Chương 5: Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Kế hoạch

"Kế hoạch ra mắt quân át chủ bài của Lâm Thị". Ngay trang nhất của báo Ngôi Sao sáng nay, dòng tít in đậm khiến tất thảy mọi người đều phải chú ý. Lâm Phi vuốt nhẹ tờ báo, khóe môi khẽ nhếch lên. Cô từ từ nhấm nháp tách cà phê đen. Đôi mắt đầy mê hoặc nhìn chăm chú vào bài báo..

- Thế nào?

- Kế hoạch tiến triển rất thuận lợi. Rất nhiều tín đồ của làng giải trí cùng với giới báo chí đã liên tục liên hệ, muốn tìm hiểu về quân át chủ bài của Lâm Thị.

- Rất tốt!

Nhoẻn miệng cười, Lâm Phi gật đầu, vẻ hài lòng. Tú Mĩ đứng bên cạnh cũng mỉm cười. Mọi việc có vẻ tiến triển rất thuận lợi. Mặc dù lần này, Lâm Phi hành sự có vẻ khinh suất, khi mà tuyên bố với báo chí về quân át chủ bài chưa từng xuất hiện trong giới showbiz. Các cổ đông cùng những vị lãnh đạo đứng đầu đều phản đối, nhưng chẳng một ai đủ khả năng lay chuyển quyết định của Lâm Phi. Đó là một phần tính cách của cô. Mạnh mẽ và quyết đoán. Một khi đã quyết định điều gì, e rằng sẽ chẳng có bất kì điều gì thay đổi được. Hơn nữa, trước giờ, Lâm Phi làm việc gì đều có lí do riêng. Mạo hiểm! Nhưng luôn thành công. Vì thế, các vị lãnh đạo có do dự, cũng không phản đối quá quyết liệt.

- Đình Huy sắp về chưa?

Lâm Phi đột ngột đổi chủ đề. Tú Mĩ ngây ra mấy giây rồi rất nhanh có phản ứng, lập tức trả lời:

- Có lẽ chỉ trong vài ba ngày nữa anh ấy sẽ về. Show biểu diễn cũng sắp hoàn thành rồi.

- Show diễn thế nào? Thuận lợi chứ?

- Mọi việc đều thuận lợi. Doanh thu lần này ước tính ít nhất cũng vào khoảng 15000 USD.

- Được! - Lâm Phi cất tờ báo xuống ngăn bàn, lấy một bộ hồ sơ trên mặt bàn, lật giở xem xét. - À, còn việc này! Khi nào Đình Huy về, lập tức bảo anh ta tới gặp chị.

- Chị có việc gì quan trọng liên quan tới anh ta sao?

Tú Mĩ cau mày. Lâm Phi muốn Đình Huy vừa về là lập tức đến gặp cô. Vậy thì khẳng định là việc hết sức quan trọng. Lâm Phi hình như chưa có nói qua.

- Cũng không có gì! - Lâm Phi tiếp tục thưởng thức tách cà phê sáng, bàn tay mềm mại miết đều bên mép tập hồ sơ. - Chỉ là có vài việc muốn nói trước cho cậu ta chuẩn bị.

- Có liên quan đến quân át chủ bài lần này chăng?

Tú Mĩ thốt lên một cách vô ý thức, giống như một phản xạ. Nói xong cô mới cảm thấy mình lỡ lời, cảm giác mình có vẻ hơi nhiều chuyện. Nhưng không hiểu vì sao, vừa nói tới việc muốn nhờ Đình Huy, cô lại lập tức liên tưởng tới kế hoạch ra mắt lần này của cô ca sĩ trẻ mới có nghệ danh Moon kia. Có lẽ bởi vì dạo gần đây đều bàn luận về chuyện này chăng?

Lâm Phi ngước mắt lên nhìn Tú Mĩ. Tú Mĩ theo phản xạ lùi một bước, mồ hôi bắt đầu toát ra. Không phải tổng giám đốc muốn mắng cô nhiều chuyện đấy chứ? Nhưng Lâm Phi lại không có vẻ gì là tức giận hay có ý giáo huấn cô thư kí của mình. Khóe môi cô cong lên, lời nói thốt ra lại là một lời khen khiến Tú Mĩ bất ngờ:

- Tú Mĩ! Em càng ngày càng giỏi đấy! Bắt đầu biết đoán ý người khác rồi.

Tú Mĩ chớp chớp mắt ngạc nhiên, sau đó cười cười:

- Em giỏi gì chứ? Chỉ đoán bừa thôi mà. May mắn đoán trúng thôi, hì. Nhưng mà chị Lâm Phi! - Tú Mĩ có vẻ không nén nổi tò mò. - Chị muốn Đình Huy làm gì cho Quỳnh Vi chăng?

Lâm Phi nhìn Tú Mĩ chăm chú. Cái nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của cô thư kí trẻ. Tú Mĩ lại toát mồ hôi. Ánh mắt của Lâm Phi thực sự là rất nguy hiểm, giống như có thể độc thấu mọi suy nghĩ trong đầu cô, giống như cô đang bị lột trần trước mặt Lâm Phi vậy.

- Tú Mĩ! - Lâm Phi nhàn nhạt mở miệng. - Tò mò quá không tốt đâu!

- Em... em xin lỗi!

Tú Mĩ vội vã cúi đầu, mồ hôi toát ra càng nhiều. Lâm Phi cười, giọng lại dịu xuống:

- Đùa em chút thôi, làm gì phải sợ đến như thế? Nói cái này với em cũng chẳng sao. Dù gì sau này cũng phải nói ra thôi mà. Nói sớm một chút cho em liệu đường chuẩn bị. Nó nằm trong kế hoạch ra mắt lần này của Quỳnh Vi.

- Chị định dùng Đình Huy?

- Cậu ta rất nổi tiếng, không phải sao? Để Quỳnh Vi xuất hiện bên cạnh cậu ta chắc chắn sẽ có lợi cho kế hoạch ra mắt lần này.

Tú Mĩ nhìn Lâm Phi chăm chú. Đôi lông mày lá liễu nhíu lại, đôi môi anh đào mấp máy, muốn nói cái gì đó nhưng dường như lại không biết mở lời như thế nào.

- Sao vậy?

Lâm Phi ngước mắt lên. Tú Mĩ thở dài, nói:

- Chị! Em cảm thấy chị quá quan tâm đến Quỳnh Vi. lần này chị hành động có vẻ theo cảm tính quá. Nếu như thất bại thì...

- Sẽ không thất bại. - Lâm Phi gập bộ hồ sơ, đôi mắt ánh lên một tia sắc lạnh. - Nói chính xác hơn là không được phép thất bại.

- Chị! Có việc này... Em cảm thấy hình như chị và Quỳnh Vi có quan hệ...

- Tú Mĩ! - Lâm Phi lạnh lùng ngắt lời Tú Mĩ. - Chị nói với em bao nhiêu lần rồi. Tò mó quá không tốt đâu.

- Em xin lỗi!

Tú Mĩ lại hốt hoảng cúi người xuống, phát hiện ra mình đã quá nhiều chuyện. Lâm Phi dùng hai tay day day huyệt thái dương, dáng vẻ mệt mỏi:

- Được rồi Em ra ngoài đi!

Tú Mĩ không nói gì thêm, lặng lẽ rời khỏi văn phòng tổng giám đốc. Cánh cửa đóng lại. Vẻ cứng rắn trên gương mặt Lâm Phi lập tức tan biến, chỉ còn lại sự ưu thương. Trong đầu cô dần hiện lên những đoạn kí ức trước đây, những kí ức cô đã muốn quên, những sai lầm cô cùng Lâm gia từng phạm phải, nhưng không có cách nào xóa đi, không có cách nào quên được. Vì thế chỉ còn cách bù đắp. Quá khứ qua rồi, không thể trở lại, nên chỉ còn cách bù đắp cho hiện tại.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang như thiêu rụi mọi vật. Nắng xuyên qua khung cửa kính chạm đất, tràn ngập trong gian phòng, đậu lên cánh hoa đỏ rực. Lâm Phi nhìn lọ hoa trên bàn. Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, mềm mại. Mạn châu sa hoa đỏ rực, nổi bật giữa gian phòng toàn những gam màu lạnh. Mạn châu sa hoa! Lâm Phi khẽ cười. Đây là loài hoa năm xưa người đó rất thích. Quỳnh Vi cũng vậy. Loài hoa tượng trưng cho đau khổ, bi thương. Loài hoa đỏ rực trong đêm tối, giống như màu máu đau thương. Vườn mạn châu sa hoa năm đó... cũng nở hoa đỏ rực. Màu đỏ của những đóa hoa xinh đẹp hòa quyện cùng màu máu chết chóc, tang thương...

Lâm Phi thở dài, rời mắt khỏi lọ hoa đó. Cô lại chìm về kí ức năm đó, những kí ức vĩnh viễn là bí mật, một bí mật bi thương của Lâm gia.

* * *

Nắng rải đều trong khu vườn nhỏ. Những cành hoa đỏ rực trở nên nổi bật trong cái nằng chói chang. Gió thổi nhè nhẹ, lay động những đóa hoa kiêu sa, những cành hoa đỏ rực không có chút màu xanh của lá (*). Quỳnh Vi mỉm cười, lặng yên ngắm nhìn. Mạn châu sa hoa đã nở! Màu đỏ tràn ngập khắp khu vườn xinh đẹp. Cô ngồi trên bậc thềm, chăm chú nhìn từng đóa mạn châu sa hoa. Trong kí ức của cô, rất lâu về trước, có một hình ảnh cô chưa bao giờ quên. Người phụ nữ xinh đẹp đứng giữa vườn hoa, trên tay ôm bó hoa đỏ rực, mỉm cười với cô, vẫy tay gọi cô lại gần. Mái tóc màu hạt dẻ của bà tung bay trong gió, bộ váy trắng muốt thuần khiết nổi bật giữa một vườn hoa đỏ rực. Người phụ nữ xinh đẹp tựa một thiên thần giáng thế, không vướng một chút bụi trần.

- Sao thế? Sao lại ngẩn ngơ ra như vậy?

Tiếng nói kéo Quỳnh Vi ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay đầu, nhìn Lâm Phi, mỉm cười, ngồi dịch sang một bên, nhường chỗ cho Lâm Phi.

- Em đang ngắm hoa.

- Em vẫn thích loài hoa này?

- Em vẫn thích, vẫn luôn thích nó. Từ nhỏ đến giờ em luôn thích nó. Một phần vì ý nghĩa của nó, một phần là vì... mẹ em.

Lâm Phi chợt cứng người. Nụ cười trên gương mặt như đông cứng lại. Cả người cô dường như không thể cử động. Quỳnh Vi tnh ý nhận ra sự khác thường của Lâm Phi, liền nhẹ giọng hỏi:

- Chị sao vậy?

- Không có gì! - Lâm Phi cố gắng lấy lại tinh thần, khó khăn nở một nụ cười. - Chị cảm thấy không khỏe. Chị về phòng nghĩ ngơi. Xin lỗi, không thể cùng ngồi đây ngắm hoa với em.

- Không sao! Chị đi đi!

Quỳnh Vi mỉm cười, gật nhẹ đầu. âm Phi cũng khẽ gật đâu, mau chóng quay đi.

Cô ấy vẫn luôn thích loài hoa đó...

__________________________________________________

(*) Mạn châu sa hoa khi nở hoa thì không có lá. Ngược lại, khi có lá thì không có hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu