Chương 3 : Moon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3 : Moon

- Lâm tổng giám đốc!

Chàng trai trẻ cúi người chào Lâm Phi. Lâm Phi lặng yên đứng nhìn một lát, nhận ra cậu ta chính là phóng viên Hồ Vũ, người mình hẹn hôm qua, bèn nở một nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Chào cậu, phóng viên Hồ Vũ. Chúng ta đứng đây nói chuyện e không tiện. Cậu vào văn phòng của tôi, chúng ta bắt đầu phỏng vấn.

- Dạ được!

Hồ Vũ không nhiều lời, lẳng lặng theo Lâm Phi vào văn phòng tổng giám đốc. Anh cẩn thận quan sát xung quanh. Chẳng có mấy dịp được vào tổng công ti của Lâm Thị, nên tranh thủ nhìn một chút, nếu không hẳn sẽ rất tiếc cơ hội này.

Lâm Thị không hổ danh là tập đoàn giải trí nghệ thuật số một Việt Nam. Chỉ cần nhìn một lần đã khiến người ta không bao giờ có thể quên. Tráng lệ, rực rỡ, nguy nga. Đó là tất cả những gì có thể hình dung về nơi này. Tường sơn một màu trắng toát, khoảng chiều cao một mét ở chân tường được ốp gỗ bóng loáng, nhìn qua đã đủ biết là loại gỗ đắt tiền, cửa kính dài đến chạm đất, những chiếc đèn chùm thủy tinh treo cao trên trần nhà, khẳng định khi tất cả cùng được bật lên thì sẽ tạo nên khung cảnh rực rỡ vô cùng. Bước chân trên nền nhà lát gạch bằng đá cẩm thạch trắng, Hồ Vũ không khỏi than thầm tiếc rẻ. Lâm Thị quả là quá mức xa hoa. Thứ tốt như vậy cũng có thể dùng làm gạch lát sao?

- Sao thế? Cậu muốn ngắm cảnh nơi này? - Lâm Phi nhìn Hồ Vũ, nhẹ nở nụ cười.

- À không ! Lâm tổng, tôi chỉ là...

Hồ Vũ gãi đầu, cũng không biết nên nói thế nào. Lâm Phi vẫn mỉm cười, giọng nói thanh trong nhẹ nhàng cất lên:

- Nếu cậu thích, phỏng vấn xong tôi có thể cho người dẫn cậu đi tham quan!

- Không cần đâu Lâm tổng giám đốc! - Hồ Vũ vội xua tay từ chối. - Như vậy thì thật quá phiền chị!

Miệng vẫn phải làm ra vẻ từ chối, nhưng trong lòng Hồ Vũ đang tiếc không thôi. Phải biết rằng, cơ hội được bước chân vào tổng công ty của Lâm Thị đã là rất hiếm có rồi thì tất nhiên, cơ hội được tham quan nơi này càng hiếm có hơn nữa. Vậy mà có cơ hội này, anh lại phải khách khí từ chối, thực là đáng tiếc. Nếu có thể chụp được vài bức ảnh về nơi này thì thực quá tốt nha. Nhưng mà... việc được tổng giám đốc Lâm Phi chấp nhận cho phỏng vấn đã là quá tốt rồi, không nên đòi hỏi nhiều như thế!

Lâm Phi tựa hồ đọc thấu suy nghĩ của Hồ Vũ. Cô mỉm cười, nói:

- Muốn chụp ảnh cậu cứ tự nhiên! Dù sao cũng không gây tổn hại gì, đâu cần kiêng dè đến thế!

- Nhưng chụp ảnh nhà người khác khi chủ nhà chưa cho phép thì có phần cũng không ổn! - Hồ Vũ cười đáp.

- Vậy được sự cho phép của chủ nhà rồi đó. Cậu có thể tự nhiên!

- Ồ, vậy cảm ơn Lâm tổng giám đốc. Lát nữa tôi nhất định phải lưu lại vài tấm ảnh về nơi này!

- Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta vào phòng làm việc của tôi. Chúng ta bắt đầu phỏng vấn!

Hồ Vũ gật đầu, đi theo Lâm Phi vào trong phòng làm việc. Phòng làm việc của tổng giám đốc Lâm Thị cũng không tầm thường chút nào. Cạnh tường kê một chiếc bàn kính, mặt kính là pha lên trong suốt, đẹp không tì vết, phần chân bàn có vẻ là thứ gỗ tốt, còn có chút mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu. Chiếc ghế bọc da bóng loáng. Cửa kính dài chạm đất, rèm màu xanh lam bằng lụa mềm, buộc gọn bên cạnh cửa. Sàn gỗ cũng giống như ngoài đại sảnh, nhưng hình như có tốt hơn bên dưới, bởi nhìn sàn rất mịn, không tìm thấy dù chỉ một vệt xước.

Lâm Phi ra hiệu cho Hồ Vũ ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình, còn cô ngồi vào chiếc ghế làm việc thường ngày.

- Cậu uống gì? - Lâm Phi cười, hỏi Hồ Vũ. - Vang nhé?

- Không cần đâu ! - Hồ Vũ lại vội vàng từ chối. - Tôi không quen uống rượu, uống nước lọc được rồi.

Lâm Phi nhấc điện thoại, bấm một dãy số.

- Tú Mĩ, mang một cốc nước lạnh vào phòng giúp chị.

Đầu dây bên kia đáp một tiếng. Lâm Phi cúp máy, lại cười nói:

- Được rồi, chúng ta bắt đầu phỏng vấn!

- Dạ!

Hồ Vũ vội vàng lôi bản thảo cho cuộc phỏng vấn ra, xem xét lại một chút rồi lấy máy ghi âm. Tú Mĩ vào phòng, lẳng lặng đặt cốc nước đã xuống rồi ra ngoài, không nói một câu gì. Lâm Phi tựa người vào thành ghế, đầu hơi ngả ra sau, tay cầm ly rượu vang đỏ, chậm rãi thưởng thức.

Hồ Vũ có chút ngẩn ngơ. Lâm Phi thực sự rất đẹp, lại vô cùng quyến rũ. Anh bắt đầu tò mò. Một người như vị tổng giám đốc này, tại sao đến giờ vẫn chưa có ý chung nhân? Phải chăng là tiêu chuẩn của cô quá cao? Bất quá, đó cũng không phải là điều anh có thể quan tâm.

- Lâm tổng, cô đã từng thông báo với giới báo chí, tập đoàn Lâm Thị sắp cho ra mắt một ngôi sao mới. Nhưng điểm đặc biệt ở đây là, ngôi sao mới này lại nắm giữ vị trí quân át chủ bài của Lâm Thị. Điều này khiến báo giới hết sức quan tâm. Cô có thể cho biết lí do vì đâu cô có thể dám chắc như thế?

- Tất nhiên là vì cô ấy vô cùng đặc biệt. Tôi có đủ tin tưởng để cho rằng, một khi để cô ấy xuất hiện, sẽ tạo nên một làn sóng không nhỏ trong làng giải trí.

- Cô gái ấy thực sự đặc biệt đến thế sao?

- Tất nhiên. Cô ấy không chỉ là một ngôi sao rực rỡ, mà chính là ngôi sao sáng nhất, là ngôi sao chiếm vị trí cao nhất. Mặc dù là, như mọi người đã biết đấy, cô ấy chưa từng xuất hiện trong giới showbiz, nhưng tôi cho rằng, bất kì điểm nào của cô ấy cũng không hề thua kém nữ ngôi sao hàng đầu của showbiz Việt chúng ta hiện nay, Hà Nguyệt Lam. Thậm chí có thể còn hơn Nguyệt Lam một bậc.

- Theo nguồn tin của chúng tôi, chính các nghệ sĩ hàng đầu của Lâm Thị đang bất bình trước lời tuyên bố của cô. Cô có suy nghĩ hay giải thích gì về điều này hay không?

Lâm Phi cười một tiếng yêu kiều, rồi ngổi thẳng dậy, nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, đáp:

- Tin tức của tạp chí Ngôi Sao cũng thật nhanh. Nhưng thông tin đó cũng là chính xác. Đã có người tìm đến tôi biểu lộ sự bất bình nữa kia. Tuy nhiên thì, tôi cũng không quá bận tâm. Tôi đã nói như vậy, tất là có lí do và tính toán riêng của tôi. Mọi người cũng biết, xưa này tôi là người làm việc rất có quy tắc. Sẽ không phải tự nhiên mà tôi tuyên bố như vậy. Còn lí do xác thực ra sao, đến khi cô ấy ra mắt mọi người sẽ biết.

- Lâm tổng giám đốc, cô có thể tiết lộ một vài thông tin của ngôi sao lần này hay không?

- Nếu tôi nói cô ấy giống tôi mọi người có tin không ? - Lâm Phi nháy mắt.

Hồ Vũ cười, lắc lắc đầu đáp:

- Lâm tổng đừng đùa! Người có nhan sắc cùng phong thái như Lâm tổng e rằng rất hiếm. Nếu nói vậy, tôi có thể cho rằng, quân át chủ bài của Lâm Thị này chính là Lâm tổng.

- Cho là vậy cũng được. - Lâm Phi lại cười, nâng ly rượu lên. - Tất nhiên là không hoàn toàn giống tôi được. Nhưng về khoản nhan sắc, e rằng tôi còn phải thua kém cô ấy ba phần, về phong thái thì cô ấy khá giống tôi.

- Nói vậy cô ấy đúng là rất đặc biệt. Nhan sắc có thể hơn được Lâm Tổng, khẳng định là không phải loại thường. Vậy ngoài ra, Lâm tổng giám đốc, cô có thể cung cấp thêm thông tin gì về cô gái này hay không?

Lâm Phi im lặng một lát. Bàn tay đặt lên bàn, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào lọ thủy tinh đựng sao giấy lấp lánh trạng trí trên mép bàn. Bên trong lọ, giữa những ngôi sao gấp bằng loại giấy màu bạc lấp lánh, là một hình cầu, màu vàng rực rỡ, giống như để tượng trưng cho mặt trăng.

Hồ Vũ ngạc nhiên nhìn lọ sao giấy. Không nghĩ tới tổng giám đốc của Lâm Thị cũng có thể thích thứ này. Nhưng có chút điểm lạ. Sao giấy bình thường được gấp bằng rất nhiều màu giấy khác nhau, nhưng bên trong lọ này, chỉ có duy nhất một màu bạc. Vì thế, khi nhìn vào, người ta sẽ lập tức chủ ý đến hình cầu nhỏ đặt ở giữa những ngôi sao bạc đó.

- Mọi người cũng biết, trong bầu trời showbiz này có hàng triệu ngôi sao. - Lâm Phi chậm rãi lên tiếng. Hồ Vũ lập tức ngẩng đầu lắng nghe. - Nhưng không phải ngôi sao nào cũng giống nhau. Mỗi ngôi sao có một đặc điểm riêng, một nét đẹp riêng, một thứ ánh sáng riêng. Cóa một ngôi sao mà bất kí ai ngước mắt lên trời cũng sẽ không thể không chú ý.

Hồ Vũ cau mày một chút. Lâm Phi ngừng một lát rồi nói tiếp:

- Ngôi sao đó... mang tên mặt trăng. Vậy nên... quân át chủ bài của Lâm Thị... Tên cô ấy là Moon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu