Chương 7: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Gặp lại

- Lâm Phi, rốt cuộc là có việc gì? Chị mà không nói thì chúng tôi đi đây. Chúng tôi đâu có rảnh mà ngồi đây uống nước nói chuyện với chị.
Trong phòng họp của tổng công ti Lâm Thị, Nguyệt Nhi có vẻ thiếu kiên nhẫn, phẫn nộ nhìn Lâm Phi. Mà thực tình cũng không thể không bực mình. Đang yên đang lành, Lâm Phi một lí do cũng không nói, chỉ yêu cầu các nghệ sĩ của tổng công ti lập tức tập hợp tại phòng họp, làm bao nhiêu kế hoạch đều phải tạm hoãn lại. Đã vậy, bọn họ lại còn phải ngồi đây đến nửa tiếng đồng hồ mà chẳng có việc gì, thử hỏi không bực mình sao được?
Ngược lại với dáng vẻ bực bội của Nguyệt Nhi, Lâm Phi vẫn rất bình thản, từ từ nhấm nháp tách cà phê, không trả lời, cũng chẳng thèm đoái hoài đến câu hỏi của Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi hết kiên nhẫn, tức giận đứng dậy.
- Nguyệt Nhi, hãy giữ bình tĩnh!
Một bàn tay thon dài giữ chặt lấy vai Nguyệt Nhi, ấn cô ngồi xuống. Nguyệt Nhi phẫn nộ nhìn sang, bắt gặp ánh mắt cảnh cáo, không chút hài lòng của cô gái ngồi bên cạnh, đành ấm ức, nuốt bực dọc mà ngồi lại. Cô gái bên cạnh nhìn Nguyệt Nhi một cái, tin tưởng rằng cô không tiếp tục gây họa, mới bỏ tay ra.
- Chị Phi, em thực sự cũng không có thời gian. Xin chị có việc gì cứ nói thẳng.
Lâm Phi mỉm cười, liếc mắt nhìn cô gái vừa đưa ra câu hỏi, sau dó lại liếc nhìn chiếc đồng hồ, nhẹ nhàng nói:
- Chị đã bảo Ngô Văn đến đón cô ấy. Có lẽ cũng sắp tới nơi rồi. Nguyệt Lam, thực xin lỗi em, cảm phiền em chờ thêm chút nữa.
- Còn chờ nữa à? Chúng tôi nãy giờ đã chờ bao nhiêu lâu rồi?
Nguyệt Nhi càng thêm phẫn nộ, gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Lâm Pi vẫn bình thản uống cà phê, dường như hoàn toàn coi Nguyệt Nhi là một con hổ giấy không chút nguy hại. Thái độ đó của Lâm Phi đã vượt quá sức chịu đựng của Nguyệt Nhi. Đôi bàn tay cô nắm chặt, ghì mạnh xuống bàn, có vẻ như đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ.
Nguyệt Lam cũng giống Lâm Phi, vô cùng bình thản. Không phải là cô rảnh rỗi đến mức có nhiều thời gian chờ đợi như vậy, ngược lại, cô còn có nhiều việc hơn cả Nguyệt Nhi. Nhưng dù sao có tức giận cũng chẳng được gì, chỉ tổn hại đến bản thân mình.
Nguyệt Lam vẫn từ tốn nhấm nháp tách cà phê sữa, bàn tay với những ngón mảnh dẽ nhịp nhịp gõ xuống bàn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không chút nóng vội. Lâm Phi hứng thú nhìn Nguyệt Lam. Quả là đại minh tinh hàng đầu, phong thái rất tốt. Lâm Phi không kìm được so sánh Nguyệt Lam với Quỳnh Vi. Quỳnh Vi rất đẹp, Nguyệt lam cũng không tệ. Làn da trắng hồng, gương mặt trái xoan dịu dàng, đôi mắt sâu và lạnh giá, đôi môi anh đào đỏ mọng, đặc biệt nhất là mái tóc. Nguyệt Lam có một mái tóc rất đẹp. Mái tóc của cô màu nâu đỏ, mềm mại giống như những sợi lông mảnh mai trên chiếc lông vũ trắng, mái tóc ôm sát theo từng đường nét của khuôn mặt, lướt xuống dưới bờ vai, uốn thành một đường cong tinh tế.
Cô gái tên Nguyệt Lam này đúng là không tệ, nhưng so sánh với Quỳnh Vi thì vẫn còn kém vài phần, kể cả là trước đây hay bây giờ... Trước đây không bằng, bây giờ vẫn như vậy, vĩnh viễn không thay đổi.
"Cộc cộc cộc."
Tất cả mọi người giật mình, nhìn về phía cửa. Lâm Phi ra hiệu cho cô thư kí Tú Mĩ. Tú Mĩ lập tức đứng dậy.
"Cạch."
Cánh cửa bật mở, một thứ hào quang chói lọi tỏa ra khiến mọi người ngạc nhiên nhìn chăm chú. Thứ hào quang đó... tỏa ra từ người cô gái vừa bước vào.
Chiếc váy đen ôm sát từng đường nét cơ thể, để lộ ra đôi vai trần trắng hồng không tì vết. Phần eo thít lại, may một chiếc thắt lưng trắng to bản, phía trái đính chiếc nơ to đồng màu. Phần thân váy xòe rộng, mép váy là một đường dài lông vũ đen cao quý. Bộ váy khiến toàn thân cô gái toát ra một nét quyến rũ bí ẩn. Mái tóc đen dài buông thõng, lướt qua những đường nét của khuôn mặt hoàn mĩ xuống dưới bờ vai trắng ngần.
"Cộp cộp."
Tiếng giày cao gót chạm xuống nền đá cẩm thạch. Từng bước đi tràn đầy sự kiêu hãnh, tự tin, lại mang theo nét quyến rũ khó ai bì kịp.
Vẻ đẹp rực rỡ toát ra hào quang chói sáng. Cô giống như một thiên sứ, nhưng lại là một nàng thiên sứ cánh đen đầy mị lực.
Tất cả không kìm được mà nhìn chăm chú theo từng chuyển động của cô gái, cảm giác như cả hít thở họ cũng đã hoàn toàn quên mất. Duy chỉ có hai người vẫn còn có chút bình tĩnh. Đơn giản bởi họ đã từng nhìn thấy cảnh này, cũng không quá ngạc nhiên nữa.
Cô gái bước tới, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Lâm Phi. Lâm Phi mỉm cười đứng dậy:
- Hôm nay tôi gọi mọi người tới đây là có việc quan trọng cần thông báo.
Mọi người bừng tỉnh, vội vã nhìn lên.
- Lần trước tôi đã công bố với giới báo chí, trong thời gian tới sẽ cho ra mắt quân át chủ bài của Lâm Thị, người được tôi đào tạo bí mật từ 3 năm về trước.
Đôi lông mày của Nguyệt Lam hơi nhíu lại. Cô âm thầm đánh giá cô gái ngồi bên cạnh Lâm Phi. Lẽ nào...
- Chính là cô ấy! - Lâm Phi nhìn cô gái bên cạnh mình. - Quân bài bí mật của tôi, Vũ Quỳnh Vi.
Lần này thì tất cả đều đã rơi vào trạng thái ngạc nhiên tột độ. Mọi ánh mắt trong phòng họp đều hướng về phía Quỳnh Vi, âm thầm đánh giá. Quỳnh Vi vẫn bình thản ngồi đó, với tay nhờ Tú Mĩ mang giúp mình một tách cà phê.
- Quả nhiên là không phải hạng bình thường. - Im lặng một hồi lâu, Nguyệt Lam lạnh lùng lên tiếng. - Nhưng Lâm Phi à, chị không cảm thấy như vậy quá liều lĩnh sao? Chọn một cô gái chưa từng có chút kinh nghiệm làm quân át chủ bài của Lâm Thị, làm tâm điểm của làng giải trí và cả giới báo chí nữa, liệu có đảm bảo sẽ thu được thành công cho Lâm Thị?
- Phải đấy! Rõ ràng là không có chút cơ sở đảm bảo nào! - Nguyệt Nhi cũng vội vàng đồng tình.
- Tôi cũng cảm thấy chị làm như vậy thật không ổn. Vừa là không an toàn cho Lâm Thị, vừa là không công bằng với chúng tôi. - Dương Gia Vĩ im lặng nãy giờ cuối cùng cũng phải lên tiếng.
Quỳnh Vi chỉ cười nhạt trong lòng. Mấy người này trước giờ vẫn như vậy. Cô lặng lẽ quan sát phòng họp. Mọi thứ hầu như vẫn vậy, không có nhiều thay đổi. Kể cả những nghệ sĩ chủ chốt của Lâm Thị cũng thế, vẫn là bốn người này. Mặc dù Lâm Thị là tập đoàn lớn, có không ít nhân tài trong làng giải trí gia nhập, nhưng trực tiếp thuộc sự quản lí của tổng công ti, trực tiếp được tổng công ti quan tâm chỉ có bốn người - bốn cái tên đình đám không thể không nhắc tới nếu nói đến làng giải trí. Đó là Thiên Vương làng giải trí - Triệu Đình Huy, đệ nhị tài tử làng giải trí - Dương Gia Vĩ, Thiên Hậu làng giải trí - Hà Nguyệt Lam và cuối cùng là em gái Nguyệt Lam - người được mệnh danh là công chúa của làng giải trí - Hà Nguyệt Nhi.
Ánh mắt Quỳnh Vi liếc một vòng quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của Đình Huy. Cô khẽ mỉm cười. Anh thật sự không có chút thay đổi nào. Lúc nào cũng là vẻ mặt băng lãnh ấy, thực khiến người đối diện cảm thấy áp lực.
Ánh mắt Lâm Phi đồng thời cũng hướng theo ánh mắt Quỳnh Vi. Cô nhìn con người nãy giờ vẫn im lặng kia, mỉm cười:
- Đình Huy, cậu không có ý kiến gì sao?
Vẫn gương mặt lạnh lùng đó, Đình Huy nhàn nhạt trả lời:
- Tôi ủng hộ quyết định của chị!
Mọi người ngạc nhiên lẫn sửng sốt nhìn Đình Huy. Nguyệt Lam ngồi cạnh kéo nhẹ ống tay áo của anh, nói khẽ:
- Đình Huy...
Đình Huy không để tâm, tiếp tục nói:
- Tôi cảm thấy khả năng của cô Quỳnh Vi không tệ. Hơn nữa, tôi tin, mỗi quyết định của tổng giám đốc Lâm hẳn là đều có lí do riêng.
Lâm Phi hài lòng mỉm cười:
- Vậy thì được rồi! Mọi người đã nghe rò lời nói của Đình Huy rồi. Mỗi quyết định của tôi đều có mục đích riêng của nó. Tôi chưa bao giờ làm việc một cách tùy hứng cả. Vì thế, những gì tôi đã quyết không một ai có thể lay chuyển được.
Tất cả trầm mặc hồi lâu cũng không ai chịu nói gì. Cuối cùng vẫn là Nguyệt Lam lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Vậy hôm nay chị gọi bọn em tới đây là có việc gì? Chắc không phải chỉ để ra mắt cô ấy chứ?
- Tất nhiên là không rồi! - Lâm Phi cười hòa nhã. - Tôi muốn thông báo một việc. Show biểu diễn "Thiên sứ ngày trở lại" lần này sẽ là buổi biểu diễn ra mắt cho Quỳnh Vi.
- Cái gì?
Đến nước này, Nguyệt Nhi đã hoàn toàn không thể nhẫn nại thêm nữa, lập tức đập bàn đứng dậy:
- Show biểu diễn này là do Lâm Thị đã dày công chuẩn bị từ mấy tháng nay. Đáng lí phải là show biểu diễn của bọn em. Dựa vào cái gì mà lại chuyển thành chương trình ra mắt cho cô ta.
- Nguyệt Nhi! - Nguyệt Lam cau mày, tỏ ý nhắc nhở.
- Không sai! - Lâm Phi ngồi xuống ghế, ra hiệu cho Tú Mĩ đổi tách cà phê khác. - Show biểu diễn này Lâm Thị đã chuẩn bị từ lâu, rất công phu. Nhưng thực ra thì, đầy đều là chủ ý của tôi. Vốn dĩ từ đâu, show diễn này là dành cho Quỳnh Vi.
- Chị...
Nguyệt Nhi nghẹn họng. trân trối nhìn Lâm Phi, tức giận đến mức không còn nói nổi nữa.
- Tôi muốn mọi người xuất hiện tron show biểu diễn đó để giúp đỡ cô ấy.
- Muốn chúng tôi làm nền cho cô ta? Muốn đánh bóng tên tuổi cô ta bằng tên tuổi của chúng tôi sao? Chị đừng hòng!
Nguyệt Nhi vừa nghe thấy câu nói từ miệng Lâm Phi thoát ra đã không chịu nổi, lại tiếp tục hét lên, hoàn toàn đánh mất hình tượng công chúa đáng yêu, ngây thơ của mình.
- Tùy cô thôi! - Lâm Phi chậm rãi thưởng thức tách cà phê Tú Mĩ vừa đem tới. - Dù sao Đình Huy cũng đã đồng ý rồi. Chỉ là diễn cùng cô ấy thôi mà. Đơn giản là bậc đàn anh đàn chị giúp đỡ người đàn em một chút, không phải cô nhỏ nhen, ích kỉ đến thế chứ? Cái gì mà làm nền? Cái gì mà đánh bóng tên tuổi cô ấy bằng tên tuổi của các cô? Nói như vậy thật khó nghe quá!
- Chị...
Nguyệt Nhi định nói gì đó nhưng lại đuối lí, đành căm tức ngồi xuống, gương mặt đã đỏ rực như lửa tự lúc nào.
Ngược lại, ba người kia vẫn rất bình tĩnh. Nguyệt Lăm và Gia Vĩ khó hiểu nhìn Đình Huy. Anh đã đồng ý thật sao? Vì lí do gì chứ?
Nhưng Đình Huy cũng không lên tiếng phản bác, nên tất cả đều hiểu, đó là sự thật.
- Được, vậy tôi cũng đồng ý!
Nguyệt Lam lạnh giọng lên tiếng.
- Tôi cũng vậy!
Gia Vĩ cũng đồng ý. Nguyệt Nhi trợn mắt nhìn hai người:
- Nguyệt Lam? Chị làm trò gì vậy? Gia Vĩ, anh làm sao thế hả?
- Được, cứ vậy đi! - Lâm Phi hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Nguyệt Nhi. - Nguyệt Nhi, còn cô cứ về suy nghĩ tiếp. Bao giờ nghĩ thông thì trả lời tôi. Được rồi, cuộc họp kết thúc.
Mọi người đứng dậy. Quỳnh Vi cũng từ từ đứng dậy theo. Từ đầu đến cuối, cô đều im lặng, chỉ đứng một bên xem kịch vui, không hề chen vào một câu, khiến những người khác đều có chút tò mò.
Nguyệt Lam chủ động đến bên cạnh Quỳnh Vi, đưa tay ra:
- Chào cô, tôi là Hà Nguyệt Lam!
Quỳnh Vi cũng đưa tay nắm lấy tay Nguyệt Lam:
- Chào chị! Nghe danh chị đã lâu!
Quỳnh Vi mỉm cười. Nụ cười của cô mang theo một thứ ánh sáng chói lóa, tựa như ánh dương của mặt trời rực rỡ, lại mang theo sự lôi cuốn khó tả.
Đôi bàn tay Quỳnh Vi hơi lạnh, chạm vào khiến Nguyệt Lam bất giác rùng mình, cau mày nhìn cô.
Dương Gia Vĩ đứng ở đằng sau âm thầm nhìn Quỳnh Vi, có chút cảm giác quen thuộc nhưng không nhớ ra đã từng gặp cô ở đâu.
Quỳnh Vi cảm nhận được ánh mắt đó, nhưng cũng không nhìn lại, chỉ khẽ nhếch mép lên. Dương Gia Vĩ, trò chơi bắt đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu