Chương 4 : Ác mộng trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4 : Ác mộng trở về

“Cuối cùng cô cũng có ngày này. Vũ Quỳnh, ha ha, nhìn cô đi. Bây giờ trông cô thật là thảm hại.”

“Bạn? Cô nghĩ tôi có thể thật lòng muốn làm bạn với cô khi mà chính cô đã cướp đi vị trí của tôi? Đừng ngây thơ quá mức như vậy nữa đi!”

“Cô  cũng nên cảm ơn tôi. Dù sao tôi cũng đã cho cô một bài học quý giá.”

“Phan Vũ Quỳnh! Mày là con hồ ly tinh! Mày chết đi!”

“Mày nghĩ mày là ai? Một thiên thần? Đừng có mơ! Mày chỉ là con hồ ly tinh gian xảo, giả bộ ngây thơ. Mày là đồ đáng chết! Đi chết đi!”

“Cô ta chẳng có gì liên quan đến tôi hết. Sống chết của cô ta... tôi không quan tâm!”

“Thật không ngờ cô cũng có cái ngày này. Chẳng còn ai đứng bên cô nữa rồi. Tất cả đều chọn cách rời bỏ cô. Thật xin lỗi! Đến lúc tôi phải tiễn cô đi rồi!”

Mỏm đá cao chơ vơ nổi bật lên giữa biển đêm mênh mông một màu đen huyền bí. Không khí xung quanh lạnh lẽo không khác gì gương mặt và thái độ của những người ddang đứng ở đây. Những bộ đồ đen như đang chìm vào màn đêm u tối, đáng sợ. Từng giây, từng phút trôi qua, cô gái bị trói ở giữa mỏm đá càng thêm lo sợ. Chiếc váy trắng muốt, mềm mại như cánh hoa bách hợp đã bị bẩn đôi chỗ, lại thấm đẫm nước mắt của cô gái trẻ. Gió đêm thổi mái tóc màu hạt dẻ tung bay, lòa xòa trước gương mặt đầy nước. Đôi mắt long lanh đong đầy nỗi sợ hãi, gương mặt nhỏ nhắn cúi gằm, không dám ngẩng lên nhìn những đôi mắt lạnh lùng cùng tàn ác ấy.

...

Người đàn ông đứng phía ngoài rút điếu thuốc, châm lửa hút. Đám đàn em xung quanh chỉ lẳng lặng đứng im, cũng không hỏi gì. Một lát, người đàn ông quay đầu nhìn cô gái nhỏ, quẳng điếu thuốc, bảo bọn đàn em:

- Thằng đó không hợp tác. Giết con bé kia đi!

- Đại ca! Giết như vậy luôn sao? Dù gì con bé này cũng rất xinh đẹp. Như vậy thì thật đáng tiếc!

Một tên đàn em tỏ vẻ luyến tiếc nhìn cô gái trẻ, khiến cô bất giác rùng mình. Tên đại ca trừng mắt, quát:

- Mày trái lời tao?

- A! Em không dám! - Tên đàn em vội vã nín bặt.

- Vậy thì tốt! Ném nó xuống biển! Xóa sạch sẽ mọi dấu vết. Dù sao chúng ta cũng đã nhận tiền rồi. Xử lí việc này càng nhanh càng tốt.

- Dạ!

Những bàn tay to khỏe tóm lấy cô gái bé nhỏ yếu ớt. Thân hình cô gái bị bế bổng lên trên, đem tới vị trí mép ngoài của mỏm đá. Nhìn vách đá cheo leo, cô gái nhắm chặt mắt, nhưng thực ra, cảm giác sợ hãi cũng không còn là bao nhiêu. Bởi lời nói đó… Một lời nói đã khiến trái tim cô như vỡ òa, từng mảnh vụn đâm vào da thịt, đau đớn. Người mà cô từng rất yêu, người mà từng nói yêu cô hơn bất kì thứ gì khác trên đời… đã nói ra lời nói tuyệt tình đó. Vì sao?

- Ném!

Giọng nói sắc bén vang lên một cách dứt khoát.

Một tiếng thét vang lên trong đêm yên tĩnh. Một bóng hình nhỏ nhắn lao với tốc độ tên bắn từ trên một mỏm đá xuống dưới. Tiếng gió xé, tiếng tim vỡ, tiếng khóc lặng thầm…

- AAA!

Quỳnh Vi giật mình. Cô bị đánh thức bởi chính tiếng hét của mình. Vuốt nhẹ ngực, cô dần lấy lại sự trấn tĩnh. Đôi mắt nâu từ sợ hãi chuyến sang trạng thái lạnh lùng.

Quỳnh Vi bước xuống giường. Cô tới ngồi trước bàn trang điểm, vuốt lại mái tóc rối bù của mình. Bàn tay mảnh dẻ, thon dài với lấy chiếc khăn tay trắng, lau những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên mặt sau cơn ác mộng. Cô mím môi. Đôi mắt nâu chăm chú ngắm mình trong gương. Đôi tay bất giác sờ lên mặt tấm gương. Cảm giác lạnh toát khiến cô giật mình. Dung mạo này… vốn dĩ không thuộc về cô. Nhưng bây giờ, đó lại chính là cô, nhưng là Vũ Quỳnh Vi, chứ không còn là cô gái trẻ trong sáng, ngây thơ - Phan Vũ Quỳnh ngày đó.

Đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên. Cơn ác mộng này… đã lâu cô không còn mơ thấy. Vì sao bây giờ nó lại trở về? Phải chăng, nó đang nhắc nhở cô. Cô còn mối thù cần bá, còn những con người đang sống nhởn nhơ, an bình sau tội ác họ gây ra. Một ngày chưa cho họ phải trả giá là một ngày cô chưa thể sống yên ổn. Những con người đó… Cũng sắp rồi! Tội ác nào rồi cũng phải trả giá, dù là sớm hay muộn.

- Em sao thế?

Lâm Phi không biết từ lúc nào đã đứng ngoài cửa, tựa lưng vào tường. Trên người là bộ váy ngủ mỏng manh, mái tóc xoăn nhẹ buông thõng bên vai, càng làm tăng thêm phần quyến rũ cho cô. Quỳnh Vi không quay đầu, chỉ nhìn Lâm Phi qua gương, khẽ cười:

- Không có gì! Chỉ là ác mộng thôi!

- Lại là cơn ác mộng đó?

Quỳnh Vi gật đầu. Lâm Phi tở dài, đứng thẳng dậy, tiến tới chỗ Quỳnh Vi. Cô ngồi xuôgns mép giường, hai tay chống xuống tấm ga trải giường màu trắng.

- Chẳng phài từ lâu em không còn mơ thấy nó nữa sao?

- Nhưng không hiểu vì sao, giờ nó lại trở lại. - Quỳnh Vi tiếp tục vuốt mái tóc đen nhánh mềm mượt. - Có thể là một lời nhắc nhở chăng?

- Về mối thù của em?

Quỳnh Vi lại gật đầu. Lâm Phi cười, thuẩn thế ngả người xuống giường, mệt mỏi nói:

- Chị còn tưởng có chuyện gì. Nghe tiếng em hét nên chị tỉnh dậy, sợ có chuyện nên lần sang tìm em. Không có việc gì là ổn rồi!

- Em thì có thể có chuyện gì chứ? - Quỳnh Vi thôi vuốt tóc, quay đầu nhìn Lâm Phi. - Những người có chuyện là bọn họ mới đúng.

- Phải! Bọn họ đáng nhận sự trừng phạt. Nhưng dù sao em cũng không nên nóng vội. Hãy nhớ lời chị dặn. Từ từ từng bước, đánh gục dần bọn họ. Cái đau khổ, sợ hãi gặm nhấm dần dần mới là thú vị.

Đôi môi khẽ nhếch lên, trên gương mặt Lâm Phi xuất hiện một nụ cười sắc sảo. Quỳnh Vi rời khỏi bàn trang điểm, ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi.

- Em cũng không nóng vội. Em đã chờ được mấy năm trời, chẳng lẽ chờ thêm vài ba tháng lại không thể?

- Vậy thì tốt. Vài ngày nữa chị sẽ tiến hành kế hoạch ra mắt cho em.

Quỳnh Vi mỉm cười, nhìn Lâm Phi hồi lâu. Cô khẽ đặt mình nằm xuống bên cạnh Lâm Phi, nói khẽ:

- Cảm ơn chị!

- Cảm ơn gì chứ? Làem giúp chị trước mà.

- Em chỉ giúp chị có một lần. So với những gì chị giúp em thì chẳng đáng là gì.

- Chẳng phải em đã cứu mạng chị sao? Nếu không có em, đã không có chị của ngày hôm nay. Có lẽ, chị đã chết từ lâu rồi.

- Nhưng chị cũng đã cứu em một mạng.

Lâm Phi cười, quay đầu sang nhìn Quỳnh Vi:

- Cứ coi như cị giúp cô em gái nhỏ của mình đi. Với chị, em là cô em gái bé bỏng cần được bảo vệ. À đúng rồi! - Như nhớ ra điều gì đó, Lâm Phi khẽ thốt lên. - Đình Huy sắp trở về rồi.

- Vậy thì liên quan gì đến em?

- Em cũng biết, cậu ta là nam tài tử nổi tiếng nhất bây giờ. Nếu như em xuất hiện cùng cậu ta, có lẽ sẽ đạt được nhiều thành công hơn với kế hoạch của em.

- Tùy chị. Như vậy cũng tốt.

- Được rồi, cứ quyết định vậy đi.

Lâm Phi bỗng nhổm dậy, vuốt vuốt lại một chút mái tóc lộn xộn rồi đứng dậy.

- Chị về phòng ngủ. Em cứ nghỉ ngơi tiếp đi.

- Chị ngủ ngon! - Quỳnh Vi mỉm cười, nói khẽ. - Dù sao cũng cảm ơn chị!

- Không có gì!

Lâm Phi gật nhẹ đầu nhìn cô gái trẻ nằm trên giường rồi rời gót ngọc đi. Đến cửa phòng, cô khẽ thở dài, quay đầu nhìn Quỳnh Vi, đôi mắt như chứa chút gì đó muộn phiền. Giọng nói hết sức khẽ khàng như tự nói với chính mình vang lên. Tất nhiên, âm lượng không đủ để Quỳnh Vi có thể nghe thấy.

- Còn một lí do khác, chị chưa từng nói với em. Nếu có một ngày em phát hiện ra tất cả, em có hận chị không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu