Chương 8: Vì kẻ mạnh mới có thể tồn tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Vì kẻ mạnh mới có thể tồn tại


"Em đã sai phải không người yêu dấu?
Chân em lạc đường rồi phải không anh?
Đôi tay đã sai lầm chọn buông nhanh
Không thể níu lấy yêu thương được nữa.

Em đã sai phải không người yêu dấu?
Tiếng dương cầm êm dịu vẫn ngân vang
Nhưng chân em đã bước quá vội vàng
Tìm không thấy tiếng yêu thương từng có.

Em đã sai phải không người yêu dấu?
Đường đời thênh thang, em gục ngã thật rồi
Nước mắt rơi nhưng đã quá muộn màng
Chẳng thể bước ngược, nên chỉ đành vậy thôi.

Nếu như em có được một điều ước
Sẽ ước sao dòng thời gian quay ngược
Sẽ không có một lần nữa đâu, em bỏ lỡ
Vì em biết... định mệnh chính là anh!"

Trong gian phòng bé nhỏ, từng thanh âm của những phím đàn dương cầm du dương, da diết như đang dệt nên một câu chuyện tình buồn. Giọng hát ngọt ngào mang theo nét buồn man mác hòa quyện trong từng nốt nhạc, lan tỏa trong không gian. Giai điệu âm vang. Khúc tình ca buồn lay động trái tim người nghe, như muốn lục tìm trong họ những quá khứ đau thương, như muốn nhắc đến những kỉ niệm buồn của một tình yêu đầy nước mắt.
Những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên từng phím đàn. Mái tóc đen mềm mại lay khẽ theo từng nhịp chuyển động của cánh tay. Đôi mắt khép lại. Đôi môi hồng dịu mấp máy theo từng ca từ của khúc tình ca.
Cô gái xinh đẹp ngồi trước cây đàn, hoàn toàn đắm chìm trong từng ca từ mềm mại, trong giai điệu du dương, buồn da diết. Giọng hát ngọt ngào như mê hoặc người nghe. Xung quanh dường như bị bao bọc bởi một thứ ánh sáng kì lạ, êm dịu mà rực rỡ. Cô gái như một thiên sứ đang ca lên những nỗi buồn sâu thẳm trong trái tim mình.

Khúc nhạc đã kết thúc, nhưng Lâm Phi vẫn thẫn thờ đứng ngoài cửa, dường như còn chưa thoát khỏi giai điệu bi thương kia.
Quỳnh Vi ôm lấy quyển sổ để phía trên đàn, nhẹ nhàng đóng nắp cây đàn lại. Đôi bàn tay chầm chậm miết bên mép đàn, tựa như đang lưu luyến thứ gì đó, như một kỉ niệm tình yêu tuyệt diệu.
Quay đầu thấy Lâm Phi chăm chú nhìn mình, cô mỉm cười:
- Sao chị có vẻ ngạc nhiên vậy?
- Vi! - Lâm Phi chợt thở dài. Đã lâu không được nghe tiếng đàn của em rồi. Thật không nghĩ bây giờ em lại giỏi đến như thế này. Chị cảm thấy hình như mình sắp không hiểu được em nữa rồi.
- Đây mới chỉ là một phần thôi. - Quỳnh Vi vẫn mỉm cười. - Chỉ là luyện tập. Đến khi thực sự biểu diễn, e là chị sẽ còn phải ngạc nhiên hơn nữa.
- Em thực sự khiến chị bất ngờ đấy! Em không còn là cô bé của ngày xưa nữa.
- Cô bé của ngày xưa... đã chết từ lâu rồi.
Chết từ lâu rồi! Từ cái ngày cô nhận ra thế giới này không đơn giản như mình tưởng. Từ cái ngày cô nhận ra những người xung quanh không chân thành như mình nghĩ. Từ cái ngày cô nhận ra, tất cả chọn lựa của cô từ trước tới nay đều sai. Từ cái ngày cô nhận ra, sự ngây thơ đó chỉ hại chính mình mà thôi.
Trên thế giới này, có một quy luật tự nhiên, không cần nói ra nhưng mọi người đều biết. Đó là, kẻ mạnh luôn tồn tại, còn kẻ yếu sẽ bị vùi dập. Kẻ mạnh tồn tại dựa trên sự vùi dập kẻ yếu.
Quá yếu đuối thì đến chính bản thân mình cũng không thể bảo vệ được. Cô cần phải mạnh mẽ, phải thay đổi bản thân mình hoàn toàn, biến mình trở thành một người hoàn toàn khác. Sẽ không còn sống dựa vào sự che chở của người khác nữa. Cô sẽ tự bước đi bằng chính đôi chân của mình, tự bảo vệ bản thân bằng chính sức lực của mình.
Lâm Phi thở dài, nhìn đồng hồ rồi quay sang bảo Quỳnh Vi:
- Em thay đồ đi với chị. Chị đã hẹn một nhà thiết kế lúc 4 giờ chiều nay. Cô ấy sẽ thiết kế trang phục biểu diễn lần này giúp em.
- Dạ được! Cảm ơn chị!
- Không có gì! Chị xuống dưới trước. Em thay đồ nhanh một chút. Cô ấy là người khá khó tính, không thích phải chờ đợi đâu.
- Em biết rồi!
Quỳnh Vi gật đầu, ôm quyển sổ trở về phòng. Lâm Phi cũng xuống dưới nhà lấy xe trước.
Dặt quyển sổ lên bàn, Quỳnh Vi hất nhẹ mái tóc mềm ra sau lưng, mở tủ quần áo. Trang phục của cô hầu hết là màu đen, vì cô thích màu này và cũng là hợp với màu này nhất.
Quỳnh Vi đưa tay lật từng bộ váy. Lâm Phi nói nhà thiết kế này khá khó tính, có lẽ cũng nên cẩn thận một chút trong cách ăn mặc.
Suy nghĩ một lát, Quỳnh Vi quyết định chọn một bộ váy màu trắng đơn giản. Chiếc váy này kiểu dáng không có gì đặc biệt, nhưng nhìn rất trang nhã. Váy không có dây, để lộ bờ vai trắng ngần của Quỳnh Vi. Phần trên váy ôm sát người, có những nếp gấp sang nang tạo nên vẻ mềm mại. Ở giữa thắt một chiếc thắt lưng đen, đính một chiếc nơ đồng màu, hai chiếc dây nơ dài buông xuống dưới. Phần dưới váy hơi xòe, viền váy có những bông hoa trắng rất nhỏ, tinh tế.
Quỳnh Vi cẩn thận ngắm mình trong gương. Không cầu kì nhưng nhìn không tệ, có vẻ rất trang nhã. Cô ngồi xuống bên bàn trang điểm, cẩn thận uốn xoăn nửa mái tóc bên dưới, dùng chai xịt giữ nếp tóc, tiếp tục dùng một ít thuốc nhuộm tóc tạm thời cho mái tóc chuyển sang màu nâu. Sau đó cô cẩn thận dùng một chiếc kẹp pha lê kẹp lệch mái tóc sang một bên.
Nhìn đồng hồ, vẫn còn 30 phút nữa. Quỳnh Vi lấy chiếc vòng ngọc trai hạt lớn đeo lên cổ, trang điểm nhẹ nhàng rồi xỏ chân vào đôi giày cao gót trắng. Cô vớ lấy chiếc ví trắng đơn giản chỉ đính một chú bướm bằng pha lên trong suốt. Sau đó mới xuống dưới.
Lâm Phi đã ngồi đợi sẵn trong xe. Quỳnh Vi bước tới, mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh Lâm Phi.
- Hôm nay em lại chọn đồ trắng sao? - Lâm Phi vừa khởi động xe vừa mỉm cười hỏi.
- Thảy đổi phong cách một chút, cũng không tệ đúng không? - Quỳnh Vi mỉm cười gật đầu.
- Ừ, không tệ! Nhìn rất trang nhã.
Lâm Phi nhìn Quỳnh Vi, gật gật đầu. Quỳnh Vi thực ra mặc đồ trắng hay đen cũng đều hợp cả. Màu đen tạo cho cô một vẻ bí ẩn đầy quyến rũ. Còn màu trắng lại tạo nên sự trang nhã, thanh cao.

Lâm Phi và Quỳnh Vi đến địa điểm nhà hàng đã đặt. Vẫn còn 15 phút nữa mới đến giờ hẹn. Nhà thiết kế đó vẫn chưa đến. Hai người bọn họ vào bàn. gọi món trước.
- Cô ấy là nhà thiết kế rất có tiếng. Mời được cô ấy thật không dễ chút nào. Nhưng những thiết kế của cô ấy luôn khiến người khác phải trầm trồ. Quỳnh Vi, cố gắng gây thiện cảm với cô ấy một chút. Nếu không chị cũng không dám chắc cô ấy sẽ đồng ý thiết kế cho em đâu.
- Em hiểu mà! - Quỳnh Vi gật đầu.
- Nếu như được cô ấy thiết kế riêng, đảm bảo em sẽ trở nên nổi bật hơn. Rất có lợi cho kế hoạch ra mắt của em. Nếu hôm nay không có vấn đề gì, thì chắc chỉ 2 ngày nữa trang phục của em sẽ xong.
- 2 ngày? Nhanh vậy sao? - Quỳnh Vi không giấu nổi sự ngạc nhiên. - Nhưng trang phục biểu diễn đâu chỉ có một bộ.
- Chị đã nói cô ấy là nhà thiết kế đại tài mà. - Lâm Phi nháy mắt, mỉm cười.
- Lâm Phi, cô đang nói xấu gì tôi thế?
Giọng nói nhẹ nhàng mang chút lạnh lùng vang lên. Một cô gái trẻ tuổi mặc một chiếc váy đen rất kiểu cách mỉm cười lịch sự tiến lại gần. Cô gái rất tự nhiên, kéo chiếc ghế bên cạnh Lâm Phi, ngồi xuống.
Lâm phi mỉm cười:
- Phương Di, cậu đến rồi sao?
- Ừ! - Phương Di liếc mắt sang phía Quỳnh Vi. - Đây là cô bé cậu nói?
- Ừ! Cô gái này chính là Quỳnh Vi. Quỳnh Vi, đây là Phương Di, nhà thiết kế tài năng chị đã nói với em.
Lâm Phi đưa tay hướng về phía Quỳnh Vi. Cô mỉm cười gật đầu, tỏ ý chào Phương Di. Phương Di nhìn Quỳnh Vi chăm chú, đôi mắt sắc lạnh quét từ đầu đến chân cô, đánh giá một cách cẩn thận. Quỳnh Vi ngẩng cao đầu, tự tin nhìn thẳng vào mắt Phương Di.
Phương Di khẽ mỉm cười hài lòng, quay sang Lâm Phi:
- Rất khá! Cô gái này đáng để tôi thử sức đây.
- Cậu đồng ý?
- Dĩ nhiên! Một cô gái đẹp như vậy hoàn toàn xứng đáng với những thiết kế của tôi. Quỳnh Vi, nếu như em rảnh. Lát nữa đến chỗ chị lấy số đo.
- Cảm ơn chị! Thật phiền chị quá!
Quỳnh Vi hơi cúi đầu, mỉm cười. Phương Di nhìn đồng hồ rồi nói:
- Thật xin lỗi! Vốn muốn ngồi cùng hai người một chút, nhưng chiều nay tôi lại phải tham dự một buổi biểu diễn quan trọng. Tôi đi trước. Lâm Phi, lát nữa cậu đưa cô bé này văn phòng tôi. Tôi sẽ dặn dò trợ lí của tôi tiếp đãi hai người.
- Được rồi! Có việc cậu cứ đi đi! Không có vấn đề gì đâu.
- Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Phương Di có vẻ khá vội, liên tục nhìn đồng hồ. Xem chừng cô ấy rất bận rộn. Cũng phải thôi. Dù sao cũng là một nhà thiết kế nổi tiếng, đâu phải người bình thường chứ.
- Chị ấy có vẻ rất bận rộn! - Quỳnh Vi dưa tách trà nóng lên miệng, chậm rãi thưởng thức.
- Người nổi tiếng mà. Em cũng đã từng trải qua cảm giác đó, không phải sao? - Lâm Phi vừa rót rượu vang trắng ra chiếc ly thủy tinh, vừa nói.
- Đúng thế! Cảm giác đó thật sự rất mệt mỏi. Vậy mà bao nhiêu người không từ thủ đoạn vì muốn thử nghiệm nó.
- Con người ai cũng có lòng tham thôi.
- Nhưng mà... mong muốn là một chuyện, còn có làm được hay không lại là chuyện khác. Cuộc đời này luôn có một quy luật.
Lâm Phi chợt dừng lại. Cô biết Quỳnh Vi đang muốn nhắc tới điều gì.
Khẽ thở dài, Lâm Phi nhấc ly rượu lên. Bàn tay thon dài lắc nhẹ ly rượu trong tay. Rượu vang trắng trong suốt khe khẽ lay động, sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh.
- Chị thực sự không biết... - Lâm Phi trầm giọng lên tiếng, đôi mắt chợt hiện lên một tia u buồn. - ... giúp em trả thù như thế này có phải là đúng hay không. Quỳnh Vi, hận thù là thứ vô cùng đáng sợ. Nếu như mất đi lí trí, hoàn toàn đắm chìm trong sự trả thù, không chỉ hại người, mà còn là hại chính mình. Em hãy nghĩ cho kĩ. Chị không muốn thấy em trở thành con người chỉ biết đến thù hận.
- Em hiểu! - Quỳnh Vi mân mê tách trả trên bàn, khẽ thở dài. - Nhưng em không thể không trả thù. Niềm tin của em đã bị phản bội một lần, em thực sự không thể chịu nổi. Em không thể để yên cho những con người đó.
- Quỳnh Vi! Em thực sự đã thay đổi hoàn toàn rồi. Bây giờ chị lại cảm thấy thích cô bé của ngày xưa hơn. Nhưng... không thể trở lại nữa rồi, phải không?
- Phải! - Quỳnh Vi cười lạnh, một sự chua xót bỗng chốc trào lên trong lòng. - Em phải thay đổi. Bơi vì... chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nazu