Chương 26: Ở lại và ra đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Ở lại và ra đi

Điều tàn nhẫn nhất trên thế gian này, chính là biết chắc một ngày nào đó, em nhất định sẽ ra đi, nhưng không có cách nào ngăn được điều đó xảy ra...

Điều tàn nhẫn nhất trên thế gian này, chính là giây phút nhận ra những sai lầm trong quá khứ đã khiến thực tại vĩnh viễn nhuốm sắc màu bi thương...

Điều tàn nhẫn nhất trên thế gian này... là khoảnh khắc được bên em... nhưng không thể nào biết được, nên ở lại... hay ra đi...

Đỏ rực một khoảng trời rộng mở, đỏ rực giữa đêm đen u ám. Mạn châu sa sáng rực trong nỗi bi thương tuyệt vọng. Vườn mạn châu sa của đêm ấy, nơi khoảnh khắc định mệnh đã diễn ra.

Người phụ nữ thẫn thờ, ngồi trên chiếc xích đu trắng nơi góc vườn. Phản chiếu trong đôi mắt trong như nước hồ thu là nỗi bi thương đến xé lòng. Tà váy trắng buông hờ hững, để mặc cho gió thổi tung bay.

Hai đứa trẻ ngồi giữa vườn hoa mạn châu sa. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn bên hiên, cô bé chăm chú chọn những đóa hoa tươi sắc, nở rộ giữa bầu trời đêm. Đôi bàn tay nhỏ bé nhẹ xếp những bông hoa đỏ rực, bó lại gọn gàng.

Cô bé bước tới bên người phụ nữ, nhẹ nhàng đặt bó hoa mạn châu sa vào trong lòng người phụ nữ. Người phụ nữ giật mình ngẩng đầu. Bắt gặp đôi mắt to tròn lo lắng nhìn mình, đôi môi đang mím chặt bỗng nở một nụ cười thật dịu dàng:

- Sao vậy con yêu?

- Mẹ không vui sao?

Người phụ nữ mỉm cười, vuốt mái tóc mềm như suối của đứa con gái nhỏ.

- Mẹ ổn mà! Mẹ không sao cả!

Cô bé cũng mỉm cười, cầm bó mạn châu sa lên, giơ ra trước mặt người phụ nữ:

- Mẹ thấy bó hoa này đẹp không?

- Ừ! Đẹp lắm!

- Con biết mẹ rất thích loài hoa này mà. - Cô bé mỉm cười rạng rỡ.

Người phụ nữ chợt im lặng, vô thức đón lấy bó hoa trong tay con gái. Giọt nước mắt nóng hổi lăn qua đôi má hồng đào, rơi xuống những cánh hoa nhuộm sắc màu đỏ rực bi thương...

Mạn châu sa...

Loài hoa tuyệt đẹp... Loài hoa của câu chuyện tình đau thương...

- Có lẽ... mẹ cũng giống như loài hoa này...

Nở một nụ cười chua chát, người phụ nữ nhẹ nhàng mân mê những cánh hoa. Mạn châu sa... mùa hoa đang nở rực rỡ, nhưng những chiếc lá xanh kia, bao giờ mới có thể gặp được?

- Mẹ à...

Cô bé lo lắng lay lay tay mẹ.

Người phụ nữ cúi đầu, đặt bó hoa sang một bên, ôm lấy cô con gái nhỏ vào lòng.

- Quỳnh à! Con có biết ý nghĩa thực sự của loài hoa này không?

- Mẹ từng nói với con, loài hoa này có rất nhiều ý nghĩa.

- Ừ! Nhưng ý nghĩa thực sự của loài hoa này... là sự chia li, muôn kiếp không thể tương phùng.

- Sự chia li?

- Ừ! Mạn châu sa, hoa và lá, cho dù chung gốc, nhưng ngàn đời muôn kiếp không bao giờ có thể gặp nhau. Khi hoa nở, không có lá, khi lá nở, lại không có hoa. Ngàn lần, vạn lần vẫn bỏ lỡ cơ hội. Ngàn kiếp, vạn kiếp cũng không thể tương phùng.

Nước mắt rơi mỗi lúc một nhiều, ướt đầm vai áo cô con gái nhỏ. Cô bé lo lắng gọi khẽ một tiếng:

- Mẹ...

- Con yêu. Cuộc đời mẹ đã giống như loài hoa ấy, đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, đã không thể bảo vệ tình yêu của mình. Bởi vì, mẹ đã... yêu người không nên yêu. Nhưng con gái ngoan, con thì khác. Con nhất định phải có được hạnh phúc, nhất định phải được hạnh phúc. Con hiểu không?

- Mẹ à...

- Hãy sống hạnh phúc. Hạnh phúc... thay mẹ...

Người phụ nữ tựa đầu bên vai cô con gái nhỏ. Nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

"Két".

Tiếng phanh xe kéo dài phía bên ngoài. Người phụ nữ giật mình, vội vã đứng bật dậy. Vừa thoáng thấy chiếc xe đen phía ngoài, gương mặt tái nhợt trong tíc tắc. Người phụ nữ vội vàng ôm lấy cô con gái đang ngồi bên cạnh mình cùng cậu con trai vẫn đang ở giữa vườn hoa, đem cả hai đứa trẻ vào một căn phòng trong nhà, đặt chúng vào trong một góc tối.

- Các con ở yên đây. Không được phép lên tiếng hay gây ra bất cứ tiếng động gì. Nếu thấy có người đến, phải tìm cách trốn thật kĩ, không được để người khác phát hiện ra, cũng không được bật đèn. Dù có nghe thấy tiếng động gì hay có bất cứ chuyện gì xảy ra bên ngoài kia, các con cũng phải ở yên đây. Chừng nào những người bên ngoài đi hết mới được ra, rõ chưa?

Không để hai đứa con kịp trả lời, người phụ nữ vội vã chạy ra khỏi phòng, khóa trái cửa lại, để lại hai đứa trẻ bên trong.

Đứa bé trai sợ hãi co mình nép vào trong lòng đứa bé gái. Đứa bé gái dịu dàng vòng tay ôm lấy em trai, khe khẽ vỗ về:

- Ngoan nào! Đừng sợ! Có chị ở đây! Chị em mình trốn ở đây, chúng ta cùng chơi trốn tìm nhé. Không được để người khác tìm thấy, hiểu không?

Đứa bé trai gật gật đầu. Cô bé mỉm cười, dịu dàng vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của cậu em trai trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn lo lắng hướng ra phía cửa.

Bên ngoài có tiếng người, rất nhiều người. Nhưng đáng tiếc, lại chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng, không rõ họ nói những gì.

Những người đó là ai? Vì sao mẹ lại lo lắng đến thế?

Tiếng nói bên ngoài to hơn. Loáng thoáng trong không gian truyền đến tiếng người tức giận, tiếng quát tháo. Bàn tay cô bé bất giác nắm chặt lại.

"Đoàng".

Một tiếng súng nổ xé tan không gian, xuyên qua những bức tường ngăn cách, xuyên thẳng vào trái tim cô bé.

Mẹ...

Tiếng súng đó... có phải là...

Cô bé không còn suy nghĩ được nhiều, vội vã đứng dậy, cuống cuồng lần mò trong bóng tối tay nắm cửa.

- Chị...

Đứa bé trai níu lấy tay áo chị, khe khẽ gọi. Cô bé cúi đầu, không thể nhìn thấy gì. Bàn tay bé nhỏ quờ quạng, chạm vào gương mặt bầu bĩnh của cậu em trai.

- Chị phải ra ngoài một lát. Em ở yên đây nhé! Không được nói gì, không được ra ngoài. Chị ra xem thế nào đã.

- Em... đi... với... chị...

- Không được! Em ở yên đây. Ngồi yên ở đó, đừng ra ngoài, được không? Chị chỉ đi một lát thôi, sẽ rất nhanh thôi, chị sẽ quay lại ngay mà.

Đứa em trai hình như còn thì thầm một câu gì đó, nhưng cô bé không nghe rõ, cũng không còn tâm trí để ý nữa. Cô bé vội vã mở cửa, sau đó khóa lại ngay tức khắc.

Bàn tay bé nhỏ lần theo bức tường nơi hành lang, chậm rãi từng bước bước về phía vườn hoa.

Giữa vườn hoa nở rộ, rực rỡ, giữa sắc đỏ bi thương tràn ngập đêm đen, giữa những cánh mạn châu sa mang theo mối tình đau khổ, người phụ nữ nằm đó. tà váy trắng nhuốm một màu huyết sắc. Đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt xinh đẹp chìm giữa những đóa mạn châu sa đang khoe sắc, bình yên như chìm trong giấc ngủ.

Nhưng cô bé hiểu rõ... giấc ngủ này... là giấc ngủ vĩnh hằng...

Vừa muốn hét lên một tiếng "mẹ", từ đằng sau đã có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy, bịt chặt miệng cô bé. Cô bé cuống quýt gỡ đôi bàn tay kia ra, nhưng sức lực yếu ớt không đủ chống lại người đó.

Bên tai chợt thoảng qua một giọng nói nhẹ nhàng... ấm áp...

- Là anh đây!

Giọng nói quen thuộc khiến thần kinh cô bé trong phút chốc thả lỏng. Đôi tay cũng bất giác buông xuống.

- Đừng nói gì cả! Đi theo anh! Anh sẽ đưa em ra khỏi đây.

Cậu thiếu niên liếc nhìn đám người phía bên ngoài, sau đó ôm cô bé đi theo hướng cửa sau.

- Còn em trai của em! Khoan đã, anh Huy...

Cô bé khe khẽ nói, ánh mắt lo lắng hướng về phía căn phòng nhỏ phía trong. Trong một giây, cậu thiếu niên chợt sững lại, dùng anh mắt bối rối nhìn cô. Nhưng ngay sau đó, cậu vẫn tiếp tục kéo tay cô bé đi.

- Anh sẽ quay lại đón em trai em sau. Nhung trước hết phải đưa em ra đã. Không thể một lúc đưa cả hai đi được, sẽ bị phát hiện.

Cô bé không nói nữa, nhưng vẫn chần chừ muốn quay lại.

- Mau lên đi! E#m không đi nhanh, anh sẽ không nhanh chóng quay lại cứu em trai em được.

Nghe thấy thế, cô bé vội vã chạy theo cậu thiếu niên. Cậu thiếu niên kia cũng nắm tay cô bé, chạy như bay ra khỏi nhà bằng cửa sau. Hai người không dám ngừng nghỉ một giây, một phút nào. Hai bóng người chạy như bay trên con đường đất nhỏ, dẫn ra đường quốc lộ rộng lớn.

Cô bé chốc chốc lại quay đầu ngoái nhìn, dáng vẻ vô cùng bất an. Nhưng cậu thiếu niên bên cạnh không cho phép cô dừng lại, vẫn nắm chặt tay cô mà chạy.

Ra đến đường lớn, cậu thiếu niên vội vã vẫy một chiếc taxi, nhét cô bé vào trong đó.

- Anh Huy, còn...

- Được rồi, anh sẽ quay lại đó bây giờ, em đi trước đi. Về nhà anh trước đi. Bác tài! - Cậu thiếu niên rút tử trong chiếc ví da đen bóng ra một ít tiền, đưa cho người tài xế. - Phiền bác đưa giúp cháu cô bé này đến số XX, đường XXX.

- Được, tôi biết rồi!

- Cảm ơn bác!

Cậu thiếu niên giờ tay lên. Ánh mắt nhìn vào cô bé đang ngồi yên vị trong xe, thật buồn, như chất chứa rất nhiều nỗi niềm không thể nói thành lời. Cậu khe khẽ thốt lên ba chữ "Anh xin lỗi!" rồi đóng sập cửa xe lại.

Cậu thiếu niên đã quay lại nơi đó, nhưng... không thể cứu được đứa bé trai.

Giữa căn nhà lạnh lẽo, không còn hơi ấm, cô bé ôm lấy thân thể người em trai đã lạnh, khóc không thành tiếng.Đôi mắt trong veo như suối giờ đong đầy nỗi đau đớn cào xé trai tim.

- Phong! Chị trở lại tìm em rồi đây...

- Phong! Nói gì với chị đi chứ. Sao em chỉ im lặng mãi thế?

- Tỉnh lại đi... Phong...

- Đừng bỏ chị...

- Đừng bỏ chị...

- Đừng bỏ chị...

Nước mắt lạnh giá thấm ướt đôi má. Đôi môi vẫn không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ...

"Đừng bỏ chị..."

- Vi, Vi! Mau tỉnh lại đi!

Bờ vai bị ai đó lay mạnh. Quỳnh Vi choàng tỉnh từ trong giấc mộng, đôi mắt mở ra thẫn thờ.

Đó là giấc mơ, là kí ức.

Tỉnh dậy rồi, cô mới phát hiện, thì ra, cô thực sự đã khóc. Nước mắt ướt dẫm. Mascara chưa kịp lau đi khi nãy giờ đã khiến khuôn mặt cô trông hết sức tèm lem.

Đình Huy rút khăn giấy trên bàn, dịu dàng lau qua mặt cho cô.

- Huy... - Quỳnh Vi khe khẽ gọi.

- Sao thế?

- Sao anh lại xuất hiện... ngày hôm đó...

Bàn tay Đình Huy ngừng lại, cau mày nhìn cô:

- Hôm đó?

- Là cái ngày... mẹ em qua đời...

Chiếc khăn giấy trên tuột khỏi tay, lướt trong không trung, tạo thành một đường cong mềm mại rồi nhẹ nhàng hạ cánh xuống mặt đất.

Không gian trong phút chốc chợt im lặng. Cô chờ anh lên tiếng. Anh lại không nói một lời nào. Hai người cứ ngồi như vậy, không ai nói câu gì.

Không biết qua bao nhiêu lâu, Đình Huy mới chậm rãi mở miệng:

- Vi... Anh không muốn giấu em, nhưng cũng không thể nào nói ra sự thực đó. Vì thế... xin em đừng hỏi anh.

Cô im lặng, quay lưng về phía anh, chỉ nhìn thấy bóng dáng mệt mỏi của anh in trên bức tường màu xanh lam.

- Em sẽ ở bên anh đến bao giờ? Nụ cười của em sẽ nở vì anh đến bao giờ? Ánh mắt em sẽ hướng về anh đến bao giờ?

- Vi... Có lúc anh đã nghĩ, sẽ buông xuôi tất cả. Kết cục của câu chuyện này, đã được định đoạt từ rất lâu rồi, nhưng là do anh cố chấp, không thể nào buông tay em được, thà rằng chấp nhận đau khổ, thà rằng làm cả hai đau khổ, cũng không thể nào rời khỏi em. Điều tàn nhẫn nhất trên thế gian này, chính là giây phút này, được hạnh phúc bên em, nhưng biết chắc chắn rằng, em sẽ sớm rời anh đi, sẽ sớm bỏ lại anh trong tình yêu không nên có này.

Ngừng lại một lát, Đình Huy khẽ thở dài một tiếng. Đôi mắt màu hổ phách mệt mỏi nhìn lên vầng trăng vằng vặc giữa bầu trời đêm kia.

- Vi à... Em nói cho anh biết, anh nên ở lại... hay nên ra đi?

Ở lại hay ra đi? Cô cũng không còn biết nữa. Cô cũng rất muốn tự hỏi mình một câu. Ở lại hay ra đi?

Nếu như tất cả đã định sẵn sẽ chỉ là một dấu chấm hết, sao còn để mọi thứ bắt đầu?

Nếu như tất cả định trước sẽ chỉ có bi thương, sao không thể quên đi tất cả?

Nếu như tất cả sớm muộn gì cũng tan vỡ, sao vẫn chẳng thể nào buông bỏ?

Có đôi lúc, dù biết chắc, sẽ không có cơ hội, nhưng vẫn không thể nào quyết định được... Ở lại hay ra đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu