt mày cau có, chỉ vào cục u trên trán - thế cái này cô định đền bù như nào?

Tôi ú ớ chưa biết trả lời thế nào thì trống báo tan học vang lên. Tôi mừng như bắt được vàng, vỗ vai tên đang đứng đối diện bồm bộp rồi nở nụ cười quảng cáo kem đánh răng Colgat

- Xin lỗi chú em. Cuối giờ chị còn phải ở lại trực nhật quét rác, gặp lại sau nha !

Tôi xách quả bóng rổ chạy biến, không quên tặng cho hotboy một cái liếc mắt đưa tình. Dù sao thì tôi cũng là con gái mà, thấy zai đẹp thì đương nhiên phải tươm tướp tươm tướp lên rồi

* * * -------------

-

- Phù ù ù ù !!!!!! Cuối cùng cũng xong !!!!

Tôi lấy tay quệt mồ hôi trên trán. Ném cái chổi cán gỗ dài ngoằng xuống đất, thở phì phì như sắp chết. Cái việc quét dọn này đúng là cực khổ nhất mà, thật là thương cho mấy bác lao công quá đi

Tôi hí hửng chạy đến Văn phòng của các bô lão báo cáo đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Trên đường đi còn tung tẩy cái chổi, mắt láo liên tìm giám thị nốt ruồi lông mà không khỏi vui mừng.

- Thầy ơiiii em quét dọn xong rồi ạ

- Thế khu lớp học đã quét chưa?

Nụ cười của tôi cứng đơ ngay lập tức. Gì ? Giờ lại lòi đâu ra khu lớp học nào nữa ? Thầy ơi em không hiểu, thầy nói tiếng người giùm em đi ạ ==

-Lúc nãy Vương Thiên Nam lớp 10a2 bảo với thầy là bị quả bóng của em ném trúng đầu, vậy đấy ! tôi sẽ tăng thêm hình phạt dành cho em.

Tôi há hốc miệng. Được! Được lắm tên kia, cậy mình có cái mặt đẹp là đi dụ dỗ thầy giám thị hãm hại tôi phải không ? Cứ chờ đấy tôi sẽ bắt cậu trả cho bằng hết. Lủi thủi xách chổi quay lại, tôi chán nản nhìn khu nhà rộng rãi cao ngất ngưởng đang chờ mình dọn dẹp, giờ mới thấy trường to là một cái tội.

Vương Thiên Nam từ lan can tầng hai nhìn xuống một cách khoái chí. " Khà khà cái cục u trên trán này mà tôi không bắt cô trả thì tôi không phải là người "

Tôi hằn học nhìn hắn ta đang cười cợt trên đầu mình, trong lòng không kiềm chế được mà ân cần hỏi thăm tổ tiên ba đời nhà hắn. Rủa cho tên đó trượt chân ngã chết đi

- Hô hô cả trưa còng lưng ra quét sàn chắc là mệt lắm nhỉ

Tên hotboy ngồi gác chân trên bàn giáo viên, cứ chốc chốc lại mỉa mai làm tôi tức đến lộn cả ruôt. Đuổi khéo hắn không đi, đuổi thẳng hắn cũng không đi. Haizzzz ức chế muốn bẻ gẫy cán chổi, nhưng rồi lại tự nhủ phải giữ gìn cây chổi này để còn có vũ khí mà lát nữa đập cho hắn một trận

Chợt cây chổi của tôi khua đến một vật gì đó nặng nặng. Tò mò một lúc rồi cúi đầu xuống xem. Đó là..

-

-

Một con búp bê !

-

-

Tôi tròn mắt nhìn con búp bê mắt nâu đang nằm phủ bụi trên sàn. Ai lại mang nó đến trường vậy nhỉ, không sợ bị bạn bè trêu chọc hay sao ? Tôi cầm nó trên tay, phủi phủi vài vết bụi trên mặt nó một cách cẩn thận, con búp bê này khá đẹp, nhìn qua là biết đồ chơi đắt tiền

- Sao lại có búp bê ở đây ?

Vương Thiên Nam đứng lù lù sau lưng tôi, nhếch một bên mày khó hiểu. Tôi thở dài, định đặt con búp bê lại chỗ cũ thì, nỗi thương cảm lại trào dâng trong tôi khi bắt gặp đôi mắt nâu tuyệt đẹp ấy. Cái lòng nhân từ chết tiệt, tôi ghét nó !

Thế là tôi nhẹ nhàng bỏ nó vào cặp và mang về nhà. Tôi đâu biết được kể từ lúc tôi gặp em búp bê mắt nâu ấy, cuộc sống của tôi đã thực sự bị đảo lộn

P/s: Đọc xong nhớ comt và vote cho cái truyện củ bựa này nhé, không cho đọc chùa đâu ! :)

Hinagiku

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro