Chương 20: Bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng

- Tất cả tránh ra!

Giọng nói tức giận cắt ngang mọi câu hỏi của đám phóng viên. Tất cả giật mình, quay đầu lại.

Ánh mắt ngập đầy lửa giận, Đình Huy bước vào giữa đám người. Anh cời chiếc áo khoác ngoài, khoác lên người Quỳnh Vi, cười dịu dàng, ôm cô đang bất động vào lòng. Anh ném cho phóng viên những ánh mắt đe dọa, rồi im lặng ôm lấy Quỳnh Vi đi xuống.

Quỳnh Vi im lặng trong vòng tay anh, tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Cô chỉ im lặng như thế, không biện bạch, không giải thích, không nói bất cứ điều gì.

- Anh Đình Huy, xin dừng bước!

- Cô Moon, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.

- Cô Moon...

Cánh tay Đình Huy càng xiết chặt. Những người bảo vệ cố gắng dẹp một con đường nhỏ cho anh và cô. Anh ôm chặt lấy cô, như muốn truyền tất cả sức mạnh của mình cho cô. Anh ôm chặt lấy cô, như đang cố gắng giữ gìn một điều gì đó mỏng manh dễ vỡ, dường như chỉ cần lơ là một giây, anh sẽ mất đi điều đó, mất đi người anh yêu thương nhất.

- Em mệt sao? - Đình Huy dịa dàng vuốt mái tóc Quỳnh Vi, ân cần hỏi cô.

Quỳnh Vi lắc đầu.

- Đừng lo! Anh sẽ không để cô ta đạt được mục đích của mình đâu.

- Đạt được mục đích? - Quỳnh Vi cười lạnh một tiếng. - Cô ta cho rằng dễ thế sao?

- Vi...

- Em đã thề em sẽ trả thù. Hành động ngày hôm nay của cô ta, chẳng qua là đẩy kế hoạch của em lên sớm hơn mà thôi. Nó chẳng qua chỉ là, một âm mưu ngu ngốc.

- Em...

- Em không còn là cô bé của năm năm về trước, không cần phải lo cho em.

Quỳnh Vi đẩy Đình Huy ra. Cô rời khỏi vòng tay anh, vẫy một chiếc taxi trên đường rồi mau chóng biến mất, để lại mình anh đứng đó.

Cánh tay vẫn còn chưa kịp thu lại dần buông thõng xuống, hụt hẫng.

Từ bao giờ, cô trở nên như vậy? Mạnh mẽ đến mức cô độc? Từ bao giờ, cánh tay anh không còn níu giữ được cô nữa? Từ bao giờ, trái tim cô trở nên băng giá đến thế?

 * * *

- Cô ta đã ra tay rồi sao?

Lâm Phi vứt tờ báo xuống bàn, hàng lông mày hơi nhíu lại.

- Nhanh hơn em tưởng.

Quỳnh Vi cười bình thản, nhưng vẫn phảng phất sự mỏi mệt. Lâm Phi khẽ thở dài, bảo cô:

- Mấy hôm nay trông em mệt mỏi quá!

- Mấy tay nhà báo bám riết theo em săn tin, có thể không mệt mỏi sao?

- Em... vẫn ổn chứ?

- Không ổn lắm. - Quỳnh Vi lắc đầu, cười nhạt. - Nhưng em sẽ nghĩ ra cách để trả lại cho cô ta món nợ này.

Quỳnh Vi lấy tay day huyệt thái dương, đảy chiếc rèm cửa sổ. Phía bên dưới, một đám đông người đang ngồi chờ đợi trước cửa công ty. Phía bên kia quán nước cũng không ít người. Quỳnh Vi thở dài. Xem chừng tin tức lần này vô cùng hấp dẫn họ.

- Hôm nay chắc không có việc gì. Em có thể về sớm không? Em muốn nghĩ ngơi!

- Được! Em ra bằng cửa sau đi. Để chị bảo mấy người bảo vệ giúp em.

- Cảm ơn chị!

Quỳnh Vi khoác chiếc áo dày, kéo khóa cao cổ, che lên tận gương mặt. Cô kéo chiếc mũ xuống che nốt nửa gương mặt còn lại, sau đó mới ra ngoài.

Ánh nắng chói chang và gay gắt, nhưng phóng viên vẫn kiên trì không từ bỏ. Quỳnh Vi không có lựa còn nào khác đành đi bằng cửa sau. Bên này cũng có ít nhiều phóng viên, nhưng có lẽ còn tốt hơn đi cửa chính.

- Cô Vi, mời đi theo chúng tôi.

Một người bảo vệ gương mặt sắc cạnh, ánh mắt nghiêm nghị đứng trước mặt Quỳnh Vi. Bên cạnh còn có thêm ba người khác, gương mặt cũng nghiêm nghị không kém.

Quỳnh Vi gật đầu, không nói một lời, chỉ lặng lẽ đi theo họ.

- Ây da!

Quỳnh Vi lùi lại hai bước, hơi cau mày nhưng cũng không ngẩng lên nhìn kẻ vừa va vào mình.

- Thật xin lỗi nhé! - Nguyệt Nhi cười tươi. - Ồ, ai thế này?

Quỳnh Vi không nói một câu, lặng lẽ lướt qua bên người Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi tất nhiên không dễ dàng bỏ qua như vậy. Cô lập tức giật chiếc mũ trên đầu Quỳnh Vi xuống, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười:

- Thì ra là chị, tiểu-thư-Moon.

Nguyệt Nhi dằn mạnh ba chữ cuối, cố tình cao giọng. Vài phóng viên ngồi gần đó vội vã bật dậy, vây quanh Quỳnh Vi.

- Cô Moon, có thể cho chúng tôi phỏng vấn hay không?

- Cô Moon, xin cô trả lời vài câu hỏi của chúng tôi.

- ...

- Các vị xin hãy lùi lại!

Bốn người bảo vệ vây thành một vòng xunh quanh Quỳnh Vi, chắn cho cô khỏi những ánh đèn flash chớp lóe.

- Chị định làm con rùa rụt cổ sao, Quỳnh Vi! - Nguyệt Nhi cầm chiếc mũ, cười khẩy, ánh mắt tràn đầy sự đắc ý. - Đó là việc chị đã làm, giờ lại không dám nhận sao?

Quỳnh Vi vẫn lặng yên. Cô biết giờ này nói gì cũng là không hợp lí. Phủ nhận ư? Có tác dụng không hay chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối? Giải thích sao? Dù có giải thích thì ở đây sẽ có ai tin cô?

- Quỳnh Vi!

Một cánh tay mạnh mẽ bất chợt ôm chặt lấy Quỳnh Vi. Cô không ngẩng đầu, chỉ đứng bất động ở đó.

- Anh Đình Huy à...

Nguyệt Nhi ngập ngừng muốn nói điều gì đó. Ánh mắt cô đảo quanh một vòng rồi bất chợt quỳ xụp xuống:

- Anh Đình Huy...

Giọng nói nghẹn ngào của Nguyệt Nhi khiến cánh nhà báo chợt sững lại, bất ngờ. Đình Huy hơi nhíu mày. Diễn cũng thật đạt!

- Vì sao anh đối xử với chị Nguyệt Lam như vậy?- Nước mắt Nguyệt Nhi bắt đầu rơi. - Tất cả chỉ vì cô ta hay sao?

Nguyệt Nhi tiếp tục quay sang Quỳnh Vi, vẫn vẻ mặt tội nghiệp và đáng thương đó.

- Quỳnh Vi, xin chị... Đừng giày vò chị gái tôi thêm nữa! Hãy để cho anh Đình Huy và chị ấy được yên! Nếu chị hận chúng tôi, xin cứ đổ hết lên đầu tôi, đừng hại chị ấy...

Cánh nhà báo chợt giật mình, vội vã chuyển đối tượng sang Nguyệt Nhi.

- Cô Nguyệt Nhi, xin cho chúng tôi biết đôi chút về mối quan hệ giữa mọi người.

- Cô Nguyệt Nhi, tôi muốn hỏi...

- ...

Nguyệt Nhi không trả lời, chỉ im lặng ngước mắt nhìn Đình Huy và Quỳnh Vi, dáng vẻ tội nghiệp, đáng thương. Quỳnh Vi thở dài, khe khẽ nói với Đình Huy:

- Anh không cần bảo về em. Như vậy sẽ liên lụy đến anh. Em sẽ tự nghĩ cách giải quyết.

Đình Huy nhìn cô, ánh mắt chất chứa sự tức giận. Quỳnh Vi nghe rõ từng tiếng anh gằn mạnh, dù âm lượng nhỏ nhưng đầy cương quyết:

- Em nói anh không cần bảo vệ em sao? Vậy anh phải làm gì? Khoanh tay đứng nhìn, làm ngơ trước khó khăn của em à? Em bắt anh bỏ mặc em sao? Em bắt anh nhìn em chịu đựng sự khó khăn mà không được giúp đỡ? Vậy chẳng thà em giết anh đi!

Quỳnh Vi lắc đầu:

- Em xin lỗi! Chỉ là...

- Vũ Quỳnh Vi, cô là đồ phá hoại chuyện tình cảm của người khác, kẻ thứ ba. Đi chết đi!

Một bóng người lao vụt qua, khiến tất cả đều bất ngờ không kịp trở tay.

Đình Huy vội vã xoay người.

- Đình Huy!

Quỳnh Vi vội vã ôm lấy Đình Huy, gương mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn vết thương trên lưng anh. Cô nữ sinh vừa rồi vẫn còn cầm còn dao trên tay, sững sờ.

Đình Huy mỉm cười, bình thản. Cánh tay anh vẫn ôm chặt Quỳnh Vi, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô:

- Anh sẽ không đứng ngoài nhìn đâu! Anh sẽ bảo vệ em... bằng mọi giá... cho đến... hơi thở cuối cùng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu