Chương 24: Tìm về kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Tìm về kí ức

Nắng dịu dàng phủ lên gương mặt Đình Huy. Anh cau mày, mở mắt. Bờ vai tê mỏi, nhưng khóe miệng anh lại nở một nụ cười hạnh phúc. Anh dịu dàng vuốt mái tóc của cô gái bé nhỏ trong lòng, rôi cứ thế ngắm nhìn cô. TRông cô lúc này giống như một thiên sứ bình yên, đẹp một cách dịu dàng, thanh tú.

Cô ngồi trên đùi anh, đầu tựa vào bờ vai anh. Anh không dám cử động, cho dù đã rất mỏi vì phải ngồi trong tư thế này suốt một đêm, sợ sẽ đánh thức cô dậy.

- Ưm...

Cô gái trong lòng ngọ nguậy, rồi dụi dụi mắt, trông rất đáng yêu, giống như con mèo con còn ngái ngủ.

- Anh dậy rồi à? - Quỳnh Vi nhoẻn miệng cười.

- Ừ! - Đình Huy cũng dịu dàng cười đáp lại.

- Anh... ngồi như vậy cả đêm sao?

Đình Huy bật cười:

- Chứ không thì lấy ai cho em gối đầu mà ngủ?

Quỳnh Vi cúi đầu, đỏ mặt:

- Em... xin lỗi!

- Ngốc quá! - Anh cười, vuốt tóc cô. - Có gì mà phải xin lỗi chứ. Là anh tình nguyện mà. Anh còn muốn em dựa vào anh cả đời nữa.

- Như vậy anh sẽ mệt lắm đấy. - Cô tựa vào ngực anh, nhẹ nhàng nói.

- Chỉ cần đó là em, anh sẽ không mệt đâu. Cho dù có mệt, anh cũng không buông em ra đâu.

Cô không nói gì nữa, chỉ mỉm cười.

Đình Huy, anh nói xem em có thể tin anh bao nhiêu phần đây? Em yêu anh nhưng cũng đã từng bị tổn thương vì chính tình yêu đó. Còn anh, anh nói yêu em nhưng vì sao lại giấu em... một chuyện gì đó... một bí mật mà em chưa biết.

- ĐÌnh Huy, anh có chuyện gì giấu em không?

Anh ngạc nhiên nhìn cô:

- Em hỏi vậy là sao?

- Không có gì! - Cô nhẹ cười, đáp. - Chỉ là tò mò chút thôi. Em muốn anh chia sẻ với em tất cả.

Anh dịu dàng mỉm cười, lại đưa tay vuốt tóc cô:

- Ngốc à! Em là người quan trọng nhất cuộc đời anh, sao anh có thể giấu em chuyện gì cơ chứ?

- Vậy thì tốt rồi...

Cô lại tựa và ngực anh.

Vậy là... anh vẫn không chịu nói...

- Em đói chưa?

- Một chút,

- Vậy chúng ta đi ăn gì nhé.

- Ừ.

- Em thay đồ đi!

Đình Huy đứng dậy, cầm áo khoác, đẩy cửa ra ngoài, để Quỳnh Vi ở bên trong thay đồ.

"Cạch"

Cánh cửa phòng bật mở.

Đình Huy ngạc nhiên nhìn Quỳnh Vi. Cô hôm nay ăn mặc rất đơn giản, quần jean đen và áo thun trắng, mái tóc buộc bổng lên, cũng không hề trang điểm.

- Làm gì nhìn em ghê vậy? - Quỳnh Vi cười.

- Ngạc nhiên chút thôi. Lâu lắm rồi anh không thấy em ăn mặc như vậy.

- Lạ lắm sao?

- Cũng không hẳn. Chỉ là phong cách ăn mặc này không hợp với em bây giờ.

- Chỉ hợp với em ngày xưa thôi đúng không?

- Ừ!

Đình Huy nói không sai. Nét đẹp giản dị này vốn dĩ không hợp với cô của bây giờ, khi chính con người cô đã thay đổi. Còn cô bé của ngày xưa, ngây thơ và vô tư, thì phong cách này mới có thể phù hợp. Nhưng hôm nay...

- Em muốn trở lại ngày trước.

- Sao cơ? - Đình Huy có chút bất ngờ.

Quỳnh Vi bật cười:

- Em nói là muốn trở lại với hình ảnh của chính mình ngày xưa, một ngày, một ngày hôm nay thôi.

Đình Huy mỉm cười, nắm lấy bàn tay bé nhỏ:

- Vậy chúng ta cùng đi nhé. Anh và em, chúng ta sẽ tìm-về-kí-ức.

* * *

- Em muốn ăn gì nào?

Đình Huy vẫn nắm chặt tay Quỳnh Vi, đứng trước cửa một nhà hàng nổi tiếng. Quỳnh Vi mỉm cười, sau đó bất ngờ kéo anh chạy như bay.

- Em muốn ăn quẩy nóng.

Anh cũng khẽ cười. Đó là món ăn sáng yêu thích của họ... ngày trước.

- Đây... rồi... - Quỳnh Vi thở dốc, nhìn quán quẩy nóng trước mắt. - Không ngờ nó vẫn còn ở đây.

- Đúng thế... - Đình Huy bật cười. - Bao nhiêu năm rồi...

Anh nhẹ nhàng đan những ngón tay mình vào ngón tay cô, giống như ngày xưa, họ từng dắt tay nhau mỗi buổi sáng.

Hai người chọn chỗ ngồi quen thuộc bên cửa sổ như năm nào. Quán quẩy này vẫn nhỏ như thế, có điều cách bài trí đã thay đổi.

- Cô ơi cho cháu như mọi khi nhé!

Cô chủ quán nghi hoặc nhìn Quỳnh Vi:

- Cháu là...

QUỳnh Vi chợt nhớ ra, cô đã không còn là khách quen của quán này nữa rồi. Cô vội cười trừ, đáp:

- Dạ... cháu quên mất. Cháu không tới đây lâu rồi. Cô cho cháu hai đĩa quẩy nóng và hai cốc sửa đậu nhé.

- Ừ được! Hai cháu chờ một lát! - Cô chủ quán cười hiền từ, vẫn là nụ cười quen thuộc đầy thân thiện như lúc trước.

- Hình như mọi thứ vẫn vậy. - Bóng cô chủ quán vừa đi khuất, Quỳnh Vi liền thở dài. - Chẳng có gì thay đổi. Chỉ có... chúng ta...

- Thôi nào! - Đình Huy cốc nhẹ lên đầu cô. - Đừng có suy nghĩ về thực tại nữa! Em nói muốn trở lại như trước kia mà. Nếu chỉ có một ngày thôi thì hãy tận dụng hết thời gian đi.

Quỳnh Vi xoa xoa đầu, lừ mắt nhìn anh:

- Anh vẫn cốc đau như ngày nào.

- Anh quen rồi! - Đình Huy bật cười.

- Của hai cháu đây. - Cô chủ quán đặt đĩa quẩy cùng sữa xuống bàn, mỉm cười. - Ngon miệng nhé!

- Cảm ơn cô!

Quỳnh Vi kéo đĩa quẩy và cốc sữa về phía mình. Cô vui vẻ nhấc chiếc quẩy, đưa lên miệng, ăn uống thoải mái, giống như thời học trò, khác hẳn với cung cách ăn uống thường ngày. Đình Huy thì vẫn vậy, rất từ tốn, bởi vì trước nay anh vốn vẫn như thế.

- Em ăn từ từ thôi. Nghẹn bây giờ.

Đình Huy vừa nói vừa lấy khăn giấy quệt ben khóe miệng dính sữa của cô. Nhìn cô như thế này thật đáng yêu. Anh có cảm giác họ đang thực sự trở lại kí ức, cho dù biết đó chỉ là... CẢM GIÁC.

- Lâu quá rồi em không ăn món này! - Miệng cô vẫn phồng lên. - Cũng nhớ nó lắm đấy. Thật không ngờ, sau bao nhiêu năm như vậy mới được ăn lại.

Đình Huy bật cười.

- Em làm như người ta bỏ đói em không bằng.

- Khoan đã... Huy...

- Sao vậy?

- Hình như thái độ của anh không đúng lắm. - QUỳnh Vi nghiêng nghiêng đầu, mắt nheo lại.

- Không đúng ở chỗ nào?

- Trước đây khi bên em, thái độ của anh vẫn có... ừm... một chút lạnh lùng.

Đình Hoa lại cười, đưa tay lên xoa tóc cô khiến phần mái rối tung lên.

- Đồ ngốc! Trước đây anh không chịu thừa nhận tình cảm của mình. Còn bây giờ, anh biết, anh yêu em, thì tất nhiên, mọi thứ phải khác chứ.

- Cũng phải!

Quỳnh Vi gật đầu, rồi cầm cốc sửa lên uống nốt phần còn lại, sau đó đặt nó trở lại trên bàn. Đĩa quẩy và cốc sữa của cô đều đã trống trơn.

- Em ăn nhanh vậy, không chờ anh sao? - Đình Huy la khẽ.

- Kệ anh! - Cô nhún vai. - Đó đâu phải việc của em. Ai bảo anh ăn chậm.

- Em...

- Đi thôi! Chúng ta còn phải đến một vài địa điểm nữa. - Cô lấy khăn giấy lau miệng rồi đứng dậy. - À này! Anh nhớ trả tiền đó!

Đình Huy lắc đầu cười. Thật không ngờ, cô nói trở lại là có thể trở lại ngay như vậy. Thực sự không khác gì cô bé của ngày xưa.

* * *

- Vi... lại đây!

- A! Cái gì đây? Lâu lắm rồi em mới được chơi chong chóng đó nha.

- Có nhớ ngọn đồi ở gần trường chúng ta không?

- Nhớ chứ. Em còn nhớ những lần chúng ta ngắm hoàng hôn ở đó nữa cơ.

- Giờ ta đến đó nhé!

- Nhưng mà... xa lắm đấy...

- Xa thì đi mãi cũng đến thôi,

- Nhưng em mỏi chân lắm rồi. - Cô nắm lấy cánh tay lắc lắc, vẻ nũng nịu.

- AI bảo em nhất quyết đòi đi bộ.

- Thì... ngày xưa chúng ta cũng đi bộ đi ăn sáng mà. Nhưng đi học thì đi xe đạp.

- Vậy đi thuê xe đạp.

Vậy là hai người đến cửa hàng xe đạp, thuê hai chiếc.

- Lâu lắm rồi em không đi xe đạp.

- Vậy cẩn thận không ngã đó!

- Anh mới là người phải cẩn thận ấy.

Cô lườm anh, rồi leo tót lên xe, phóng vụt đi. Anh vội vã đuổi theo.

- Này, giận à?

- Ai thèm!

- Em chứ ai.

- Em ứ thèm!

- Ừ! Không thèm giận. Không giận mà không thèm để ý đường. Rẽ nhầm hướng rồi kìa.

- A! Sao không nhắc em? Người ta quên mất mà.

Con đường nhỏ rộn ràng vang lên tiếng cười hạnh phúc của đôi nam nữ. Người đi đường đếu ngoái nhìn họ với đôi mắt ngưỡng mộ. Họ đều nghĩ rằng, đây có lẽ là một cặp vợ chồng mới cưới. Trông hai người đẹp đôi vô cùng!

- Ha ha! Đến nơi rồi! Cỏ vẫn xanh như ngày nào, cây vẫn cao như ngày nào... à không... cao thêm một chút rồi.

- Em cũng cao thêm một chút rồi.

- Gì chứ?

- Không có gì! Đến giúp anh cắm chong chóng đi.

Đình Huy ôm chiếc túi lớn, chứa đầy chong chóng. Anh đang cắm từng chiếc xuống đất.

- Em tới đây!

Quỳnh Vi hào hứng chạy lại, giành túi chong chóng trong tay anh, cắm xung quanh chỗ hai người đang đứng.

- Em cắm linh tinh vậy hả?

- Ai bảo anh là linh linh? Nhìn cho kĩ đi!

Đình Huy nghiêng đầu, nhìn ngang nhìn dọc một hồi. Chợt hiểu ra điều gì, anh mỉm cười. Cô đang xếp hình trái tim.

- Anh giúp em nhé!

- Này! Anh xếp bên trong đi.

- Ừ! Đưa anh!

Cô ném chiếc túi sang phía anh. Anh bắt lấy, rút số chong chóng bên trong ra, xếp xung quanh mình. Anh lùi dần về phía cô, cho đến khi họ chạm lưng vào nhau. Xung quanh họ bị bao vây bởi hàng trăm chiếc chong chóng. Anh quay đầu nhìn cô cười. Cô cũng khẽ cười.

Gió lên. Chong chóng quay đều. Chong chóng mang theo bao kí ức. Chong chóng của ngày xưa... chong chóng bây giờ...

- Huy, anh ghé đầu lại đây!

- Làm gì vậy?

- Thì cứ ghé vào đi.

- Ừ!

"Tách"

Cô mỉm cười hài lòng, cất điện thoại vào túi.

- Đây sẽ là kỉ niệm đặc biệt của hai chúng ta.

- Ừ! Kỉ niệm đặc biệt...

Cô tựa đầu vào vai anh, giữa hàng trăm chiếc chong chóng vẫn quay đều trong gió.

Chong chóng à, quay mãi nhé! Cho dù kí ức đã mãi xa rồi, nhưng hãy quay cho những yêu thương hiện tại. Mặc kệ sau này ra sao, vẫn quay đều nhé. Chong chóng của tình yêu, chong chóng của mơ ước. Quay đi, và mang theo những ước mơ gửi vào gió, đưa nó bay đi mãi xa, bay lên muôn ngàn áng mây...

- Huy! Anh đi đâu vậy?

Cô giật mình khi anh đột nhiên đứng dậy. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, khẽ mỉm cười:

- Đừng lo! Anh sẽ trở lại ngay!

Anh bước ra ngoài vòng chiếc chong chóng. Cô chợt thấy hụt hẫng, như thể anh vừa bước qua một thế giới khác, rất xa xôi, thế giới không có cô.

Quỳnh Vi im lặng, ngồi yên trong vòng chong chóng, ôm lấy hai đầu gối, ánh mắt dõi theo con đường nhỏ dưới chân đồi.

Đã trưa rồi, cũng đến tầm tan học của học sinh. Từng tốp, từng tốp học sinh tíu tít đạp xe qua. Màu áo trắng tinh khôi nổi bật giữa trưa hè oi bức. Áo trắng à! Xa rồi đấy! Xa mãi rồi, đã không còn cơ hội được mặc nó nữa. Tuổi học trò hồn nhiên, vô tư là thế, sao đến bây giờ lại bị cuốn theo những xô đẩy của dòng đời, không còn biết đâu là lối đi dành cho mình nữa.

Áo trắng à! Làm sao để được trở lại đây? Làm sao mới có thể hồn nhiên như ngày nào? Làm sao đây...

- A...

Cô ngẩng đầu. Hàng ngàn cánh hoa bay trong gió, đủ màu sắc.

Anh đang ngồi đó, trên cành cao cánh cô khoảng mười bước chân, ôm chiếc túi đầy cánh hoa.

- Huy à...

Cô chợt yên lặng, không biết nói gì. Trái tim chợt cảm thấy có chút gì đó... ấm áp... và... bình yên...

- Em từng nói rất thích cảnh hoa bay trong phim mà. Xin lỗi vì ở đây không có hoa anh đào. Nhưng như vậy cũng đẹp chứ?

- Anh...

Cô mỉm cười, đôi mắt long lanh.

Lời nói vu vơ đó... anh vẫn nhớ sao?

Anh tụt xuống khỏi cành cây, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng:

- Ngốc à! Sao lại khóc chứ? Em biết là anh không muốn thấy em khóc mà.

- Huy à... - Cô nghẹn ngào ôm lấy anh. - Cảm ơn anh!

- Đồ ngốc! - Anh bật cười.

Giữa ngọn đồi đầy nắng và gió, có hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, giữa hàng trăm chiếc chong chóng vẫn quay đều, mặt đất vương đầy cánh hoa đủ màu sắc. Bình yên và hạnh phúc, đôi khi chỉ đơn giản như thế thôi...

* * *

- Ngôi trường này vẫn như xưa anh nhỉ.

Cô nắm tay anh, đứng trước sân trường bình lặng, không một bóng người. Chỉ còn những hàng cây nghiêng mình rủ bóng mát. Quang cảnh ngôi trường... không khác xưa là mấy.

- Ừ! Vẫn bình yên như ngày nào.

- Em ước gì có thể trở lại ngày đó,

- Nhưng vĩnh viễn là không thể đúng không?

Lại lặng yên...

Xa rồi quá khứ...

- Đi nào! Chúng ta tiếp tục tìm về với kỉ niệm.

Anh nắm tay cô. Họ đi bộ dọc theo con đường gần trường.

- Ta đi đâu đây? - Cô nghiêng đầu hỏi.

- Đi ăn nhé!

Anh nháy mắt, kéo cô vào một quán cơm bình dân gần đó. Đó là quán cơm họ vẫn thường dùng vào những buổi trưa ở lại trường.

- Cô ơi, cho cháu hai hộp cơm gà nhé!

- Chờ cô một lát!

Cô bán hàng bận rộn xúc cơm. Quán giờ này khá đông khách, chủ yếu là học sinh.

- Của cháu này! Bốn mươi nghìn nhé!

- Cháu gửi tiền. Không cần trả lại đâu cô.

Anh kéo cô ngược trở lại trường.

- Sao lại quay về trường? - Cô ngạc nhiên hỏi.

- Chẳng phai trước đây chúng ta vẫn về trường ăn trưa sao? - Anh khẽ nháy mắt.

Cô mỉm cười. Nụ cười rạng ngời hơn cả ánh nắng rực rõ trên cao.

Và như thế, dưới gốc phượng vĩ, trên hàng ghế đá, một đôi nam nữ ngồi cạnh nhau, rất bình yên, êm đềm và hạnh phúc...

- Em muốn ăn thịt gà!

- Rồi rồi! Cho em đó!

- Anh ăn bắp cải không?

- Không thích căn nên cho anh hả?

- Đi mà! Ăn hộ em đi!

Cô đẩy hết số bắp cải trong hộp cơm của mình sang hộp của anh. Anh chỉ thở dài, lườm cô một cái nhưng cũng không gắp trả lại.

- Xong rồi chúng ta đi đâu nữa?

- Đạp vịt nhé!

- Trước đây anh bảo ghét trò này mà.

- Nhưng giờ anh thích.

- Vậy thì đi...

- Ăn nốt đi rồi hãy đi. ăn xong mới có sức mà đạp chứ.

Anh cười, đưa cô tờ khăn giấy. Cô cũng mỉm cười cầm lấy nó.

Cảm giác này thật hạnh phúc, giống như những ngày xưa vậy, vô lo vô nghĩ, không ưu phiền, không đau khổ...

* * *

- Sang bên phải đi anh.

- Không! Nắng lắm! Sang bên trái đi!

- Không! Đông người lắm!

- Thế thì... ra giữa hồ...

- Hả?

- Ra giữa hồ cho thoáng.

- Thế còn nắng hơn.

- Kệ, ít người.

- Thôi sang mép bên kia đi. - Cô đưa tay chỉ sang phía chếch bên trái.

- Ừ! Vậy qua đó!

Hai người đến một góc khuất, dưới những tán cây rủ xuống, rất nên thơ, chẳng để làm gì, đơn giản chỉ là trò chuyện về những ngày xưa.

- Em ước gì chúng ta có thể mãi mãi như thế này.

- Nếu em muốn, anh sẽ bảo vệ cuộc sống bình yên như thế cho em.

- Không được đâu anh à. - Cô cười, lắc đầu. - Khó lắm!

Anh yên lặng. Quanh họ chỉ còn tiếng nước chảy cùng tiếng gió nhè nhẹ thổi.

Bất chợt, anh vươn người sang, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn dịu dàng. Cô bị bất ngờ, không kịp phản ứng, chỉ biết giương mắt nhìn anh.

- Tin anh đi! anh sẽ làm tất cả... vì em.

- Ừ!

Cô chỉ cười, không nói tin anh, cũng không trả lời là không tin, chỉ cười nhẹ như vậy. Anh cũng không biết nói gì nữa, yên lặng ngồi bên cô như vậy.

Nắng chiều nhạt dần. Đã sắp hoàng hôn rồi.

- Còn chút thời gian nữa thôi. - Cô chợt bật cười. - Mình đi xem phim nhé.

- Ừ!

- Hoạt hình nha. - Cô nháy mắt nghịch ngợm.

Anh cũng bật cười.

- Sói già đội lốt thỏ non à?

- Có lẽ thế.

...

Hoàng hôn buông dần trên con đường dài. Hai bóng người trên hai chiếc xe đạp song song nhau, trải dài xuống mặt đường.

* * *

- Kết thúc ngày kỉ niệm rồi.

Trong nhà hàng sang trọng, bọn họ - hai con người vừa cùng nhau sống trong kí ức - giờ đã trở lại với thực tại.

Cô khoác lên mình chiếc váy màu tím sẫm, mái tóc xoăn bềnh bồng buông thả trên vai. Anh lịch lãm chiếc áo sơ mi màu lam nhạt.

- Tiếc thật!

Anh mỉm cười. Cô cũng khẽ cười, nhưng thoáng chút gì đó buồn buồn.

- Có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa đâu.

- Nếu em muốn thì vẫn có thể...

- Nhưng còn nhiều chuyện không thể đoán trước.

- Vi à....

- Thôi được rồi! Chúng ta về thôi.

Cô đứng dậy, rời khỏi bàn ăn. Anh thở dài, rồi cũng đứng lên, theo sau cô.

- Em vẫn ngủ tại văn phòng sao?

- Ừ! Anh thì sao?

- Lát anh sẽ về nhà.

- Vậy cũng được.

Cô mở cánh cửa. Trong văn phòng tối om. Cô lần theo bờ tường tìm công tắc.

"Tạch"

Cả căn phòng bừng sáng.

Quỳnh Vi mệt mỏi thả người xuống bên chiếc ghế.

- Anh cứ tự nhiên nhé. Em hơi mệt một chút.

- Vậy em cứ ngủ đi! - Đình Huy cười địu àng. - Anh muốn ngắm em lúc ngủ.

- Anh thật là... Được rồi! Vậy lát anh về nhớ chốt cửa cho em.

- Ừ!

Cô thả mình xuống chiếc giường nhỏ trong phòng, mệt mỏi nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Anh lặng im ngồi bên cạnh, yên lặng ngắm nhìn gương mặt của cô gái đang say giấc nồng. Ánh trăng lạnh lẽo hắt qua khung cửa kính...

...

- Được rồi! Chờ tôi một lát! Tôi sẽ đến.

- ...

- Cậu bảo bọn họ hãy bình tĩnh. Chuyện đó tôi sẽ xử lí.

- ...

- Đừng bao giờ động đến cô ấy. Nếu không... cậu tự biết hậu quả rồi đó.

- ...

- Được rồi! Tôi đến đây.

Anh khoác chiếc áo da đen, đeo găng tay đen. Ánh trăng rọi vào căn phòng. Trong túi áo anh lóe lên thức ánh sáng kim loại lạnh lẽo.

"Cạch"

Cánh cửa đóng lại. Cô gái trong căn phòng chợt mở mắt.

Đình Huy à! Rõ ràng anh có bí mật giấu em mà! Điều quan trọng như vậy anh vẫn không chịu nói cho em, vậy thì bảo em làm sao tin anh đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu