Chương 25: Không thể yêu em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Không thể yêu em

7 giờ sáng...

Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính dài chạm đất, lan tỏa khắp căn phòng. Nắng sớm dịu dàng bao phủ, khiến mọi thứ dường như ẩn mình dưới một lớp nắng óng ánh vàng. Đâu đó vang lên tiếng chim ca ríu rít.

Quỳnh Vi khe khẽ cựa mình...

- Ngủ ngon chứ?

Cô mỉm cười, lười biếng mở mắt. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ thì thầm:

- Nếu có anh bên cạnh, em sẽ ngủ rất ngon.

Anh cất tiếng cười khe khẽ, cúi người, hôn lên vầng trán cao thanh tú.

- Vậy giờ đã dậy được chưa?

- Cho em nằm thêm một lát!

Cô quay người, che miệng ngáp dài, vẻ mặt giống hệt như con mèo con ngái ngủ. Anh không chịu được, cốc nhẹ lên đầu cô một cái.

- Được rồi! Dậy đi! Chúng ta đi ăn sáng.

- Cả đêm qua anh ở đây sao? - Cô bất chợt quay sang hỏi anh.

Gương mặt không hề biến sắc, anh bình thản đáp:

- Gần như là vậy?

- Gần như? - Cô hơi nhíu mày.

- Anh có ra ngoài một chút.

- Anh đi đâu vậy?

Im lặng. anh chỉ nhìn cô, không nói. Cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt màu hổ phách đầy mị lực. Cô muốn nghe anh nói, muốn biết được câu trả lời thực sự. Cô biết, việc anh đi hôm qua có liên quan phần nào tới bí mật mà anh đang giấu kín. Có điều, cô vẫn không thể nào đoán ra anh đang giấu cô điều gì. Có quan trọng không? Điều đó liệu có thể làm thay đổi mọi thứ tốt đẹp đã có?

- Vi...

Cô ngước mắt nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.

- Có những việc...

Lời nói của anh bị đứt quãng, dường như trong lòng vẫn đang đấu tranh tư tưởng, xem có nên nói thật cho cô biết hay không.

- ...xin em đừng hỏi. Chúng ta cứ như bây giờ, không phải không tốt sao?

- Anh có bí mật giấu em.

Không phải là một câu hỏi, là một lời khẳng định, lời khẳng định rất chắc chắn. Cô đã biết, anh có bí mật giấu cô, nhưng vẫn không thể hiểu bí mật đó là gì. Tại sao anh phải giấu như vậy? Chẳng phải anh nói yêu cô sao. Vậy thì lí do gì chuyện quan trọng như vậy cũng không thể cho cô biết?

Đình Huy cúi đầu. Ánh nắng xuyên qua khung cửa kính, phủ lên mái tóc màu bạc, lấp lánh như ánh hào quang rực rỡ. Anh khẽ thở dài.

- Anh không phủ nhận điều đó.

- Tại sao?

- Tại vì...

- Không phải anh yêu em sao? Không phải anh nói rất yêu em, có thể làm mọi thứ vì em? Vậy thì tại sao lại giấu giếm em? Tại sao không thể cho em biết? - Giọng nói của cô đã có chút gay gắt.

- Chính vì yêu em nên anh mới làm như vậy. Chính vì yêu em, nên bí mật đó... mới không thể nói cho em biết.

- Là vì yêu em? - Cô lặp lại lời nói của anh một cách vô thức.

- Vi... - Đình Huy quàng tay, ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn. Giọng nói của anh rất nhỏ, chỉ đủ để anh và cô nghe được. Lời nói thì thầm, như cầu khẩn, như van lơn. - Xin em... đừng tìm kiếm bí mật đó nữa! Nếu như em tìm ra bí mật đó, có thể chúng ta sẽ không thể nào như thế này được nữa.

- Liên quan tới em sao?

- Ừ!

Quỳnh Vi rơi vào trầm tư. Cô vẫn tựa cằm lên bờ vai anh. Anh vẫn ôm cô, ôm rất chặt. Họ gần nhau như thế, ở sát bên cạnh nhau, mà tại sao... lại có cảm giác xa cách đến vậy? Khoảng cách vô hình, phải chăng chính là từ bí mật mà anh không chịu nói?

- Huy...

Cô chỉ khe khẽ thì thầm tên anh, sau đó không nói thêm gì nữa. Anh cũng bất động, chỉ có cánh tay vẫn ôm chặt lấy cô.

Trên bàn, đóa mạn châu sa hoa cắm trong lọ thủy tinh sáng rực dưới ánh nắng. Mạn châu sa hoa, đỏ rực như màu máu. Mạn châu sa, loài hoa năm đó mẹ yêu thích...

- Có liên quan đến mẹ em không?

Cô chỉ thốt lên câu hỏi đó trong vô thức, bởi những cánh mạn châu sa đã gợi cho cô nhớ tới người mẹ đáng thương của mình. Nhưng không ngờ, câu hỏi đó lại làm Đình Huy sững người. Cho dù đó chỉ là một sự thay đổi rất nhỏ, song cô vẫn tinh tế nhận ra điều đó.

Trái tim chợt nhói. Có liên quan đến mẹ cô thật sao? Tại sao lại là mẹ cô? Tại sao lại liên quan đến người cô yêu thương nhất trên đời?

Liên quan đến mẹ cô... là bí mật kinh khủng đến nhường nào? Nó có thể khiến hai người không còn cơ hội bên nhau sao?

Ánh nắng vẫn lấp lánh phủ trên mái tóc màu bạc lạnh lùng và cao ngạo, nhưng dường như, nó lại thấm đượm một nỗi đau khôn cùng. Đôi mắt màu hổ phách nhắm chặt. Trái tim nhói đau. Sẽ không thể nữa sao? Họ sẽ không còn cơ hội thật sao? Người con gái bấy lâu nay anh tìm kiếm, người con gái anh đã lỡ yêu thương từ bao giờ mà không hề hay biết, chẳng lẽ phải chia lìa như thế?

Quá khứ không thể thay đổi. Những việc đã qua cũng qua đi rồi, có muốn cũng chẳng thể quay ngược dòng thời gian.

Vườn hoa năm đó... Mạn châu sa hoa đỏ rực, nhuộm màu cả màn đêm u ám. Màu mạn châu sa hòa quyện trong màu máu đó thẫm. Tà váy trắng nhuốm màu. Đôi mắt ngập tràn nỗi đau không thể nguôi ngoai. Nỗi đau mang theo cả cuộc đời, tới tận khi ra đi cũng không thể quên được.

Những cánh hoa đỏ rực trong đêm tối, nhuốm màu của tội lỗi, nhuốm màu những bi thương...

Anh nhắm mắt. Cảnh tượng của đêm hôm đó hiện lên vô cùng rõ nét. Ánh mắt người phụ nữ ấy... đã xoáy sâu vào tâm can anh, khiến lòng anh tan nát. Ánh mắt ấy... giống hệt cô. Từ giây phút đó, anh biết, họ đã không còn cơ hội. Tình yêu và thù hận, làm sao có thể hòa chung? Đã biết là thế, nhưng vẫn cứ cố chấp giữ cô bên cạnh. Đã biết sớm muộn gì mọi thứ cũng sẽ phơi bày, nhưng tại sao vẫn muốn ngăn cản cô tìm ra sự thật đó?

Đêm trong vườn hoa năm đó... đã khiến định mệnh của hai người cắt đứt rồi.

Khi tình yêu trở thành thù hận, thì đó sẽ là mối hận thù sâu sắc nhất thế gian. Yêu càng nhiều, hận càng sâu. Khi hận thù đã lên đến đỉnh điểm, nó sẽ trở thành ngọn lửa nhấn chìm tất cả, cả người, cả bản thân mình...

- Có thể nào là như vậy...

Im lặng rất lâu, cô mới khẽ thì thầm.

- Có thể nào anh và em...

- Vi... - Anh nhắm mắt. Một giọt lệ theo khóe mắt từ từ lăn xuống gò má. - Cho dù sau này có thế nào, thì xin em... chỉ một phút này thôi... chỉ giây phút này thôi... để cho anh được ôm em như vậy... Xin em!

Cô yên lặng tựa đầu bên bờ vai anh. Cho dù bí mật đó là gì, cho dù sau này có ra sao... chỉ cần giây phút này được như vậy... chỉ cần được bình yên như vậy...

Nhưng... sự bình yên ấy, họ cũng không thể có được...

"Rầm"

Cánh cửa phòng bật tung. Cả anh và cô đều giật mình, ngước nhìn lên.

Đứng ngay cạnh cửa, một gương mặt tràn đầy phẫn nộ, lại có chút đau đớn khi nhìn hai người họ. Trên người vẫn còn khoác bộ quần áo bệnh nhân. Chẳng phài là cô ta, Hà Nguyệt Lam sao?

- Hai người... - Nguyệt Lam tức giận tới mức gần như không thể nói gì được nữa. Cô ta chỉ tay về phía Quỳnh Vi và Đình Huy. - Hai người đang làm gì vậy?

Quỳnh Vi lạnh lẽo nhìn cô ta, hờ hững đáp:

- Liên quan đến cô sao?

- Cô...

Hà Nguyệt Lam giây phút này... đã không còn là Hà Nguyệt Lam của trước kia nữa rồi. Trước kia cô ta gian xảo như thế, trước kia cô ta luôn biết cách dìm người khác đến không thể ngoi lên được. Vậy mà giờ thì sao? Nhìn cô ta thảm hại đến mức không còn gì có thể thảm hại hơn. Sự nghiệp của cô ta mất, còn có thể tìm cách khởi tạo lại. Nhưng... Đình Huy... người cô ta yêu thương duy nhất... hết lần này đến lần khác quay lưng với cô ta, cho dù cô đã cố làm tất cả vì anh. Tại sao... anh lại có thể yêu người con gái đó.

Khi nghe có người báo tin, Đình Huy cả đêm qua ở cạnh Quỳnh Vi, cô đã không thể kìm nén nổi sự tức giận. Không thể suy nghĩ được bất kì điều gì, cô chỉ vội vã chạy đến đây ngay, hi vọng đó không phải là sự thực. Nhưng... cuối cùng thì... cảnh tược bày ra trước mắt này... có thể nói gì được đây?

- Huy... - Nguyệt Lam khó nhọc nói. Cổ họng cô đã nghẹn lại, đắng ngắt. - Cô ta không giống như vẻ lạnh lùng bên ngoài đâu. Cô ta rất gian xảo, cô ta... cô ta... Huy... Xin anh... đừng qua lại với cô ta nữa. Cho dù không thể yêu em... thì xin anh đừng chọn người con gái đó. Xin anh...

Đình Huy vẫn lạnh lùng nhìn Nguyệt Lam, không đáp lại một tiếng.

- Huy... Anh có thể không yêu em, có thể yêu bất kì người con gái nào khác, ngoại trừ... cô ta...

Nhói! Đúng thế! Anh đã biết mình không thể yêu cô, Cho dù anh có làm bất cứ điều gì, cũng không thể chuộc lại lỗi lầm đã gây ra.

- Anh ấy yêu ai không phải việc của cô. - Quỳnh Vi cất giọng lạnh lùng. Đôi mắt cô xoáy sâu vào mắt Nguyệt Lam, mang theo hàm ý giễu cợt. - Cô có tư cách gì tham gia vào chuyện của chúng tôi. Hãy tự nhìn lại mình đi Hà Nguyệt Lam. Cô đã thảm hại đến như thế, còn không tự lo cho thân mình đi? Hà Nguyệt Lam, may cho cô hiện tại chưa đến giờ làm việc. Nếu không để người trong công ty trông thấy cô, không biết sẽ như thế nào nữa? Mau quay trở về bệnh viện đi. Nhỡ lát nữa nhà báo có tới, cô có muốn đi cũng không được nữa.

- Quỳnh Vi... - Nguyệt Lam bỗng bật cười, nhưng tiếng cười lại ẩn chứa sự thù hận đến rợn người. - Nói cho cô hay, bằng bất cứ giá nào, tôi cũng phải trả mối thù này. Tôi thề, sẽ không để cô yên đâu.

- Cô có làm được điều đó không? - Quỳnh Vi nhếch mép, vẻ mỉa mai. - Hãy tự nhìn lại chính mình đi đã.

- Cô...

Hà Nguyệt Lam tức giận. Cô ta lao tới bên bàn việc, tóm lấy lọ hoa thủy tinh, ném về phía Quỳnh Vi.

"Choang"

Hà Nguyệt Lam đờ người. Quỳnh Vi cũng bất ngờ.

- Huy...

Nguyệt Lam tiến lại, có ý lau máu giúp anh, liền bị anh gạt mạnh tay ra.

- Cút!

Cánh tay sững lại giữa không trung. Bàn tay nắm chặt chiếc khăn. Đôi môi mím chặt. Đôi mắt ánh lên vẻ thù hằn hòa lẫn trong đau khổ.

- Quỳnh Vi! Hãy nhớ điều đó! Tôi thề sẽ không để yên cho cô.

Hà Nguyệt Lam bỏ đi.

QUỳnh Vi lặng lẽ ngồi xuống, rút chiếc khăn tay trong túi, nhẹ nhàng lau máu trên đầu Đình Huy. Bàn tay cô cô cẩn thận nhặt từng mảnh thủy tinh vụn bám trên mái tóc anh.

- Huy...

Cô khe khẽ gọi tên anh, nhưng không hề nói gì nữa.

Không gian lại chìm trong yên lặng.

Đóa mạn châu sa hoa đỏ rựa nằm yên lặng dưới đất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu