Chương 6: Mạn châu sa hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Mạn châu sa hoa


- Tiểu thư, cậu Đình Huy vừa tới, đang đợi tiểu thư ở phòng khách.

Vị quản gia già cung kính cúi đầu, thông báo với Lâm Phi. Cô mỉm cười, gật nhẹ đầu:

- Con biết rồi. Cảm ơn bác!

Lâm Phi gập tập hồ sơ trên bàn lại, vớ lấy chiếc áo lưới, khoác lên vai. Sau đó với tay tắt đèn trong phòng rồi mới ra ngoài.

Ngoài phòng khách, trên chiếc ghế sofa, một chàng trai đang thư thái ngồi nhâm nhi tách trà còn tỏa khói, hai chân bắt chéo vô cùng nhàn nhã. Mái tóc màu bạc lấp lánh như tỏa ra thứ ánh sáng đầy mị lực. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn về phía Lâm Phi.
Lâm Phi mỉm cười, thư thả bước tới chiếc ghế đối diện, thả mình ngồi xuống. Cô tự rót cho mình một tách trà, chăm chú nhìn gương mặt khôi ngô của chàng trai đối diện.

- Đình Huy, dạo này cậu có vẻ gầy đi đấy!

- Vậy sao? - Đình Huy nhếch mép, tọa thành nụ cười nửa miệng đầy vẻ bất trị. - Tôi cũng không nhận ra đấy.

- Cậu nên giữ gìn sức khỏe. - Lâm Phi nhấc tách trà lên, chậm rãi thưởng thức. - Cậu là nhân tài số một của công ti, không nên làm việc quá sức.

- Nhân tài số một của công ti? - Đình Huy cười lạnh một tiếng, ngả người ra sau, thoải mái tựa vào thành ghế. - Vậy sao tôi lại nghe nói, có người đã thông báo với toàn bộ giới báo chí rằng, cô gái mới tới là quân át chủ bài của Lâm Thị.

- Đúng là tôi có nói như vậy. - Lâm Phi từ tốn. - Bởi vì, cô ấy quả thực rất đặc biệt. Nhưng, suy cho cùng, cậu cũng đã là chủ lực của công ti trong bao nhiêu năm nay, vậy nên...

- Thôi được rồi. - Đình Huy ngắt lời Lâm Phi, nhổm người dậy, nhấc tách trà lên. - Tôi mặc kệ chị muốn thông báo thế nào. Tôi cũng không có thời gian ở đây trò chuyện cùng chị. Nói thẳng vào vấn đề chính đi. Chị tìm tôi có chuyện gì?

- Cậu vẫn luôn thích cách nói chuyện như vậy sao?

- Đúng thế! Có gì thì nói thẳng, tôi không thích vòng vo.

- Được! - Lâm Phi đáp lại một tiếng, cũng không muốn nói nhiều nữa, lập tức nói vào chủ đề chính. - Tôi muốn cậu hợp tác với Moon.

- Không thể! - Không một giây phân vân, đắn đo, Đình Huy lập tức trả lời. - Chị biết là tôi từ trước tới nay không bao giờ hợp tác với người mới, đặc biệt lại là người chưa từng xuất hiện trong làng giải trí.

- Vậy sao? - Lâm Phi mỉm cười. - Vậy còn 5 năm về trước. Cậu không phải đã...

- Cô ấy là trường hợp đặc biệt. Đứng đem cô ấy so sánh lung tung với người khác.

Ánh mắt Đình Huy trong phút chốc đột nhiên trở nên sắc lạnh. Đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Phi, mang theo chút gì đó oán khí, một chút thù hận. Lâm Phi dường như không để tâm tới điều đó, vẫn nói bằng giọng hết sức nhẹ nhàng.

- Cậu đừng trả lời vội vàng như thế. Thử gặp cô ấy xem sao. Biết đâu cậu lại thay đổi ý kiến.
Đình Huy không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, vẫn là ánh mắt đó. Kể từ ba năm trước đây, mỗi khi nhắc tới người con gái ấy, thái độ của anh dành cho Lâm Phi vẫn luôn là như vậy. Lâm Phi cũng đã quen rồi. Cô cũng hiểu lí do vì sao anh lại có thái độ đó, nên cũng không hỏi, không nói gì.

- Bác Lan!

Lâm Phi gọi vọng vào phía trong một tiếng. Người quản gia già nhanh ch-óng xuất hiện, cung kính hỏi:

- Tiểu thư có chuyện gì vậy?

- Bác giúp con gọi Quỳnh Vi tới đây. - Lâm Phi mỉm cười dịu dàng.

- Dạ được!

Người quản gia già lại lập tức rời khỏi, nhanh như khi xuất hiện. Đình Huy vẫn ngồi yên trên ghế, không nói gì, lặng lẽ nhấm nháp tách trà. Lâm Phi cũng im lặng. Bầu không khí đột nhiên trầm mặc hẳn xuống.

- Chị, chị tìm em?

Giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát, mơ hồ tựa như không thuộc chốn hồng trần. Đình Huy cau mày nhìn lên. Trong một thoáng, anh đột nhiên sững sờ.

Cô gái xinh đẹp ôm bó mạn châu sa hoa đỏ rực, mỉm cười đứng cạnh cửa. Chiếc váy trắng xòe rộng, trắng muốt như cánh hoa bách hợp bay nhè nhẹ trong làn gió dịu êm. Mái tóc đen dài, thẳng mượt buông thõng bên vai như một dải lụa đen mềm mại. Ánh nắng mặt trời rọi từ bên ngoài vào, viền quanh cơ thể cô gái, khiến cô như tỏa ra thứ ánh sáng chói lóa, tựa một thiên sứ giáng trần.

Đình Huy ngây người nhìn. Hình ảnh này... thực sự... thực sự... rất giống 5 năm về trước. Cũng là nụ cười rạng rỡ, cô gái xinh đẹp tay ôm bó mạn châu sa hoa, mỉm cười, giơ tay vẫy gọi anh. Mái tóc màu hạt dẻ tung bay trong gió. Đôi mắt đen láy ngây thơ nhìn anh, tựa hồ cũng lấp lánh ánh cười rạng ngời.
Cô gái đó... thiên sứ bé nhỏ của anh...

Đình Huy vội vã lắc đầu phủ nhận ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu mình. Không thể là cô ấy. Cô ấy có lẽ sớm đã không còn trên thế gian này nữa. Cô gái trước mặt, ngoại trừ là bó hoa ôm trên tay cùng chiếc váy trắng muốt kia, có điểm nào giống cô ấy nữa? Ngay cả nụ cười cũng không giống. Nụ cười của cô ấy, ngây thơ và trong sáng. Còn cô gái trước mặt, lại là một nụ cười sắc sảo, đầy mị hoặc.

- Cô ấy là Moon. - Lâm Phi ra hiệu cho Quỳnh Vi tới ngồi bên cạnh mình, sau đó quay sang Đình Huy giới thiệu. - Tên thật của cô ấy là Quỳnh Vi.

- Rất vui được gặp anh! - Quỳnh Vi mỉm cười, đưa tay về phái Đình Huy.

- Tôi cũng vậy!

Đình Huy lạnh nhạt nắm lấy tay Quỳnh Vi một cách xã giao. Quỳnh Vi khẽ mỉm cười. Bàn tay anh vẫn lạnh giá như vậy.

- Xin lỗi, tôi còn có chút việc cần giải quyết. Hai người ở đây trò chuyện đi. Lát nữa tôi sẽ quay lại. Đến lúc đó. - Lâm Phi quay về phía Đình Huy, mỉm cười. - ... cho tôi câu trả lời.

Đình Huy không trả lời, chỉ lạnh nhạt gật đầu. Lâm Phi cũng không nói gì thêm, lập tức rời đi, để lại không gian phòng khách cho hai người.

Mọi thứ lại một lần nữa chìm trong im lặng.

Quỳnh Vi không hỏi gì, Đình Huy cũng không muốn nói. Thực sự, anh muốn lập tức rời khỏi đây, nhưng có một thứ gì đó níu chân anh lại. Anh muốn đi, song lại không có cách nào rời mắt khỏi cô gái trước mặt. Khẽ cười lạnh, anh cảm thấy thực sự rất mơ hồ. Vì sao luôn có cảm giác cô gái này quen thuộc đến vậy, nhưng lại không tài nào tìm kiếm được một hình ảnh nào của cô ấy trong quá khứ?

Quỳnh Vi lặng lẽ xếp từng đóa mạn châu sa hoa vào chiếc lọ thủy tinh đặt trên mặt bàn. Cô chăm chú, tỉ mẩn tỉa từng bông hoa rồi đặt chúng vào lọ. Những đóa mạn châu sa toát ra màu thứ màu đỏ rực rỡ, như tỏa sáng trong cả gian phòng.

- Cô thích loài hoa này?

Im lặng hồi lâu, cuối cùng Đình Huy cũng mở miệng. Quỳnh Vi mỉm cười, dặt bông hoa cuối cùng vào lọ, khẽ nhấm nháp tách tràm rồi đáp:

- Chúng có ý nghĩa rất đặc biệt, không phải sao?

- Đúng thế! - Đình Huy cũng từ từ thưởng thức tách trà tỏa hương thơm dịu mát trên tay. - Nhưng thực ra cũng không nhiều người biết rõ về loài hoa này.

- Nhưng... tôi nghĩ anh biết rất rõ.

Đình Huy gật đầu.

- Anh thích nó không?

Anh lại gật nhẹ đầu.

- Tôi cũng thế. - Quỳnh Vi lại nở một nụ cười dịu dàng, đẹp rạng ngời tựa như đóa hoa mới nở khoe mình trong ánh nắng sớm. - Tôi thích ý nghĩa của nó. Hồi ức đau thương. Còn anh?

- Tôi cũng thích ý nghĩa của nó. Nhưng là... ý nghĩa về tình yêu bế tắc, một tình yêu như trò đúa của số phận, hai người vĩnh viễn không thể đến bên nhau (*).

Đình Huy rơi vào trầm mặc. Một tình yêu bế tắc, hai người vĩnh viễn không thể đến bên nhau, không phải giống như anh và cô sao? Khi cô thích anh, muốn là người đứng bên cạnh anh, anh lại cự tuyệt, khép chặt cánh cửa trái tim, đẩy ôc ra xa. Đến khi anh nhận ra, mình đã yêu cô, đã mở rộng lòng đón nhận cô tự bao giờ, thì cũng là lúc cô đến bên một người khác, đến bên một tình yêu khác. Bọn họ, vĩnh viễn là như vậy, không thể có kết quả. Giống như loài hoa này. Anh là lá, cô là hoa. Lá và hoa của loài mạn châu sa vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau.

- Loài hoa này mẹ tôi rất thích. - Quỳnh Vi nhìn lọ hoa trên bàn, nhẹ nhàng nói tiếp. - Vì thế tôi cũng rất thích nó.

Đó cũng là loài hoa cô ấy thích. Đình Huy đột nhiên nhìn Quỳnh Vi chăm chú, dường như anh đang cố tìm một sự liên hệ nào đó giữa cô gái của 5 năm về trước và cô gái hiện tại đang ngồi trước mặt mình. Nhưng... ngoại trừ sở thích về loài hoa này, anh không tìm dược điểm chung nào của họ nữa.

- Xin lỗi! Hai người đang nói chuyện à?

Lâm Phi đã trở lại từ lúc nào, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Quỳnh Vi.

- Ý cậu thế nào?

Đôi mắt màu hổ phách của Đình Huy rời khỏi người Quỳnh Vi. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, như cười mà như không:

- Được, tôi dồng ý!

____________________________________________

* Mạn châu sa hoa là loài hoa có nhiều ý nghĩa. Mỗi nơi lại có một cách hiểu khác nhau. Trong đó có hai ý nghĩa như ta đã nói ^^ Nếu mọi người muốn biết thêm về loài hoa này, có thể lên google search, rất hay đấy ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu