Chương 19: Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các tình yêu thân mến \(^o^)/, bắt đầu từ chap này, câu chuyện sẽ đi vào hồi cao trào. Từ đây về sau, Quỳnh Vi sẽ đối mặt với muôn vàn khó khăn, sự hận thù sẽ ngày càng khắc sâu trong tâm trí cô. Những bí mật khủng khiếp dần đực hé mở, làm thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống của cô. Đình Huy có thể làm gì giúp cô? Anh có đủ kiên nhẫn để ở bên một người con gái trong lòng chất chứa nhiều hận thù như thế? Quỳnh Vi có thể thoát khỏi vòng xoáy này?

Mọi người nhớ theo dõi đều đặn để tìm câu trả lời nhé :d


Chương 19: Âm mưu

- Chị thấy bộ đồ này thế nào?

Quỳnh Vi ướm thử một chiếc váy dạ hội lên người, đứng trước gương ngắm nghía một hồi, rồi xoay ra sau hỏi Lâm Phi. Lâm Phi cũng chăm chí nhìn từ trên xuống dưới một lướt, sau đó lắc đầu cười:

- Đẹp! Nhưng chưa đủ với em.

- Vậy sao?

- Chị thấy... - Lâm Phi lật tìm trong chỗ váy dạ hội, rút lên một chiếc váy dạ hội đỏ, đưa cho Quỳnh Vi. - ... cái này có vẻ hợp với em hơn.

Quỳnh Vi nhận lấy, xoay mình đứng trước gương, đặt chiếc váy lên ướm thử.

Chiếc váy màu đỏ rực, vai trần, có chít eo. Vạt váy may chéo, xòe rộng. Xếp dọc theo chân váy là những đóa hoa hồng lụa lớn, rở rộ.

 Quyễn rũ!

Tựa như một yêu nữ tuyệt sắc. Đầy mị hoặc!

- Không tệ!

Quỳnh Vi khẽ mỉm cười, đem theo bộ váy vào phòng thay đồ.

Cô nhẹ nhàng đặt bộ váy lên bàn. Bàn tay mềm mại gỡ chiếc dây váy trên người. Bộ váy đen dần tuột khỏi vai cô, thả mình rơi xuống đất.

Trước gương hiện lên một thân hình hoàn hảo. Từng đường cong đầy mê hoặc ẩn hiện sau lớp váy lót mỏng manh. Làn da trắng sữa đầy quyến rũ.

So với năm năm về trước, chỉ có hơn, chỉ không hề kém.

Hà Nguyệt Lam! Để xem cô có thể làm được gi?

Chiếc váy đỏ rực phủ lên cơ thể Quỳnh Vi, lại càng tôn lên những đường cong đầy quyến rũ, cao quý và rực rỡ vô cùng.

Quỳnh Vi lặng lẽ ngắm mình một lát, sau đó nhẹ nhàng, rút chiếc trâm cái tóc ra khỏi đầu. Mái tóc lập tức bung ra, thả tung trên bờ vai trần trắng sữa. Dịu dàng lại thanh cao.

Cô tựa như một đóa hồng cao sang nhất, giống như hội tụ của những nét đẹp tinh túy nhất.

 Quỳnh Vi đẩy cửa bước ra ngoài. Lâm Phi lặng lẽ ngắm nhìn cô một lát rồi khẽ mỉm cười:

- Ừm, rất đẹp! Em lại đây!

Lâm Phi ấn Quỳnh Vi ngồi xuống bàn trang điểm, tự tay mình trang điểm cho cô.

Lâm Phi lấy từ trong ngăn kéo một chiếc kẹp tóc pha lê màu đỏ sẫm, gài lên mái tóc Quỳnh Vi. Chiếc kẹp tóc đỏ rực nổi bật trên mái tóc đen nhánh, càng tôn thêm vẻ cao quý của cô.

- Được rồi!

- Cảm ơn chị!

- Không có gì! - Lâm Phi đặt chiếc lược xuống bàn, khẽ cười. - Có người đến đón em rồi kìa.

Quỳnh Vi ngó xuống phía dưới qua cánh cửa sổ.

Bên cạnh chiếc xe đen, một dáng người cao ngạo tựa vào thành xe. Một tay anh đút vào túi quần, tay kia cầm một điếu thuốc lá.

Anh hút thuốc sao? Cô nhớ trước đây anh không hề hút thuốc. Anh bắt đầu từ khi nào?

- Xuống đi! Đừng để cậu ấy đợi lâu!

Quỳnh Vi gật đầu. Cô nhanh chóng xỏ giày, vỡ lấy chiếc ví đỏ. Nhìn chiếc lắc tay anh tặng trên bàn, cô hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng vần đeo lên tay.

Đình Huy đứng tựa bên chiếc xe, lặng lẽ hút thuốc. Làn khói thuốc mờ ảo bao quanh gương mặt anh, như thực như hư. Tựa như một người đứng trong làn sương mù. Gần như thế, nhưng sao lại có cảm giác xa cách đến vậy?

Cảm thấy có người đằng sau, anh quay đầu. Qua làn khói thuốc lờ mờ, hình ảnh Quỳnh Vi hiện lên một cách huyền ảo, như ẩn, như hiện.

- Chuẩn bị xong rồi?

Quỳnh Vi gật đầu.

- Chúng ta đi!

Đình Huy mở cửa xe cho Quỳnh Vi. Cô gật đầu bước vào. Anh vòng qua phía bên kia, ngồi vào vị trí tay lái.

Chiếc xe nổ máy. Quỳnh Vi tựa đầu bên cửa, khẽ hỏi:

- Cô ta có phản ứng gì không?

Đình Huy chậm rãi lắc đầu:

- Không có!

- Kì lạ! - Quỳnh Vi cười nhạt một tiếng. - Cô ta không dễ dàng để yên cho em như thế đâu. Rất có khả năng, bữa tiệc hôm nay sẽ có biến.

- Anh cũng nghĩ vậy.

Quỳnh Vi im lặng. Đình Huy cũng không nói gì nữa. Anh bật đĩa CD. Trong xe chợt vang lên một giai điệu nhẹ nhàng.

"Khi còn thơ em luôn có một giấc mơ. Một giấc mơ ngọt ngào như câu chuyện cổ tích trong lời mẹ kể. Dịu dàng và ấm áp. Anh là chàng bạch mã hoàng tử, em là nàng công chúa dịu hiền.

Tuổi thơ đẹp biết bao nhiêu. Như giấc mộng nhẹ nhàng, như yêu thương êm ái. Tháng năm trôi qua trong hạnh phúc bình yên. Em và anh sánh vai bên nhau. Tiếng cười như âm vang mãi mãi..."

Quỳnh Vi khẽ thở dài. Tuổi thơ luôn như vậy. Bình yên và ngây thơ như thế. Giấc mộng ngày trẻ thơ cũng đẹp đến như vậy, lung linh. Nhưng đến khi lớn khôn rồi mới phát hiện ra, tất cả khó khăn như thế nào. Tất cả rồi cũng chỉ là một giấc mộng. Còn sự thật... thì luôn phũ phàng.

- Đến rồi sao?

Thấy Đình Huy dừng lại, Quỳnh Vi quay đầu hỏi anh.

- Ừ!

Đình Huy mở cửa xe cho mình, sau đó vòng qua mở cửa cho Quỳnh Vi.

Quỳnh Vi mỉm cười nâng tà váy, một tay khoác vai Đình Huy, bước vào đại sảnh khách sạn.

Đại sảnh đã chật níc người. Phóng viên và những nhân vật nổi tiếng trong giới showbiz dường như đều có mặt ở đây. Quỳnh Vi vừa bước vào đã lập tức thu htus mọi sự chú ý, vì vẻ ngoài rực rỡ của mình, cũng là vì người đứng bên cạnh cô.

- Vũ tiểu thư!

Một chàng trai trẻ nâng ly rượu vang đỏ đứng trước mặt Quỳnh Vi. Cô lập tức nhận ra anh ta. Anh ta là một ca sĩ mới, nhưng rất nổi tiếng, một chàng trai tài năng nhiểu hứa hẹn. Cô cũng khẽ mỉm cười đáp lễ:

- Chào anh, Mick!

- Ồ thật hân hạnh! Vũ tiểu thư biết tôi sao?

- Dĩ nhiên! Anh rất nổi tiếng mà.

- Ha ha, đâu thể bằng cô, Vũ tiểu thư. Quả thực là trông ngoài đời còn đẹp hơn trên báo nữa.

- Anh quá khen rồi!

- Tôi chỉ nói sự thật thôi!

- Được rồi! Quỳnh Vi, chúng ta phải vào trong chào hỏi những người khác nữa. - Đình Huy dịu dàng vuốt tóc Quỳnh Vi.

Hành động đó của anh lập tức khiến tất cả mọi người ngạc nhiên đến mức không biết phản ứng ra sao. Phải biết rằng, chàng hoàng tử này được mệnh danh là Thiên Vương băng giá. Hành động này có thể thuộc về anh sao?

Quỳnh Vi mỉm cười gật đầu, quay sang Mick:

- Vậy hẹn gặp lại anh sau!

- À... được... được...

Mọi người bắt đầu hoàn hồn. Các phóng viên có chút tiếc nuối vì không kịp chụp hình ảnh vừa rồi. Mọi người lại vô cùng tò mò về mối quan hệ giữa hai người này.

- Đình Huy!

Một tiếng gọi dịu dàng cất lên. Quỳnh Vi chợt sững người.

Giọng nói ấy... quen thuộc quấ đỗi. Quen thuộc đến mức cô chưa bao giờ quên được...

- Chị Uyên Như! - Đình Huy lịch sự mỉm cười. - Chị cũng tham dự bữa tiệc này sao? Em nhớ là trước giờ chị không thích những nơi ồn ào như thế này mà.

- Cậu ra mặt mời, tôi có thể không đi sao? - Uyên Như cười dịu dàng. Ánh mắt cô đảo sang phía Quỳnh Vi. - Ồ đây là...

- Chào chị! Em là Quỳnh Vi. Nghệ danh là Moon. - Cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, Quỳnh Vi khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng.

- À... - Uyên Như nở một nụ cười bí hiểm, quay sang Đình Huy, nháy mắt tinh nghịch. - Thằng nhóc này, ánh mắt không tệ nha! Chào em, chị là Uyên Như.

Quỳnh Vi cùng mỉm cười, bắt tay Uyên Như.

- Rất vui được làm quen với chị.

- Chị cũng rất vui khi được biết em. Thật là xinh đẹp quá! Moon à, em làm chị ghen tị quá đi mất.

- Chị cũng vô cùng xinh đẹp mà. - Quỳnh Vi khiêm nhường mỉm cười. - Phải là em ghen tị với chị mới đúng.

- Ha ha, chị biết chị không bằng em. Đừng tâng chị lên như thế, quả thật là chị không dám nhận.

Uyên Như thoải mái cười. Ánh mắt cô long lanh như hai giọt sương sớm đọng trên đầu ngọn cỏ xanh non. Vẻ đẹp của cô rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, tươi trẻ đầy sức sống, hồn nhiên như áng mây trắng bồng bềnh không chút vấy bẩn.

Quỳnh Vi khẽ mỉm cười. Thật tốt! Sống trong thế giới của những âm mưu đen tối như vậy, mà chị ấy vẫn có thể thuần khiết đến thế. Còn cô... đã nhuốm bụi trần từ lâu rồi.

- Cô Mun, anh Đình Huy, xin cho chúng tôi hỏi, quan hệ giữa hai người là như thế nào?

- Anh Đình Huy, tại sao lần này anh lại ra mặt cho bữa tiệc sinh nhật của cô Mun?

- ...

Một đám phóng viên bỗng nhiên chen lấn, đứng trước mặt Quỳnh Vi và Đình Huy, đẩy Uyên Như lùi lại phía sau. Uyên Như chỉ đành lắc đầu, mỉm cười tỏ ý xin lỗi với Quỳnh Vi, rồi nhún vai bỏ đi.

Quỳnh Vi cũng lặng lẽ gật đầu với Uyên Như. Cô không trả lời câu hỏi của đám phóng viên, chỉ hờ hững quan sát bữa tiệc, cánh tay khoác lây tay Đình Huy, mặc cho những ánh đèn flash chớp sáng liên tục. Đình Huy cũng im lặng, lạnh lùng và cao ngạo nhìn đám phóng viên, khiến họ có đôi chút ái ngại, nhưng vì mục đích nghề nghiệp, họ vẫn hi vọng có thể tìm hiểu được chút tin tức từ hai người này, dù chi hi vọng đó rất mong manh.

- Xin lỗi, chúng tôi còn có việc. Những câu hỏi của mọi người xin gác lại lần sau.

Cuối cùng Đình Huiy cũng lạnh lùng mở miệng. Sau đó, anh nắm lấy tay Quỳnh Vi, kéo cô đi. Đám phóng viên dĩ nhiên không dễ dàng bỏ cuộc. Họ vẫn kiên trì đuổi theo. Đình Huy bí mật ra hiệu với mấy người bảo vệ. Họ lập tức tiến tới, ngăn phóng viên lại, mở đường cho Quỳnh Vi và Đình Huy đi.

- Quỳnh Vi!

Trên hành lang tràn ngập ánh đèn rực rỡ, một cô gái xinh đẹp nở một nụ cười dịu dàng hướng về phía Quỳnh Vi. Cô gái mặc một chiếc váy màu tím nhạt, mái tóc nhuộm nâu đỏ uốn xoăn từng lọn to, trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản, trang sức cũng không có gì đặc biệt.

Quỳnh Vi hơi cau mày, nhưng không hề nói gì. Đình Huy cũng im lặng đứng đó, một tay nắm lấy tay Quỳnh Vi, một tay đặt trong túi quần.

Ánh mắt cô gái chuyển dần từ gương mặt Quỳnh Vi xuống cánh tay đang nắm chặt tay Đình Huy của cô, hơi sững lại, nụ cười bất chợt đông cứng trên môi.

- Hà Nguyệt Lam, chúng tôi không có nhiều thì gian. - Quỳnh Vi hờ hững nói.

Nguyệt Lam vội vã ngẩng đầu, tiếp tục cười dịu dàng:

- Tôi chỉ có vài lời muốn nói riêng với cô.

Ánh mắt Nguyệt Lam chuyển sang Đình Huy. Anh hờ hững nhìn lại.

Quỳnh Vi mỉm cười, ghé vào tai Đình Huy nói điều gì đó. Anh gật đầu, quét ánh mắt đe dọa lên gương mặt Nguyệt Lam, rồi lạnh lùng quay đi.

Đợi bóng Đình Huy khuất sau dãy hành lang, Quỳnh Vi lạnh lùng lên tiếng:

- Cô cần gì?

- Chúng ta ra đây nói chuyện một lát.

Nguyệt Lam vẫn giữ nụ cười dịu dàng đó trên môi. Trông cô lúc này thuần khiết, yếu đuối như một cánh hoa mỏng manh trước gió, có thể bị cuốn đi bất cứ lúc nào. Nhưng... đó chỉ là vẻ bề ngoài...

Nguyệt Lam dứng lại bên chiếc bàn cạnh cầu thang. Cô quay đầu, mỉm cười yếu ớt nhìn Quỳnh Vi.

- Vì sao cô làm như vậy?

- Tôi làm gì? - Quỳnh Vi lạnh nhạt nhìn lại, trong lòng ầm thầm cười lạnh. Giả vờ đáng thương trước mặt tôi? Cô cho rằng sẽ cố tác dụng sao Hà Nguyệt Lam?

- Tôi yêu Đình Huy đã hơn năm năm rồi. Vì sao cô lại nỡ lòng cướp đi anh ấy?

- Anh ấy không yêu cô.

- Tôi có thể làm cho anh ấy yêu tôi... nếu không có cô... - Đôi mắt Nguyệt Lam ngấn nước. Cô cúi đầu, vẻ đáng thương đến tội nghiệp.

Quỳnh Vi yên lặng, bất động thanh sắc. Trong lòng cô thầm tán thưởng. Quả là một diễn viên không tệ, Hà Nguyệt Lam. Nếu không phải hiểu rõ về cô, e rằng tôi cũng đã bị vẻ yếu đuối này của cô đánh lừa.

Quỳnh Vi cười lạnh một tiếng:

- Muốn tôi rời xa anh ấy?

Nguyệt Lam lắc đầu.

- Tôi biết là cô sẽ không đồng ý đâu.

Nguyệt Lam lại cúi đầu, chợt nắm lấy cánh tay Quỳnh Vi.

- Chiếc vòng này thật đẹp. Là...

- Là Đình Huy mua cho tôi.

Cánh tay Nguyệt Lam khẽ run lên. Cô ngẩng phắt đầu nhìn Quỳnh Vi. Trong chốc lát, ánh mắt ấy tràn ngập địch ý. Và trong những giây sau đó, một tiếng hét vang vọng khắp khách sạn...

- AAAAAAAAAAAAAAA...

Một cô gái mặc chiếc váy tím nhạt lăn xuống từng bậc cầu thang. Phía bên trên, cô gái mặc chiếc váy đỏ rực vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, ngạo nghễ.

Sau một phút bất ngờ, những ánh đèn flash lại chớp lóe. Phóng viên chen lấn tới vây xung quanh Quỳnh Vi, hỏi cô những câu hỏi quen thuộc. Còn phía dưới, Hà Nguyệt Lam nằm giữa một vũng máu đỏ thẫm. Mọi người hốt hoảng vực cô ta dậy, bế ra ngoài đại sảnh.

Đình Huy âm thầm đứng từ phía xa nhìn Quỳnh Vi. Cô đứng đó, cô độc một mình, không một sự giúp đỡ. Đơn độc, nhưng vẫn cao ngạo như thế, cao quý như thế. Ánh mắt lạnh lẽo không biết ẩn chứa những suy nghĩ gì.

Lòng anh bất chợt nhói đau.

Quỳnh Vi lại dường như không chút để tâm tới sự ồn ào xung quanh mình. Cô lạnh lùng đứng yên lặng, không nói một lời.

Cô biết, mọi thứ từ bây giờ đã thực sự bắt đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu